Thất tình! Hãy cứ khóc! Khóc và thật đau!
Thất tình. Hãy cứ khóc. Khóc và đau. Nhưng rồi nhớ tỉnh giấc. Và gom những mảnh niềm tin đã vỡ. Rồi trả lời cho chính mình câu hỏi: Giờ thì hạnh phúc được chưa?
Tôi có thói quen bắt đầu ngày mới của mình bằng việc dạo qua Facebook bạn bè một lượt. Những bức ảnh tình cảm được chia sẻ, những trạng thái buồn hiu đầy tâm trạng rất nhiều lượt thích và bình luận… Rồi tay di chuột của tôi khựng lại, mắt tôi chăm chăm nhìn vào một đoạn ghi chú của một cô gái tôi từng quen. Tôi nghĩ em buồn. Vì câu chữ nào như cũng đang nói lên điều ấy. Và tôi biết em và người yêu đã chia tay…
Nếu tình yêu là điều tuyệt vời nhất trên thế giới, chứa đựng trong nó nhiều trạng thái cảm xúc tuyệt vời nhất trên đời, thì chia tay, với những cặp đôi, hẳn là điều bất hạnh nhất. Buông tay, thế là xa. Là hai người đi về hai hướng. Có thể chẳng bao giờ có thể gặp lại. Là đau. Đau không khóc nổi. Mà khóc, không than nổi. Nước mắt cứ rơi, có lẽ là trong vô thức.
Nhiều khi người ta quan trọng hóa chuyện yêu nhau, chuyện chung đường mà không biết hạnh phúc là khi đi qua một chuyện tình, ta biết nắm giữ những gì còn lại.
Có thể là những mảnh vỡ. Mảnh vỡ của một chuyện tình. Tôi nghĩ mãi. Và vẫn thấy nó đẹp. Như một buổi sáng tinh sương, tôi nhớ về chuyện cũ và mỉm cười. Ra là cũng đã có lúc mình thương yêu một người nhiều đến như thế, ra là đã có lúc mình có thể yêu cuồng say và mê mệt đến thế. Ra là có một người khiến tôi đổi thay đến thế. Đã có một, tại sao không thể có hai? Tôi nghĩ thế và mỉm cười.
Không phải tôi không đau khi một chuyện tình đi qua. Đau, đau nhiều lắm chứ. Nụ cười, vòng tay, tiếng nói,… đã từng dành cho tôi, nay thuộc về một người nào đó khác. Nhưng có quan trọng nữa không khi ta hiểu rằng, có những người chỉ có thể đi bên ta trong một đoạn đường ngắn ngắn, nhưng có những người khác, chưa xuất hiện, chắc chắn sẽ đi bên ta cả đoạn đường dài.
Video đang HOT
Suy cho cùng, chẳng mối tình nào đã vỡ. Chỉ có niềm tin ta dành cho tình yêu, ta dành cho thứ tình cảm nhiệm màu ấy đã vỡ mà thôi.
Nghe chua xót làm sao?
Nhưng liệu ta có xứng đáng được thương yêu nữa không khi ta thậm chí còn không tin vào nó.
Tình cảm không vỡ. Chỉ có niềm tin trong ta vỡ tan. Thành trăm nghìn mảnh. Rồi ta tự nghĩ, tự ngẫm và tự làm đau chính mình. Không có ai khiến ta tổn thương cả. Không ai có đủ khả năng ấy. Trừ chính ta.
Tôi ngồi viết những dòng này. Khi kí ức về những mối tình đã cũ lùi xa. Khi nỗi đau của một cô gái xa lạ vừa thất tình ập đến. Hãy cứ đau. Nhưng là đau vì em đã để niềm tin của mình vụn vỡ. Đau để rồi sau đó mỉm cười. Đau để rồi hạnh phúc vì đã có thời ta biết thương yêu nhau như thế. Đau để rồi rạng rỡ, vì ít nhất ta đã một lần có nhau trong đời.
Thất tình. Hãy cứ khóc. Khóc và đau.
Nhưng rồi nhớ tỉnh giấc. Và gom những mảnh niềm tin đã vỡ.
Rồi trả lời cho chính mình câu hỏi: Giờ thì hạnh phúc được chưa?
Theo Guu
Cho những ai thất tình...
Viết tặng những ai đã từng hoặc đang thất tình, như viết tặng cho chính tôi lúc yếu mềm... Thay vì cứ trách người, hãy tìm một lí do dễ chịu cho bản thân, học cách tha thứ cho chính mình. Người ta nói, tha thứ cho người khác thì dễ nhưng có thể tha thứ được cho bản thân là một việc rất khó. Nếu có thể tha thứ được cho những gì thuộc về chính con người bạn, tâm bạn mới thực sự bình an.
Trái tim con người mong manh yếu đuối, lúc thì có thể yêu hết mình và cống hiến trọn vẹn, khi thì tan nát chất chứa hận thù chán ghét... Tôi biết, lúc này đây bạn vẫn còn đau khổ muộn phiền vì tình cảm chân thành của bạn cho đi giờ như bọt biển. Có thể năm tháng cũng đã làm bạn nguôi ngoai phần nào, nhưng thẳm sâu trong bạn, chẳng thể nào xóa đi được kí ứcđau buồn ấy. Cứ mãi loay hoay với câu hỏi: Tại sao lại như vậy?
Có thể trách cứ khi mọi chuyện đã là ngày hôm qua? Ngồi trách người thì người cũng chẳng còn bên ta. Chữ duyên như con thuyền trôi trên sông, nó còn phụ thuộc vào dòng nước, nắng và mưa. Chính con người bạn cũng còn có cái gọi là sớm nắng chiều mưa, lúc trước thì ghét cay đắng rồi chẳng hiểu sao lại yêu đến tận cùng, có nhiều thứ trước kia từng miệt mài theo đuổi giờ lại tự hỏi sao mình lại làm điều đó. Tình cảm của con người cũng phụ thuộc vào chính con người như thế.
Trong một lúc nào đó của mối quan hệ, tôi tin tình cảm của ai đó đối với bạn là rất thật, nhưng rồi một ngày niềm tin họ đặt vào quan hệ chợt vụt tắt, chính họ cũng không hiểu được, chỉ riêng bạn niềm tin vẫn là vẹn nguyên.
Lê Cát Trọng Lý từng nói:
"Đừng nói họ phản bội, họ đi yêu người khác không có nghĩa họ phản bội. Mình mới là người phản bội. Vì mình ứng lòng tin đi cho nhiều rồi tự phản bội lại lòng tin của chính mình."
Thay vì cứ trách người, hãy tìm một lí do dễ chịu cho bản thân, học cách tha thứ cho chính mình. Người ta nói, tha thứ cho người khác thì dễ nhưng có thể tha thứ được cho bản thân là một việc rất khó. Nếu có thể tha thứ được cho những gì thuộc về chính con người bạn, tâm bạn mới thực sự bình an.
Khi bạn đọc được những điều này, mong bạn sẽ luôn an nhiên mà sống. Một ngày nào đó, đặt tay lên trái tim dịu ngọt của bạn và cho tôi gửi lời hỏi thăm: Nó đã thực sự bình phục hay chưa?
Hãy tiếp tục mở lòng đón nhận ngày mới tinh khôi. Ở phía mặt trời, điều tốt đẹp đang chờ đón bạn. Cứ đi rồi trái tim sẽ mách bảo đâu là con đường cho đôi chân bạn bước tiếp.
Theo Guu
Là vì ta thương nhau... Chẳng phải vì ta biết nếu yêu nhau ta sẽ chẳng còn những ngày tháng đẹp như hiện tại, mà bởi chỉ thương thôi là đủ cho cả hai. Là vì thương nhau nên chẳng cần phải hứa hẹn, chẳng cần ngày ngày gặp nhau cũng chẳng nhất thiết phải hỏi han mỗi ngày. Người ta yêu nhau bắt đầu bằng thích nhau,...