Thầy thuốc bắt cưới, thầy bói không cho
Cho đến giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn nói đùa với vợ tôi: “Trăm lời thầy bói không bằng một lời thầy thuốc”. Tôi đã thành công với triết lý “liều ăn nhiều” của tôi.
ảnh minh họa
Rất nhiều cặp đôi yêu nhau đã phải khổ vì lời thầy bói phán, vợ chồng tôi cũng từng như vậy. Tôi đã vượt qua được, bằng cái sự “liều” rất đàn ông của tôi, và tôi tự cho phép mình tự hào vì điều ấy.
Nhà tôi có 2 chị em, và tôi là con trai một, Bố tôi là con trưởng của dòng họ, tôi là cháu trưởng của dòng họ, trách nhiệm rất lớn. Mẹ tôi rất yêu thương tôi, và tôi luôn tâm niệm mình phải là đứa con có hiếu. Bé đến lớn, tôi rất ít khi cãi mẹ mình. Tôi nghịch, nhưng cũng học hành chăm chỉ, học 2 trường đại học và ra trường tự mình đi thi tuyển, đỗ cao vào 3 nơi, sau đó tôi có một công việc tốt.
Rồi tôi gặp vợ tôi. Tôi sinh năm 1983, vợ tôi sinh năm 1988, đầu năm 1988 nên là tuổi 1987 âm. Rất nhiều bạn bè bằng tuổi tôi đã lấy vợ sinh năm đó chẳng có vấn đề gì. Khi tôi đưa bạn gái về giới thiệu với gia đình, nói rằng tôi sẽ cưới cô ấy, bởi chúng tôi yêu nhau thực sự, mẹ tôi đã đi xem bói. Ngoài chuyện tuổi tác, mệnh mủng nọ kia, còn rất nhiều cái tướng số, ngày giờ sinh tùm lum, kết lại là thầy bói nói tôi không hợp. Chính vì thế, mẹ tôi đã phản đối.
Tôi biết tính mẹ tôi, rất tin bói toán. Tôi đã nói với mẹ tôi rằng hãy đi xem thêm nhiều thầy khác nữa. Đúng y như tôi dự đoán, mỗi ông thầy bói phán một kiểu, cứ tùm lum hết cả. Nhưng mẹ tôi thì vẫn cứ phản đối. Mẹ tôi còn viết thư cho tôi, nói rằng nếu cứ nhất quyết cưới thì mẹ tôi sẽ rất buồn, sẽ đổ bệnh.
Bạn gái tôi biết điều ấy, cô ấy cũng khóc rất nhiều, nhất là sau lần cô ấy đến nhà tôi, mẹ tôi gọi ra nói chuyện riêng và nói rằng gia đình tôi nhất quyết phản đối cuộc hôn nhân này.
Video đang HOT
Tôi khó xử, buồn chán mất một thời gian dài. Thế rồi tôi đi đến một quyết định, tôi và người yêu sẽ… vượt rào, sẽ “ăn cơm trước kẻng”, có bầu là các cụ phải đồng ý hết. Tôi bảo vợ: “Một lời bác sĩ hơn trăm lời thầy bói em ơi”. Có thể nhiều người theo quan niệm cũ sẽ phản đối điều này, nhưng ai có ở hoàn cảnh của tôi mới hiểu, tôi thực sự bế tắc. Thêm nữa, chúng tôi thực sự rất yêu nhau.
Ngày người yêu tôi thông báo có bầu, tôi một mình về nhà, nói đúng một câu: “Người yêu con có bầu rồi, cưới thôi mẹ ơi”. Mẹ tôi bực mình lắm, giận lắm, nhưng cũng đành “thôi thì con đặt đâu, bố mẹ ngồi đấy vậy”. Ngày giờ làm đám cưới, thủ tục thế nào, mấy lần đón dâu, mấy tráp mấy mâm, giường cưới hướng nào, các kiểu ra sao, mời mẹ cứ đi xem thầy, con OK kết.
Lúc đám cưới diễn ra, vợ tôi có bầu đã hơn 3 tháng, bạn bè tôi cứ trêu “thằng này cưới vợ là học sinh, cô dâu đeo ba lô ngược”, tôi đáp lại rằng “liều ăn nhiều, không phải nghĩ, đằng nào chẳng đẻ”. Cô bác chú thím đôi bên hai họ thì mừng vui “thằng này tậu cả trâu lẫn nghé”.
Chưa hết cái rắc rối từ việc nói toán, và thêm một minh chứng nữa rằng đừng nên quá tin lời thầy bói. Thêm gần 6 tháng sau, vợ tôi đến ngày dự sinh mà chưa sinh, hai vợ chồng sốt ruột lắm. Thứ 7 đi siêu âm, bác sĩ bảo “nên sinh mổ, sinh càng sớm càng tốt”.
Ngày chủ nhật, mẹ tôi lại đi xem thầy, thầy bảo thứ 4 tuần sau mới là ngày đẹp, đứa trẻ sinh ra có số mệnh tốt. Mẹ vợ tôi lại xem một thầy, bảo thứ 5 mới là ngày đẹp. Đến cả vợ tôi cũng hỏi thầy, bảo đến ngày thứ 5 cũng là ngày đẹp.
Còn tôi, sau một hồi suy nghĩ, tôi chẳng nghe ai, quyết định sáng sớm hôm sau, vào viện sinh luôn. Tôi đưa vợ tôi đi ăn một bữa thật ngon, món vợ tôi thích, sau đó về chuẩn bị đồ, tôi nhất quyết bảo mẹ tôi, mẹ vợ, lẫn vợ đúng một câu rằng: “Hôm sau vào viện, đẻ”.
Kết quả mẹ tròn con vuông, vợ tôi sinh mổ, một thằng cu trộm vía kháu khỉnh, giống tôi y như đúc. Sinh xong, bác sĩ bảo: “Chỉ để thêm một hai hôm là cạn ối, rất nguy hiểm cho bé”. Mà quái lạ, ngày con tôi mổ đẻ, rất nhiều bà mẹ khác cũng vào viện mổ đẻ, hóa ra ngày đó cũng là ngày đẹp, mà theo tôi, cứ có đứa trẻ ra đời, đó cũng đã là khoảnh khắc đẹp lắm rồi.
Tôi đã có một quyết định đúng, dường như bằng linh cảm của tình phụ tử, đảm bảo được sức khỏe cho con trai tôi, thiên thần bé bỏng của tôi. Tôi chỉ nghe ông bác sĩ, tin theo khoa học, không nghe ông thầy bói nào hết.
Nhìn lại lúc quyết “vượt rào” để cưới nhau, tôi vẫn đùa vợ tôi: “Đấy, trăm lời thầy bói không bằng một lời bác sĩ, bác sĩ bảo có bầu, thế là cưới, thế là xong”. Giờ thì mẹ tôi đã là bà nội, rất yêu cháu, rất quý con dâu. Bà vẫn đi xem nói, nói số tôi lấy vợ tuổi thế, mệnh thế, ngày giờ sinh thế sẽ vất vả, tôi thấy chẳng vấn đề gì, vì vợ vì con, tôi cố gắng được.
Tôi kể câu chuyện của mình ra, để những ai ở trường hợp như tôi, hãy quyết đoán, hãy tự quyết định những gì là của mình, của cuộc đời mình, dám dứt khoát đấu tranh, sao phải tin ba cái bói toán tùm lum. Đôi khi, “liều ăn nhiều”, và ở trường hợp của tôi, tôi khá may mắn với cái sự “liều” rất đàn ông của mình.
Theo VNE
Anh xin lỗi vợ vì cái tát
Có lẽ, đó là cái tát đầu tiên anh dành cho phụ nữ mà lại là người phụ nữ anh yêu thương nhất.
Khi anh đưa tay lên, anh đã có chút hối hận và muốn dừng lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Bàn tay ấy quá nhanh, cái tát ấy cũng quá vội vàng để em phải chịu tổn thương quá lớn.
Anh biết, em chưa làm gì có lỗi với anh suốt thời gian 2 năm làm vợ chồng. Anh cũng chưa một lần to tiếng với em dù chuyện xích mích là khó tránh khỏi. Nhưng những lúc thấy có trục trặc là anh sẽ trấn tĩnh, từ từ suy xét và nếu em sai, anh sẽ góp ý nhẹ nhàng, không nông nổi. Vì thế, chúng mình rất ít khi cãi nhau.
Thế mà hôm nay, anh đã lỡ tay tát vợ, anh biết, cái tát này có thể làm rạn nứt tình cảm của vợ chồng mình suốt 2 năm, và cũng rất có thể nó sẽ khiến, tình yêu của chúng ta không còn nữa. Em sẽ cho anh là kẻ vũ phu, vô liêm sỉ và những thứ em nghĩ về anh còn nhiều hơn thế nữa.
Anh biết, hôm nay anh đã quá tay. Chỉ vì em nói anh đưa tiền cho em về cho mẹ, vì mẹ em đang cần xây nhà cho anh cả. Anh không đồng ý và rồi chúng mình đã đôi co. Không hiểu sao, cứ nhắc tới chuyện tiền nong là anh rất nhạy cảm, vì anh vốn là người có tiền có của, gia đình anh cũng khá giả. Trước, người ta đồn rằng, em yêu anh vì tiền, vì anh chẳng đẹp trai, cũng chẳng phải là nhân vật xuất chúng, trong khi em có thừa khả năng yêu những gã &'ngon lành' hơn anh. Thế là từ đó tới giờ, trong đầu anh luôn nghi ngờ chuyện tình cảm em dành cho anh. Đó là anh đã sai rồi!
Anh biết, hôm nay anh đã quá tay. Chỉ vì em nói anh đưa tiền cho em về cho mẹ, vì mẹ em đang cần xây nhà cho anh cả. (ảnh minh họa)
2 năm sống với nhau, anh cưng chiều em hết mực, em cũng không làm gì để anh phật lòng. Anh đã cố gắng quên đi chuyên cũ, rằng người ta bảo, em yêu anh chỉ vì tiền. Nhưng anh đã không thể làm được khi em hỏi anh chuyện muốn mượn tiền về cho mẹ xây nhà cho anh trai. Anh đã nghĩ, chắc em đúng là không yêu anh và giờ em mới &'hiện nguyên hình', bóc lột tiền của anh. Anh nhất định không cho em mượn.
Em khó chịu, em bảo anh ích kỉ, tính toán, vì nhà em có vay có trả, gia đình chưa có mới nhờ tới anh, vậy mà anh lại không bằng lòng, anh còn trách cứ em. Nói đi nói lại, mình cãi nhau to, em nói anh không đáng mặt làm con rể của mẹ, làm chồng của em, và em nhận một cái tát. Không hiểu điều gì đã khiến anh liều lĩnh như vậy. Lẽ ra, anh phải tìm cách níu em lại, vậy mà anh lại tát em, khiến em buồn và thất vọng, em muốn bỏ anh ra đi.
Cái tát ấy còn hằn vết thương lên mặt em, và chắc hẳn, vết thương trong lòng sẽ sâu hơn nữa. Em đã khóc suốt buổi tối, không nói câu nào. Đến khi anh xin lỗi, anh nói đưa tiền cho em mượn, em cũng không màng. Em bảo số em lấy phải người chồng vũ phu thì đành chịu, một người chồng ích kỉ và hèn mọn vì sợ nhà vợ lấy mất tiền, trong khi anh ta quá giàu có.
Em à, không phải anh tiếc em hay tiếc mẹ em, chỉ là vì, anh nghi ngờ tình cảm của em bao lâu nay và giờ, khi em hỏi tới chuyện tế nhị ấy, anh đã động lòng. Anh nghĩ, em thật sự đã bắt đầu lợi dụng anh rồi, và anh không muốn điều đó. Nếu như em không coi anh là chồng nữa, anh sẽ buồn lắm!
Anh xin lỗi vì tất cả những gì đã qua, xin lỗi vì cái tát dành cho người phụ nữ anh yêu. Có lẽ, anh đã quá ích kỉ khi chưa một lần hỏi xem gia đình em cần gì để anh giúp đỡ. Anh cũng chưa bao giờ hỏi em muốn gì, thích gì để anh tặng, chỉ có em một mình lầm lũi làm việc, chăm chỉ phục vụ chồng con. Vậy nhưng, em nào than vãn điều gì, chỉ nghĩ mình phải thực sự sống tốt, phải thực sự làm một người vợ hoàn hảo trong mắt chồng. Nhưng anh đâu cho em cơ hội đó. Anh đã làm tan nát cái gia đình này vì sự nóng tính của mình.
Anh xin lỗi, hãy cho anh cơ hội sửa sai, chuộc lại lỗi lầm. Nếu em có thể tha thứ cho anh, anh nhất định sẽ không nghi ngờ gì nữa, anh sẽ làm tròn trách nhiệm của người chồng, yêu thương em và con, làm một người con rể tốt. Được không em?
Theo VNE
Có mụn ruồi râu, tôi bị nói là dâm Và cũng chính vì cái mụn ruồi ấy đã khiến mẹ em không cho phép em lại gần tôi và bắt chúng tôi phải chia tay. Khi nghe em nói câu chuyện, tôi thấy thật nực cười. Nực cười vì cái tư tưởng cổ hủ của mẹ em, nực cười vì chuyện tin vào số vận, lại còn nhìn mụn ruồi đoán tướng...