Thấy con khóc chồng không dỗ lại cằn nhằn “ăn với trông con không xong”, tôi ném bình sữa xuống tuyên bố một câu anh hết hồn
Tôi chỉ nhờ chồng trông con 1 chút để đi rửa bình sữa, vậy mà khi thằng bé khóc anh lập tức gọi vợ. Chưa thấy tôi lên ngay, anh cằn nhằn, trách móc: “Cả ngày chỉ ăn với trông con làm cũng không xong”.
Quả thật trăm ngàn review của chị em không bằng 1 lần trải nghiệm. Từ tình yêu tiến tới hôn nhân, rồi sinh con đúng là 3 chặng đường, mọi thứ đều khác nhau hoàn toàn. Tôi từ chỗ được coi như công chúa, rồi như bà hoàng và giờ ở nhà ôm con lại như người giúp việc.
Tùng sinh ra trong gia đình khá giả, tôi cũng chẳng hề kém cạnh. Hai đứa yêu nhau hồi ấy toàn màu hồng. Tiền bố mẹ chu cấp đã rủng rỉnh, rồi lại đi làm thêm này kia nên chúng tôi hay hẹn hò chỗ sang chảnh. Ra trường được ít lâu tôi đã tổ chức đám cưới. Về chung một nhà, Tùng vẫn chiều tôi lắm. Cuộc sống hôn nhân chẳng có gì phải lo ngại nhiều vì bố mẹ 2 bên cho tiền mua chung cư 60m2 rồi (chúng tôi chỉ phải trả khoảng 300 triệu tiền mua nội thất, sắm đồ đạc…).
Lương 2 vợ chồng đi làm giữ 1 nửa trả nợ, nửa còn lại ăn tiêu vẫn thoải mái. Thế nhưng kể từ khi có con, tôi thấy mọi thứ thay đổi đến chóng mặt. Thằng nhỏ hay khóc, một mình tôi xoay xở quay cuồng vẫn chẳng ổn.
Thời gian đầu còn có mẹ lên đỡ, nhưng tôi vẫn không quen với sự xuất hiện của 1 đứa trẻ bỗng dưng phá vỡ mọi thứ trong cuộc sống của mình. Tôi gần như không có thời gian cho riêng mình, nhiều lần bế con mà gật gù. Đầu tóc lúc nào cũng rối bù, mắt thâm quầng, áo quần lôi thôi, lếch thếch. Không ít lần không dỗ nổi thằng bé, tôi ngồi ôm nó khóc. Nhìn mình trong gương, tôi càng tuyệt vọng. Tôi thật sự stress. Lúc này tôi mới thông cảm những chị em sau sinh dễ bị trầm cảm.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cũng trong 2 tháng đầu, tôi hay cáu Tùng. Tôi không biết đó có phải là lý do khiến anh không muốn ở nhà hay không mà kể từ khi mẹ về quê, Tùng cũng ít về nhà. Thay vì quan tâm vợ nhiều hơn, anh lại dành hầu hết thời gian cho công việc.
Con trai của tôi lớn dần, tôi cũng quen hơn nhưng cuộc sống của 2 vợ chồng vẫn không ổn chút nào. Tôi thấy Tùng thay đổi. Tôi sợ lắm, anh mỗi ngày lại khác một chút, tôi không cách nào lý giải nổi.
Có mấy lần con ngủ sớm, tôi ôm chồng và thủ thỉ hỏi chuyện anh, ngỏ ý muốn tâm sự nhưng Tùng quay sang vuốt tóc, rồi kiểu dỗ dành: “Em ngủ sớm đi, tranh thủ con ngủ rồi ngủ thôi, kẻo mai lại gật gà gật gù”.
Tôi có nói thêm vài câu nhưng Tùng chỉ trả lời lấy có, tôi hiểu anh đang cố đẩy vợ đi ngủ để tiện nghịch điện thoại thì đúng hơn. Và quả không sai… Ngày con thôi nôi là ngày tôi phát hiện chồng mình ngoại tình. Tin nhắn hiện lên trên màn hình khiến tôi lúc ấy chết điếng.
Tôi chìm sâu vào đau khổ, tuyệt vọng. Nhưng động lực khiến tôi thay đổi đến vào ngày hôm sau. Tối ấy, tôi vẫn lơ ngơ như người mất hồn, dặn chồng trông con để đi pha sữa. Nhưng trong lúc đang loay hoay rửa bình, con khóc và Tùng gọi tôi ơi ới. Rồi anh cằn nhằn: “Ở nhà có việc ăn với trông con không xong”.
Cũng chính lúc đó, tôi nhận ra mình phải thay đổi. Tôi cần gửi con đi trẻ thay vì mãi ở nhà ôm thằng bé rồi mang tiếng ăn bám. Tôi phải thay đổi ngoại hình. Phải tự kiếm tiền, phải thoát ra khỏi cảnh này…
Tôi nghĩ vậy, ném ngay bình sữa xuống sàn gây ra tiếng động lớn. Rồi tôi đối mặt với Tùng, nói rất dõng dạc: “Thế từ mai anh ở nhà trông con với ăn đi, tôi nhường. Đến việc dỗ cho con nín anh còn làm không được thì đừng có lớn giọng trách móc. Tôi chưa thích bóc mẽ chuyện anh ngoại tình đâu đấy. Tự biết quay đầu trước khi quá muộn đi”.
Tùng chết điếng, anh chỉ lắp bắp chứ không nói nên lời. Tôi nghĩ rồi, hiện giờ dù rất giận chồng nhưng tôi sẽ không nóng giận mà ly hôn. Tôi cũng chưa nói sẽ tha thứ, mọi chuyện còn phải xem thái độ của Tùng như thế nào. Nếu anh thật sự hối cải, biết sửa sai thì tôi sẽ suy nghĩ. Nhưng dù Tùng thế nào, tôi nghĩ điều quan trọng bản thân mình cần có sự nghiệp riêng, chăm chút bản thân nhiều hơn, khi đó mới được tôn trọng.
Đời này tôi và chồng cũ chỉ lướt qua nhau
Tôi là mẹ đơn thân, 37 tuổi. Viết những dòng này, tôi xin một nơi để gửi lại tất cả cảm xúc bị nén chặt trong 1/3 chặng đường đời mình.
Tôi yêu muộn năm 26 tuổi, cả hai làm cùng công ty. Tôi bỏ qua những lời đồn đoán của đồng nghiệp rằng anh là người trăng hoa khi chúng tôi còn tìm hiểu nhau. Ban đầu tôi không thích anh, rồi bằng sự chân thành, thật thà, có chí tiến thủ, ba mẹ anh là người có nề nếp và tự kinh doanh vươn lên, tôi tin anh là người tốt, chỉ cần thêm thời gian anh sẽ là người chín chắn.
Ngoài gặp nhau ở công ty, chúng tôi ở cách xa nên hầu hết thời gian sau giờ làm anh đều gọi điện nói chuyện thâu đêm với tôi qua điện thoại. Cuối mỗi tuần chúng tôi đều gặp, giống nhau ở chỗ cùng là mối tình đầu, không phải là những người từng đi qua những đổ vỡ khi yêu để có kinh nghiệm. Chúng tôi còn giống nhau ở chỗ học hành rồi ra trường đi làm, không nhiều bạn bè khác giới thời đi học để có những kinh nghiệm cần thiết khi lựa chọn bạn đời, bỡ ngỡ và ngây ngô dù tuổi không còn nhỏ. Ba mẹ anh kinh doanh nên không gần gũi nhiều với con cái để định hướng đúng sai. Ba mẹ và gia đình tôi khắt khe với con gái, chỉ việc gặp gỡ với bạn trai được suy nghĩ như là đã đi quá giới hạn, không ngồi lại chỉ bảo nên chọn lựa như thế nào để đánh giá được một người con trai tốt có thể chọn làm chồng.
Tình cảm của chúng tôi cũng có những ghen tuông, giận hờn vì cả hai đều chưa thật sự tin tưởng về tình cảm dành cho nhau. Anh có tính đa nghi nhưng không bao giờ nói ra, chỉ để trong lòng. Anh là người bạn trai duy nhất tôi dành thời gian ngoài công việc. Ba mẹ tôi bệnh nan y cùng thời điểm, tôi lưỡng lự không muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ đó, muốn ở vậy chăm sóc ba mẹ, một phần vì luôn có cảm giác bất an với tình cảm này. Anh theo đuổi tôi chân thành nhưng tôi vẫn nhận ra dấu hiệu anh có tình cảm với đồng nghiệp nữ khác (anh từng bị từ chối trước khi tôi vào làm). Họ làm cùng phòng và thường có những buổi họp phòng cuối tuần.
Chúng tôi thỏa thuận không để công ty biết vì không muốn chuyện riêng tư ảnh hưởng đến công việc của nhau, vì thế mọi người chỉ nghi ngờ. Tôi được thăng chức, quyền trưởng bộ phận sau 2 năm phấn đấu, cũng là lúc tình cảm có những mối nứt âm ỉ, len lỏi vào lòng tin chưa kịp lớn. Tôi tự nhận thấy những gì đồng nghiệp mách bảo về tính trăng hoa của anh có phần đúng. Thời điểm đó, tôi rất áp lực với công việc, dù có bằng chứng để nghi ngờ nhưng vẫn không thể tự mình đi tìm hiểu thực hư. Mệt mỏi với việc đồng nghiệp đố kỵ, bàn tán, bất mãn với tình cảm của mình, tôi thuyên chuyển tạm thời về văn phòng chính để bớt đi áp lực, cũng là đỉnh điểm của bản tính đa nghi trong anh nổi sóng, chúng tôi đều gặp khó khăn trong công việc. Tôi làm không đủ thời gian nghỉ ngơi, sa sút rất nhiều, có bữa họp công ty bị mắng te tua, ra khỏi phòng nhìn vào điện thoại là những lời thậm tệ từ anh, rồi bệnh thủy đậu để lại sẹo khắp da.
Sai lầm nối tiếp sai lầm, tôi chỉ nhìn ra được lý do là cả hai không chia sẻ, hiểu lầm khi có những ghen tuông. Ngoại anh bệnh không sống được thêm, mẹ tôi muốn thấy con gái yên bề gia thất nếu mẹ không qua khỏi, chúng tôi bằng lòng bước thêm bước nữa nhưng lòng tôi vẫn nhiều bất an. Ngày gia đình anh chuẩn bị đám hỏi, những bất an trong lòng tôi càng mạnh mẽ khi xâu chuỗi lại nhiều sự việc. Tôi tin chắc đến 70% những suy đoán của mình mà không cách nào tìm hiểu được. Khi biết chuyện hôn nhân này sẽ nhiều đau khổ, chỉ tiếc rằng tôi xác định được quá muộn ngay trước ngày đám hỏi. Tôi từng có ý định ra đường cho xe tông gãy tay chân để dừng lại chuyện đám hỏi. Sau đám hỏi, tôi tìm đồng minh để giúp được hủy hôn mà chỉ nhận được câu trả lời: "Đừng đem người lớn ra đùa", tôi cứ xuôi theo ngày đám cưới đã định.
6 tháng chung sống, chúng tôi tranh cãi thường xuyên. Anh vắng nhà không rõ lý do khi tôi đi làm. Tôi phát hiện hóa đơn mua nữ trang mà không phải tặng cho tôi. Tôi giận, bỏ về nhà mẹ khi anh không cho lời giải thích thấu đáo vì chưa từng nhắc đến một bạn nữ nào có khả năng để nhận món quà có giá trị như thế. Chúng tôi hòa rồi gây nhau, rồi hòa, cứ như thế. Anh sắp đặt những buổi để tôi về thăm gia đình, còn anh được tự do. Năm tháng chung sống, khi gây gổ, anh đuổi tôi ra khỏi căn nhà riêng mà ba mẹ anh xây tặng, nói tôi tự ý bỏ đi. Mỗi lần cãi vã anh đều về kể lại với ba mẹ chồng, tệ đến mức thêm thắt câu chuyện, tệ hơn nữa là hư cấu và dối trá để đổ hết phần lỗi thuộc về tôi. Đỉnh điểm của sự tệ bạc là gia đình anh tin tưởng con trai, họ tước hết quyền được giải thích đúng sai của tôi.
Một buổi chiều đẹp trời, có cô gái lạ mặt tìm đến nhà tôi. Cô ấy thấy tôi đang mang thai ở tháng thứ tư. Đất trời như sụp đổ, tôi cũng chẳng biết vì sao mình có thể bình tĩnh mời họ vào nhà và ngồi nghe những lời chất vấn của cô gái đó với chồng tôi. Tôi hẹn gặp cô ấy một lần nữa để hiểu đầy đủ câu chuyện, để biết có nên giữ cho con mình một người cha. Họ đi quá giới hạn chỉ sau đám hỏi tôi một tuần, cô gái bắt anh chịu trách nhiệm làm hỏng đời cô, rằng cô ấy là con nhà gia giáo, cha mất sớm, học hành thành đạt và đang làm giám đốc đại diện cho một công ty Nhật. Tôi hiểu họ là bạn học, gặp lại sau nhiều năm. Tôi hiểu em gái cô ấy đang làm dâu trong ngôi nhà cách nhà vợ chồng tôi 50 mét. Tôi hiểu anh nói với cô ấy rằng tôi lấy anh vì tiền của gia đình anh.
Anh nói không nhìn nhận đứa con. Cô ấy đến để nói rằng đã ra điều kiện cho anh không được có con với tôi, yêu cầu anh chấm dứt hôn nhân thì mới đến với anh. Anh không nói chia tay nhưng đã hành hạ tinh thần tôi, để phần lỗi đó thuộc về tôi. Tôi cho mình, hay chính xác hơn là cho con một cơ hội để có gia đình đầy đủ, thêm 2 tháng cho sự thay đổi. Cũng trong 2 tháng đó, cô ấy chuẩn bị làm đám hỏi với người đàn ông khác. Ngày cuối cùng trong 2 tháng, tôi tìm được lá thư rất dài anh gửi để chia tay cho cô ấy đi lấy chồng, tôi ám ảnh câu nói: "Một nửa linh hồn của anh sẽ để em mang đi vĩnh viễn". Tôi vẫn bình thản in lá thư đưa cho chồng rồi về nhà chuẩn bị hành lý của mình. Ra khỏi công ty tôi nhắn tin cho cô ấy: "Bạn hãy cứ đến với chồng tôi". Chỉ đến khi ba mẹ lên để đón tôi về, mọi cảm xúc mới vỡ òa, tôi gục ngã trong đau đớn.
Sau sinh tôi quay lại công việc, nhận thêm cú đá từ người trưởng phòng được tuyển mới (vì tôi từ chối nhận làm trưởng phòng do muốn dành thời gian cho gia đình sau cưới). Tôi ký đơn ly hôn và ký luôn đơn xin nghỉ việc. Ra khỏi công ty, tôi bẻ sim điện thoại, để mọi thứ quay về số 0. Đơn ly hôn, tôi không cần chu cấp từ chồng dù chỉ một ngàn đồng. Anh bảo không xem đó là con mình. Con giống anh như đúc nhưng từng đường nét lại mang vẻ đẹp thánh thiện như thiên thần.
7 năm sau đó, anh hàn gắn nhiều lần, tôi vẫn không thay đổi quyết định của mình. Rồi anh lập gia đình, tính đến nay được hơn 3 năm rồi, sắp đón con đầu lòng. Tôi hạnh phúc với con mình, không hẳn tôi sợ hôn nhân nhưng chưa từng có lại cảm giác cần ai đó nữa đi bên đời mình, dù chỉ là bạn bè để nói chuyện.
Một ngày, chúng tôi cùng quay đầu xe tại một giao lộ, không hơn không kém một giây. Xe chúng tôi đối diện nhau, gặp lại trong hoàn cảnh ấy xác suất xảy ra trong đời thật hiếm. Chúng tôi không bước xuống xe chào nhau, chỉ bất ngờ, im lặng nhìn nhau, rồi quay xe theo hai ngã rẽ ngược đường, hòa vào dòng xe tấp nập. Vì đời này, chắc chắn chúng tôi chỉ là lướt qua nhau.
Tâm sự nhói lòng của cựu sinh viên FTU: "Mình rất mệt nhưng lại không muốn về nhà" 'Mình hiểu rằng đôi khi công việc không giải tỏa được căng thẳng, người ta luôn có xu hướng về giải tỏa lên chính gia đình của mình. Nhưng nực cười thay, bố mẹ mình lại chọn cách giải tỏa tiêu cực nhất. Và mình là người phải chịu đựng...' - lời tâm sự của cựu sinh viên ngoại thương nhận được sự...