Thấy đứ.a tr.ẻ bị bỏ trước cửa nhà, tôi bế về nuôi như con đẻ
10 năm vả nuôi con của tình cũ để rồi ngày nó khôn lớn thì vợ chồng anh ta đòi đến nhận và cái kết.
1 tối vừa đi chơi với đám bạn về nhà tôi tá hỏa thấy đứ.a b.é sơ sinh được đàn trong chiếc túi bóng đen để trước cửa nhà mình. Ngó đi ngó lại không thấy mẹ đứ.a b.é đâu, đoán chắc là đứ.a b.é này bị bố mẹ nó bỏ rơi tôi vội bế bé vào trong nhà sưởi ấm cho nó. Nó lạnh và đói cứ khóc suốt mà tôi thấy tội vô cùng. Ai đời có người mẹ nào nhẫn tâm đến mức b.ỏ co.n mới lọt lòng của mình thế này chứ?
Vội đi pha cốc sữa nóng cho thằng bé bú, nó ăn no ngủ say mà tôi vừa thấy cu cậu đáng yêu vừa tội. Nhiều ngày đăng tin tìm bố mẹ cho bé nhưng không ai đến nhận, gia đình, người quen khuyên tôi nên đưa bé vào trại trẻ mồ côi nhưng tôi thương bé vả lại không lỡ xa nó. Sau vài ngày suy nghĩ tôi quyết định giữ nó bên mình coi như con đẻ mà không lấy chồng ở vậy nuôi con. Sau cuộc tình 5 năm bị từ hôn, phũ phàng như thế tôi đau uất hận và mất niềm tin vào tình yêu, đàn ông rồi.
Ở vậy nuôi con không lấy chồng tôi bị mọi người nói nhiều lắm. Ai cũng bảo tôi ngu đi cưu mang 1 đứa trời ơi đất hỡi mà hy sinh hạnh phúc của mình như thế. Bỏ qua tất cả những điều tiếng đó, tôi cố gắng làm lụng nuôi bé thật tốt.
Tình cũ đến nhận con sau 10 năm bỏ rơi nó (ảnh minh họa)
Sau bao nhiêu năm vất vả cực nhọc, không ít lần nửa đêm ôm con vào bệnh viện thì giờ đây cu cậu đã được 10 tuổ.i và rất ngoan. Nhìn con lớn lên mỗi ngày tôi vui và hạnh phúc vô cùng dù không chung huyết thống tôi vẫn yêu quý thằng bé đến lạ. Rồi 1 ngày nọ có người gọi điện cho tôi xin nhận con. Họ trình bày lý do hoàn cảnh nên ngày ấy mới phải b.ỏ co.n này nọ, tôi vừa giận vừa không muốn trả con cặp bố mẹ nhẫn tâm đó.
Video đang HOT
Thế rồi 1 ngày nọ họ tìm đến nhà tôi, ra mở cửa tôi chế.t trân khi nhận ra bố đứ.a b.é chính là gã người yêu cũ năm nào đã hủy hôn với tôi để lấy người khác. Nổi uất hận bao năm trước trong tôi lại ùa về, tôi đẩy anh ta ra đóng sầm cửa lại không cho họ được nhìn mặt đứ.a b.é nhưng 2 tiếng sau đi ra thì họ vẫn ở đấy và qu.ỳ lạ.y van xin tôi.
- Thư à (tên tôi) ngày ấy vợ chồng anh nợ nần nhiều lắm. Ngày vợ anh đi đẻ bọn xã hội đen còn đến đ.e dọ.a các kiểu. Sinh con ra không đủ khả năng nuôi và bảo vệ con nên anh đã bế đứ.a b.é đến trước cửa nhà em. Anh biết em sẽ nhận nuôi đứ.a b.é và cho nó có 1 cuộc sống tốt đpẹ. Giờ vợ chồng anh đã trả hết nợ và ổn định rồi, em cho anh xin lại con được không?
- Anh khôn nhỉ? Lúc đẩy khó khăn của anh cho tôi, giờ qua giai đoạn đó rồi anh lại về đòi xin lại đứ.a b.é ư? Chuyện ngược đời như vậy anh cũng nói ra được sao? Anh đã quên mười mấy năm trước anh đã phũ phàng tệ bạc với tôi như thế nào ư? Tôi vẫn không quên chuyện đó đâu và đừng mơ tôi trả con cho các người. Các người không đủ tư cách, xứng đáng là bố mẹ thằng bé. Tôi hận và không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Đồ tồi!
Tôi không cần thứ gì của anh cả (ảnh minh họa)
- Thư, anh biết đời này anh nợ em nhiều thứ lắm. Nhưng thằng bé là con anh, anh không thể mất nó được. Cho vợ chồng anh nhận lại con đi, rồi em muốn gì anh cũng báo đáp cho anh.
- Tôi không cần thứ gì của anh cả. Bao năm nay anh hàn.h h.ạ tôi quá đủ rồi. Thằng bé là tất cả với tôi, các người đi hết đi.
- Cho anh được gặp con đi em. Anh biết trước anh tệ bạc với em và giờ cái giá anh phải trả cho hành động của mình đó là nhà phá sản, bố mẹ thì mất trong 1 vụ ta.i nạ.n rồi. Anh ân hận lắm, tha thứ cho anh được không?
- Tha, nếu anh vào tôi thì anh sẽ phản ứng như thế nào đây? Vì thằng cu, tôi sẽ cho các người gặp nó 1 lần duy nhất. Đừng cố thuyết phục tôi nữa trước khi tôi làm chuyện điên rồ.
Nhìn vợ chồng tình cũ gặp con mà tôi ứa nước mắt uất hận, tôi không thể tha thứ cho anh ta chuyện này và không thể để mất đứa con mà mình đã vất vả, hi sinh nhiều thứ suốt 10 năm qua.
Thảo Nhi/ Theo Thể thao xã hội
Rớt nước mắt vì... ‘người đàn ông của mẹ’
Thảo chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gọi bất kỳ người đàn ông nào khác là bố, ngoại trừ người cha đã mất của mình...
Cô ứa nước mắt, vì nếu bố cô còn sống, giờ này ông đã giúp cô san sẻ khó khăn những ngày vừa qua. Cô đứng chững lại vài giây....
Đối với Thảo, cái ngày mẹ cô dẫn người đàn ông ấy về và tuyên bố sẽ lấy chồng là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời. Từ ngày bố cô mất đi, hai mẹ con vẫn tự hứa sẽ nương tựa vào nhau để sống, sau này Thảo lấy chồng cũng sẽ về ở với mẹ để phụng dưỡng mẹ đến già, ấy vậy mà mẹ đã nuốt lời.
Hết nhìn mẹ rồi lại quay ra nhìn người đàn ông ấy với ánh mắt căm thù, Thảo biết, mẹ không nói thì thôi chứ đã nói ra thì chắc chắn điều đó sẽ phải là sự thật. Dù cô có phản đối thì nó cũng chẳng có tác dụng gì, thà cô cứ im lặng rồi sẽ phá ngầm từ bên trong, rồi kiểu gì ông chú kia không chịu được cũng sẽ phải bỏ đi.
Những ngày sau đó, Thảo sống như một đứa con gái hư hỏng, không có giáo dục. Trước mặt mẹ, cô gọi bố dượng là chú, ăn nói cộc lốc, hễ không có mặt mẹ là buông lời cay nghiệt, xỉ.a xó.i bằng những lời lẽ hệt như dân du côn, đầu đường xó chợ. Nhưng dường như ông ấy không chấp cô nhóc mới lớn như Thảo. Ông luôn cười hiền từ và tìm cách để hòa hợp với cô... càng như vậy, cô càng thấy kinh tởm khả năng thảo mai, giả dối của bố dượng. Đối với cô, người đàn ông duy nhất tốt với cô chính là bố cô, không thể là một ông bố dượng nào khác.
Kể cả khi cô đi học từng đồng từng hào là tiề.n bố dượng đi làm thuê chắt chiu để gửi cho cô nhưng cô cũng chẳng mảy may cảm động. Đối với cô, đó là cái giá mà ông ta phải trả cho việc cướp đi tình yêu của mẹ dành cho mình. Dù ông có hiền lành, chu đáo bao nhiêu nhưng đối với Thảo lại càng thêm đáng ghét bấy nhiêu.
Rồi Thảo đi lấy chồng, cô sung sướng biết bao khi nghĩ đến cảnh từ nay sẽ không còn phải sống chung mái nhà với ông ta nữa. Họa hoằn lắm cô cũng mới về, càng không tiếp xúc, cô càng đỡ ghê tởm những hành động quan tâm giả dối của bố dượng.
Nhưng khi con gái cô được 2 tuổ.i, chồng cô không may gặp ta.i nạ.n. Cực chẳng đã, cô gửi con về cho bà ngoại chăm giúp để vừa có thể chăm chồng lại trông nom cửa hàng. Được 2 tuần, chồng ra viện, Thảo vội vàng bắt xe về quê để đón con gái.
Vừa về tới ngõ, cô đã giật mình nhìn thấy cảnh 2 ông cháu đang chơi vui vẻ với nhau ở ngoài sân. Cô ứa nước mắt, vì nếu bố cô còn sống, giờ này ông đã giúp cô san sẻ khó khăn những ngày vừa qua. Cô đứng chững lại vài giây, rồi thoáng thấy bóng mẹ cô bước ra từ phòng ngủ, dáng vẻ mệt nhọc: "Tôi đã bảo ông gọi cái Thảo về, nó đưa con bé sang ngoại, chứ tôi bị ốm, ông một tay chăm cháu, một tay chăm bà thế này tội quá, không khéo rồi ông cũng ốm ra thì khổ." Bố dượng cô cười hiền từ nhìn vợ: "Tôi khỏe lắm, nó có đẻ 2 đứa nữa tôi cũng chăm được, nhà nội nó thì xa xôi, để nó đưa con bé đi tội ra, khéo lại ốm thì khổ. Mà nó ở đây ngoan thế này, vợ chồng mình thấy vui cửa vui nhà hẳn, nó mà đón con bé đi chắc tôi buồn lắm".
Nhìn con gái đu lên cổ, đòi ông cái này cái nọ, rồi thấy người đàn ông ấy ân cần chăm sóc mẹ mình, Thảo thấy hối hận về những lời nói xấc xược trước đây vô cùng. Cô đã luôn nhìn "chú" bằng ánh mắt kỳ thị, căm ghét. Thảo chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gọi bất kỳ người đàn ông nào khác là bố, ngoại trừ người cha đã mất của mình. Nhưng qua nhiều chuyện với "chú", cô mới biết có lẽ mình sẽ thay đổi, từ giờ, cô sẽ gọi ông ấy là bố...
Theo Afamily
Con đẻ tệ bạc, “bà mẹ nghèo khó” mang cả tài sản tiề.n tỷ cho hết con riêng của chồng Biết tôi sẽ bị mù, hai con ruột đùn đẩy nhau trách nhiệm nuôi mẹ, chỉ có đứa con riêng của chồng rấm rứt khóc, nói: "Con sẽ nuôi má"... Tôi năm nay 62 tuổ.i, rất khỏe mạnh duy chỉ có điều, tôi chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong khoảng sáu tháng nữa và sau đó, tôi sẽ bị mù hoàn...