Thất vọng vì chồng chỉ gửi về 7 triệu mỗi tháng, tôi lên thành phố chơi thì vô tình phát hiện bí mật của anh
Mấy đứa bạn tôi có chồng làm ở thành phố tháng nào cũng gửi về quê 15-20 triệu đồng còn chồng tôi mang tiếng làm ở công ty lớn mà mỗi tháng gửi về có 7 triệu.
Sau khi tốt nghiệp đại học ở thủ đô, vì muốn được sống cùng bố mẹ nên tôi quyết định trở về quê làm việc với mức lương không quá cao.
Ở quê, tôi được nhiều chàng trai trong vùng theo đuổi. Thậm chí nhiều bác phụ huynh còn đến nói chuyện với bố mẹ tôi để giới thiệu con trai, mong cho qua lại tìm hiểu.
Thế nhưng 2 năm sau tôi lại ưng Việt. Anh là chàng trai có quê ở xã bên mà tôi quen qua mạng xã hội khi thanh niên trong huyện cùng tham gia một dự án vì môi trường.
Hồi ấy tôi rất ấn tượng với cách nói chuyện, bình luận hài hước nhưng không kém phần trải đời của anh. Tôi cũng chẳng nghĩ rằng có ngày chúng tôi lại nên duyên.
Việt cũng tốt nghiệp đại học nhưng anh thích cuộc sống ồn ào phố xá nên chọn ở lại thành phố lập nghiệp. Anh là nhân viên thiết kế cho một công ty xây dựng có tiếng nên mức lương cũng khá.
Sau một thời gian yêu đương, chúng tôi tiến đến hôn nhân. Cưới xong, Việt cũng động viên tôi cùng anh trở lại thành phố để vợ chồng gần nhau nhưng tôi nhất quyết sống ở quê vì muốn lo toan chu đáo cho bố mẹ hai bên, cuối tháng hay lúc nào rảnh anh về thăm tôi là được.
Video đang HOT
Hằng tháng, anh đều chủ động gửi tiền cho tôi qua tài khoản. Anh nói lương của anh khoảng hơn 20 triệu nhưng trừ tiền ăn, tiền thuê nhà và tiền điện thoại thì mỗi thánh anh gửi về cho tôi khoảng 15 triệu.
Chuyện có lẽ sẽ không có gì nếu dịch bệnh không ập đến. Hai năm dịch bệnh đúng là khiến mọi thứ đảo lộn, tôi sinh con đầu lòng nên chi phí cuộc sống càng tốn kém hơn. Rồi bố mẹ hai bên sức khỏe cũng yếu dần nên tốn kém thăm khám, thuốc thang…
Ảnh minh họa
Nửa năm nay, mỗi tháng chồng chỉ gửi về cho tôi 5-7 triệu. Tôi hỏi thì anh bảo công ty cắt giảm lương. Tháng nào anh cũng động viên tôi cố gắng thêm thời gian nữa để anh nghĩ cách nhưng cả nửa năm nay cả nhà đều phải sống tằn tiện. Thực ra chúng tôi có một chút tiền tiết kiệm nhưng tôi không muốn động đến khoản đó vì lo rút đến thì chả mấy mà hết veo.
Trong khi đó chồng mấy đứa bạn tôi ở thành phố tháng nào cũng gửi về 15-20 triệu, chả thấy ai kêu bị giảm lương.
Đợt vừa rồi dịch bệnh bớt bớt, đám bạn đại học rủ tôi lên thành phố họp mặt. Tôi hồ hởi gọi điện thông báo với chồng để anh đón mẹ con tôi nhưng anh lại nói tôi chủ động vì anh phải đi công tác ở miền Trung.
Cuối cùng tôi đành tự đi rồi ngủ nhờ ở nhà một người bạn thân. Sáng hôm sau tôi dậy sớm xuống phố mua cháo cho con thì tình cờ thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhễ nhại mồ hôi xúc cát bên một ngôi nhà đang xây.
Vâng, đó không ai khác mà chính là chồng tôi. Tôi có chạy đến hỏi thế này là thế nào thì chồng ôm lấy tôi và xin lỗi vì nói dối tôi. Hóa ra, nửa năm nay công ty của anh phá sản, anh chưa xin được việc mới vì nơi nào cũng cắt giảm nhân sự, trước mắt anh đành làm thợ xây để có tiền gửi về cho tôi.
Những lời chồng nói khiến tôi khóc nức nở vì thấy mình làm vợ mà vô tâm quá, không chia sẻ khó khăn với chồng mà nửa năm nay cứ hở ra là tôi đòi chồng gửi tiền về nhà. Tôi nhất định sẽ thay đổi, sẽ chia sẻ gánh nặng cuộc sống với anh, không để anh một mình vất vả nữa.
Đang vứt hết quần áo của vợ, tôi cay xè mắt khi thấy một thứ văng ra, càng hối hận hơn khi nghe câu nói của mẹ mình
Tôi cầm đôi nhẫn lên, nghẹn ngào vì quá thương vợ mình.
Tôi đi làm ăn xa suốt 5 năm nay. Lúc tôi đi, con gái còn chưa tròn 1 tuổi. Dù xa vợ, tôi vẫn giữ trọn trách nhiệm của mình. Mỗi tháng, tôi đều gửi 2/3 tiền lương về cho vợ, phần còn lại thì giữ để chi tiêu cá nhân.
Suốt 5 năm ròng, tôi đi làm và dành dụm, chẳng dám mua gì cho bản thân. Những tưởng khi về quê, tôi sẽ có một cuộc sống mới. Nào ngờ, vẫn căn nhà cũ, vẫn mọi thứ y như cũ, chỉ có mỗi cái ti vi và tủ lạnh mới.
Tôi gắt gỏng hỏi vợ về số tiền tôi gửi về hàng tháng. Cô ấy giải thích là đã đưa cho bố mẹ tôi phần nhiều, chỉ giữ lại 5 triệu để lo cho con thôi. Tôi không tin nên bực bội mắng vợ "ăn no rửng mỡ", tiêu xài hoang phí. Vợ tôi khóc lóc bế con bỏ về nhà ngoại.
Đang trong cơn giận nên tôi lôi hết quần áo của vợ trong tủ, vứt ra ngoài sân. Bỗng nhiên có một thứ văng ra ngoài khiến tôi sững lại. Là cái hộp nhỏ, đựng đôi nhẫn cưới, đôi hoa tai cưới của vợ tôi. Lúc nhặt lên, tôi bỗng thấy quần áo của vợ toàn đồ cũ kĩ, áo ngực cũng chảy dão hết rồi.
Tôi đang ngồi bần thần trước đống quần áo lỗi thời, cũ kĩ của vợ thì bố mẹ tôi chạy sang. Ông bà đang ngủ trưa thì nghe vợ chồng tôi to tiếng với nhau. Thấy cảnh trước mặt, mẹ tôi khóc rống lên: "Cái Nhung đâu? Mày tìm cái Nhung về cho mẹ. Mày đi biền biệt 5 năm trời, nó thay mày chăm sóc hai mạng già này. Mày về rồi mày đuổi con bé đi đâu?".
Tôi kinh ngạc nhìn mẹ mình. Rồi bà mới bảo bao nhiêu tiền tôi gửi về, vợ để mua thuốc thang, chữa bệnh cho ông bà. Chứ cô ấy chẳng tiêu xài một xu nào cho bản thân.
Lúc này, tôi mới nhận ra mình hồ đồ, nóng vội quá. Bố mẹ tôi đau bệnh, vợ chẳng thông báo với tôi vì sợ tôi lo lắng. Một mình cô ấy gánh vác hết mọi chuyện. Vậy mà còn bị tôi nghi oan, xua đuổi.
Tôi ngồi gục trước đồ đạc của vợ và tiếng khóc, tiếng trách của bố mẹ. Phải chi tôi bình tĩnh hơn thì đâu xảy ra chuyện này. Giờ tiền không có, vợ con cũng bỏ đi, tôi biết tiếp tục sống thế nào?
(Xin giấu tên)
Tâm tình: Mặc cảm vì mang tiếng đỗ đại học mà kiếm tiền thua bạn bè dưới quê Nhiều lúc cũng không muốn so sánh bản thân với người khác, nhưng cứ mỗi lần về quê, nhìn thấy mọi người là mình không thể không suy nghĩ. Còn nhớ năm đó khi thi đại học, cả xã chỉ có vài ba người đậu vào các trường danh tiếng ở thành phố, trong đó có mình. Vì vậy, bố mẹ mình rất...