Thấy mẹ chồng khóc vì thương con gái lấy chồng xa, tôi nói một câu bà nín thinh
Mẹ chồng vừa nói vừa đưa tay lau hai hàng nước mắt, chồng tôi ngồi bên thì vỗ về an ủi bà. Chứng kiến cảnh này, tôi cười ra nước mắt.
Năm nay tôi 30 tuổi, mới lấy chồng được gần 3 năm và có một cô con gái hơn 1 tuổi. Tôi đang làm nhân viên của một công ty bảo hiểm, còn chồng làm việc tại công ty về nội thất, do tính chất công việc nên anh thường xuyên phải ra nước ngoài công tác. Vợ chồng tôi đang sống chung với bố mẹ chồng. Ông bà có lương hưu, gia đình có điều kiện, thuộc dạng giàu có nhất nhì cái vùng này.
Ai cũng nghĩ tôi lấy anh là “ chuột sa chĩnh gạo”, làm dâu hào môn sẽ sung sướng nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Ngay từ ngày đầu ra mắt, mẹ chồng đã không ưa tôi. Bà chê tôi thấp bé, sợ khó đường sinh nở, bà còn không ưng thuận vì nhà tôi khá khó khăn, không môn đăng hộ đối với nhà chồng. Nhưng vì thuận theo ý chồng tôi, bà vẫn đứng ra lo đám cưới cho hai đứa.
Sau khi về nhà chồng, mẹ chồng đã cho bà giúp việc nghỉ luôn từ đó với lý do: “Nhà có con dâu rồi, thuê giúp việc làm gì cho tốn kém”. Vậy là tất cả mọi việc trong nhà đều do tôi đảm trách. Mới tờ mờ sáng tôi đã phải dậy đi chợ, về chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ tinh tươm mới được đi làm.
Cứ 5 giờ chiều là tôi không dám ngồi nán lại thêm một phút nào, tất tả chạy về cơm nước. Ăn xong lại rửa bát, cho con ngủ rồi lại vùng dậy giặt giũ, lau nhà rồi mới được ngả lưng. Vậy nhưng tôi làm gì mẹ chồng cũng xét nét nặng nhẹ, nhiều khi bà còn nói bóng gió rằng bố mẹ tôi không biết dạy con. Giận lắm nhưng tôi vẫn cố nín nhịn cho êm nhà êm cửa.
Dù tôi làm gì cũng không vừa lòng mẹ chồng, thường xuyên bị bà soi mói. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mẹ chồng đã vậy, tôi còn phải chịu đựng thêm cả cô em chồng. Cô cũng trạc tuổi tôi, có công việc ổn định nhưng quen thói tiểu thư nên không động tay, động chân làm việc gì cả. Sáng ngủ dậy là tót đi làm luôn, tối về đến nhà chỉ tắm rửa, ăn uống rồi lên phòng nằm chơi. Lắm hôm về muộn, cô ăn xong còn để nguyên bát đũa trên bàn để tôi dọn.
Trong nhà, tiền bạc chồng tôi kiếm ra đều do mẹ chồng quản lý, bản thân tôi không được động đến một đồng nào. Mỗi tháng mẹ chồng chỉ đưa thêm cho tôi 4 triệu để đi chợ, nhưng một nhà 5 người lớn, một trẻ con chỗ tiền ít ỏi đó sao mà đủ chứ, nên tôi đành phải móc tiền lương của mình ra bù thêm.
Cuối năm vừa rồi em gái chồng tôi đi lấy chồng. Thấy con gái lấy chồng xa cách nhà 300km, mẹ chồng tôi khóc như mưa, vì sợ con chịu khổ. Cô đi lấy chồng, tôi như trút được một gánh nặng, cũng mong mẹ có con gái đi lấy chồng rồi sẽ hiểu và thông cảm hơn cho hoàn cảnh của tôi.
Sáng cuối tuần vừa rồi tôi đi chợ về, vì đồ nặng nên gọi chồng ra xách hộ nhưng anh không ra. Vào đến nhà, tôi thấy mẹ chồng đang ngồi than khóc với chồng tôi trong phòng.
Thấy mẹ chồng khóc vì thương con gái lấy chồng xa, tôi cười ra nước mắt. (Ảnh minh họa)
- Cái Hoa (em chồng tôi) đi lấy chồng khổ quá. Chồng không cho nó một cắc để tiêu xài. Mẹ chồng thì hung dữ, hay xét nét, coi con dâu là người dưng. Đã vậy bà ta còn bắt con bé làm hết việc nhà, con gái tôi nâng niu trên tay từ bé đến lớn, đến cái bát cũng chưa phải rửa vậy mà giờ lấy chồng rồi phải làm. Sao con gái tôi khổ vậy chứ?
Mẹ chồng vừa nói vừa đưa tay lau hai hàng nước mắt, chồng tôi ngồi bên thì vỗ về an ủi bà. Chứng kiến cảnh này, tôi cười ra nước mắt, “giả đò” vào phòng động viên mẹ chồng:
- Thương cô quá, không ngờ cô đi lấy chồng rồi cũng phải chịu cảnh giống như con. Cô trước nay không biết làm việc nhà, chỉ biết ăn rồi ngủ, chỉ tay sai chị dâu, giờ đi làm dâu, lấy chồng phải chịu khổ, không biết chịu được mấy bữa đây. Đến con còn thấy ngột ngạt, chịu không nổi nữa là…
Mẹ chồng đang khóc nghe tôi nói xong liền nín thinh, xám ngoét mặt mày nhìn con dâu. Nhưng sau lần đó, mấy ngày nay thái độ của mẹ chồng với tôi khác hẳn, không còn soi mói con dâu như trước nữa. Có lẽ mẹ chồng đã biết thương, thông cảm cho con dâu rồi chăng?
Tuyên bố với nhà chồng "nhất định đẻ con trai" mà ai cũng mừng, nhưng biết lý do đằng sau thì tất cả cúi mặt
Mẹ cho rằng tôi nói thế ở đám giỗ chẳng khác gì bêu xấu, lên án mẹ chồng không ra gì.
Bố chồng tôi là trưởng họ nên rất đặt nặng việc có cháu trai, ngày xưa bà đẻ 3 đứa con gái bố vẫn bắt cố thêm, thật may đứa thứ 4 là con trai thì ông mới cho mẹ "nghỉ". Chồng tôi - anh Hoàng là cục vàng trong nhà, là niềm tự hào, hãnh diện của bố. Bởi vậy, 3 chị chồng chỉ được học hết lớp 12 rồi thôi riêng anh Hoàng bố cho học hết Đại học, Thạc sĩ vì đơn giản anh là con trai.
Cũng may chồng tôi học giỏi, thương bố mẹ nên chẳng có gì phải lo. Mãi năm 29 tuổi anh mới kết hôn. Tôi - vợ anh là người tỉnh khác, học cùng Đại học. Lấy chồng, tôi từ bỏ công việc kế toán trên thành phố về quê chồng làm việc. Vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ, tính tôi xuề xòa, dễ chịu, thảo nên các chị chồng quý lắm.
Kết hôn hơn 1 năm, vợ chồng tôi vẫn chưa có bầu khiến cả nhà lo lắng. Bố mẹ chồng chỉ lo tôi không đẻ được, nhà tuyệt tự thì có lỗi với tổ tiên, dòng họ. Vợ chồng tôi nói thẳng lý do là chưa muốn đẻ. Không chịu đẻ ngay, bố mẹ tạo nhiều áp lực, chưa kể bố bắt 2 đứa phải đẻ con trai, không được giống mẹ sinh toàn "vịt giời".
Thời gian đầu tôi chỉ im lặng, không nói gì cả nhưng trong bữa cỗ giỗ cụ, mọi người hỏi nhiều về chuyện sinh đẻ, có bố mẹ chồng ở đó tôi cười nói to: "Cháu năm sau sẽ đẻ, nhất định đẻ con trai! Cháu không đẻ con gái!". Lời khẳng định chắc nịch của tôi khiến ai nấy cũng mừng, đặc biệt là bố mẹ chồng.
Chị chồng cứ thắc mắc làm thế nào mà tôi biết mình sẽ sinh con trai, khẳng định chắc nịch như thế. Tôi cười nhẹ bảo: "Em không biết, nhưng em không muốn đẻ con gái. Đẻ con gái khổ lắm! Con gái lấy chồng, phục vụ nhà chồng không bằng người giúp việc vậy mà có được nhà chồng thương đâu. Con gái ở nhà với bố mẹ là vàng bạc, nhưng ở với nhà chồng là đất sét thôi. Nên em không muốn con em khổ, đời em khổ là đủ rồi!".
Lời nói của tôi khiến mọi người ở đó đều cúi mặt xấu hổ, suy nghĩ. Chị chồng bảo tôi nói đúng chẳng sai tý nào, phụ nữ khổ trăm bề, gánh đủ trách nhiệm, hy sinh nhưng không được tôn trọng. Tôi ở với bố mẹ chồng giáo điều, cổ hủ nên có lẽ chịu nhiều thiệt thòi, ấm ức. Lời nói của tôi hôm nay khiến bố mẹ tôi phải suy nghĩ lại.
Chồng thấy tôi hơi bức xúc nên khuyên bình tĩnh, mong mọi người thông cảm. Tôi không biết sang năm mình có đẻ được con trai hay không, chỉ mong bố mẹ dễ chịu hơn với con dâu, nghĩ thoáng một chút hoặc tốt hơn thì có thể cho vợ chồng tôi ra ở riêng để thoải mái tâm lý. Làm dâu ai cũng khổ, khổ nhất là ở với bố mẹ chồng.
Chị chồng kể có tâm sự với mẹ, mong mẹ hiểu tâm lý của con dâu nhưng mẹ lại phản ứng gay gắt. Mẹ cho rằng tôi nói thế ở đám giỗ chẳng khác gì nói xấu, nên án mẹ chồng, nói mẹ không ra gì cả. Mâu thuẫn chẳng được hoá giải mà giờ mọi thứ lại rối lên, mỗi lần mẹ tức con dâu lại gọi điện cho bố mẹ tôi xả giận. Tôi mệt mỏi về điều này, vừa thương mình lại vừa trách mẹ cứ làm quá mọi chuyện lên.
(baongoc...@gmail.com)
Mẹ chồng chê đưa ít tiền ăn, nhìn mâm cơm đãi chị chồng, tôi tức nghẹn Năm năm lấy chồng là 5 năm tôi sống mẫu mực, chỉn chu, chưa từng than vãn một lời nhưng mẹ chồng dường như vẫn không hài lòng. Suốt nhiều năm làm dâu, sống chung nhà chồng, tôi luôn dĩ hòa vi quý để gia đình yên ấm. Nhưng lời nói của mẹ chồng thời gian gần đây khiến tôi không thể ngồi...