Thấy con sưng u trán, tôi trách mẹ chồng không chịu chăm cháu cẩn thận nhưng chồng hùng hổ bước tới vạch cổ áo mẹ lên, nhìn vết thương sau gáy bà mà tôi chết điếng
Tâm lý người mẹ nào cũng vậy thôi, con bị như thế chắc chắn tôi phải xót. Nhưng không ngờ mẹ chồng còn bị nặng hơn cả cháu.
Ngay từ khi mới về nhà chồng, tôi đã muốn sống riêng cho thoải mái. Thú thật bản thân tôi đã nghe nhiều chuyện liên quan đến vấn đề mẹ chồng nàng dâu. Thành ra sâu trong ý nghĩ, tôi cho rằng tốt nhất là không ở cùng nhau để tránh va chạm.
Tính toán là vậy, vợ chồng lấy nhau xong cũng có nhà riêng để ở. Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Khi có thai, sức khỏe của tôi không được tốt. Chồng tôi lại đi công tác triền miên. Vậy là cuối cùng, tôi vẫn phải sống cùng mẹ chồng dù trong lòng không thích chút nào.
Mẹ chồng tôi rất thương con cháu, nhưng bà lại không biết cách nấu ăn và mắc bệnh đãng trí. Đôi khi bà bỏ thừa muối khiến cả nhà không ăn được. Cũng có lúc mẹ chồng tôi nấu cơm xong lại đem hết đồ bỏ vào tủ lạnh. Dọn cơm lên cả nhà mới nháo nhác đi tìm.
Thú thật tôi đã từng nghĩ tích cực khi sống cùng mẹ chồng. Trước đây, tôi không dám nói nặng với bà nửa lời. Nhưng sau khi sinh con, tôi mệt mỏi nên hay cáu gắt. Vì thế trong mắt chồng, tôi là một cô vợ đanh đá, đến nỗi mẹ anh cũng phải khiếp sợ.
Video đang HOT
Mấy ngày nay chồng vẫn giận hờn, không nói với tôi câu nào làm tôi khó xử quá. (Ảnh minh họa)
Sống cùng mẹ chồng đã lâu, tôi vẫn chưa thể nào thích nghi được. Mặc dù vậy, trong thâm tâm, tôi vẫn thầm cảm ơn vì bà đã hết lòng với cháu. Bởi không phải ai cũng có thể đi bế cháu hơn một năm trời mà không yêu cầu bất kỳ điều gì.
Chuyện hôm ấy xảy ra rất tình cờ. Tôi đi làm về thì thấy con trán con sưng. Biết con ở nhà bị ngã, tôi cáu gắt, nói bà mải làm không để ý cháu. Mẹ chồng tôi không giải thích gì, chỉ nói xin lỗi.
Khi tôi đang lớn tiếng thì chồng bước vào. Anh trừng mắt nhìn tôi rồi nói: “ Sao em không hỏi xem mẹ có bị làm sao không?”. Thế rồi anh kéo cổ áo bà thấp xuống, dưới gáy là vết băng gạc còn thấm máu. Chồng tôi nói: “Mẹ đưa cu Tít đi chợ thì bị người ta tông. Vì đỡ cho cu Tít nên mẹ ngã đập vào hòn đá, phải khâu 4 mũi đấy. Em chưa hỏi gì đã vội vã trách mẹ, tại sao em ích kỷ thế nhỉ?”.
Bị đưa vào tình thế khó xử, tôi chỉ biết xin lỗi mẹ chồng và mong bà thông cảm. Phản xạ của người mẹ nào cũng vậy, khi nhìn thấy con mình đau, ai cũng xót xa thôi. Mấy ngày nay chồng vẫn giận, không nói với tôi câu nào làm tôi khó xử quá. Tôi nên làm gì để anh chịu bỏ qua chuyện này đây?
Nghẹn lòng khi vô tình nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng và con gái bà
Trong thâm tâm, tôi cứ nghĩ mình sống thật lòng thì sẽ nhận lại yêu thương. Nhưng sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng và con gái bà, tôi đắng nghẹn lòng.
Trước khi có chồng, tôi vẫn hay nghe đồng nghiệp, họ hàng nói về mối mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu muôn thuở. Khi đó, tôi còn nghĩ họ phiến diện quá, mình cứ sống hết lòng hết tâm với nhà chồng thì chẳng ai ghét mình được cả. Tôi mang theo cái suy nghĩ ấy, hãnh diện lấy chồng và luôn mơ ước cuộc sống bình yên, không sóng gió.
Thực tế cũng đã chứng minh suy nghĩ của tôi đã đúng. Nhưng chỉ đúng một phần. Tôi đã sống hết lòng với nhà chồng. Tôi coi nhà chồng như nhà mình, xem mẹ chồng như mẹ ruột. Đi công tác, tôi luôn mua hai món quà giống hệt nhau, ngang giá tiền nhau để biếu hai bà mẹ. Mỗi tháng, tôi biếu mẹ mình bao nhiêu thì sẽ biếu mẹ chồng bấy nhiêu, không hề có sự phân biệt mẹ ruột-mẹ chồng.
Và mối quan hệ giữa tôi với mẹ chồng đúng là dễ thở thật. Mẹ chồng tôi dọn nhà, nấu ăn, pha nước cho tôi tắm một cách ân cần. Tôi bệnh, bà nấu cháo, hỏi thăm tận tình. Tôi muốn về nhà đẻ chơi, thậm chí ở lại hẳn vài ngày, mẹ chồng cũng không bao giờ cấm cản. Ngược lại, bà còn mua quà cáp gửi về biếu bố mẹ tôi. Đã thế, bà còn bắt chồng tôi phải đi cùng vợ, phải yêu thương, chiều chuộng vợ. Thử hỏi, mẹ chồng như thế, sao tôi không yêu, không quý cho được.
Không ngờ, chiều tối qua, khi vô tình nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng và con gái bà, tôi mới đắng đót tận lòng. Tôi cũng nhận ra rằng: mẹ chồng chẳng bao giờ yêu thương mình một cách thật tâm, vô điều kiện như mẹ ruột.
Thế đấy, cuối cùng thì với mẹ chồng, tôi cũng không phải là con gái ruột. (Ảnh minh họa)
Chiều qua, em chồng tôi về chơi. Ăn cơm xong, bà hớn hở lấy ra hai cái váy giống hệt nhau. Một cái bà đưa tôi, một cái bà đưa em chồng. Mẹ chồng còn nắm lấy tay tôi, bảo rằng với bà, tôi cũng như con gái ruột thịt vậy.
Tôi đã cười tươi rói, vui sướng vì nghĩ rằng mẹ chồng thương yêu mình thật lòng. Không ngờ, khi dọn dẹp xong bát đũa, tôi lên phòng thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và con gái bà.
Em chồng trách mẹ chồng sao lại tặng tôi cái váy đắt tiền như thế. Mẹ chồng tôi nói rất nhỏ, nhưng qua khe cửa, tôi cũng nghe khá rõ ràng. Có lẽ họ tưởng rằng tôi còn đang rửa bát nên mới vô tư không hề đóng kín cửa. Mẹ chồng nói rằng bà làm thế một phần cũng vì em chồng tôi thôi: "Không phải con định mua ô tô sao? Thiếu bao nhiêu thì cứ nói với chị dâu. Mẹ tốt với nó cũng vì con. Chị dâu con tiền không thiếu, tốt với nó tí cho dễ mở miệng hỏi tiền con ạ".
Tôi bàng hoàng, thất vọng và hụt hẫng. Tôi đi xuống, cầm cái váy bần thần đem cất cái váy vào góc tủ. Thế đấy, cuối cùng thì với mẹ chồng, tôi cũng không phải là con gái ruột. Cái bà cần cũng không phải tình cảm của tôi mà là tiền.
Từ hôm qua đến giờ, tôi không còn muốn nói chuyện với mẹ chồng nữa. Tình cảm bà dành cho tôi có bao nhiêu là thật lòng đây? Giờ tôi nên dùng thái độ gì để đối diện với bà đây?
(manhhao...@gmail.com)
N.T.M.H
Dọn đồ phát hiện sổ tiết kiệm của mẹ chồng, tôi bàng hoàng khi đọc nội dung bên trong Cầm cuốn sổ tiết kiệm, tôi bần thần cả người vì không dám tin vào mắt mình. Mẹ chồng tôi luôn nói rằng: "Sống để người ta thương thì khó mà muốn người ta ghét thì dễ lắm". (Ảnh minh họa). Các chị em ạ, tôi từng nghĩ mẹ chồng rất ghét mình. Bởi tôi làm gì cũng chẳng vừa ý bà. Hơn...