Thất tình! Hãy cứ khóc! Khóc và đau!
Nhưng rồi nhớ tỉnh giấc, và gom những mảnh niềm tin đã vỡ.
Tôi có thói quen bắt đầu ngày mới của mình bằng việc dạo qua Facebook bạn bè một lượt. Những bức ảnh tình cảm được chia sẻ, những trạng thái buồn hiu đầy tâm trạng rất nhiều lượt thích và bình luận… Rồi tay di chuột của tôi khựng lại, mắt tôi chăm chăm nhìn vào một đoạn ghi chú của một cô gái tôi từng quen. Tôi nghĩ em buồn. Vì câu chữ nào như cũng đang nói lên điều ấy. Và tôi biết em và người yêu đã chia tay…
Ảnh minh họa
Nếu tình yêu là điều tuyệt vời nhất trên thế giới, chứa đựng trong nó nhiều trạng thái cảm xúc tuyệt vời nhất trên đời, thì chia tay, với những cặp đôi, hẳn là điều bất hạnh nhất. Buông tay, thế là xa. Là hai người đi về hai hướng. Có thể chẳng bao giờ có thể gặp lại. Là đau. Đau không khóc nổi. Mà khóc, không than nổi. Nước mắt cứ rơi, có lẽ là trong vô thức.
Nhiều khi người ta quan trọng hóa chuyện yêu nhau, chuyện chung đường mà không biết hạnh phúc là khi đi qua một chuyện tình, ta biết nắm giữ những gì còn lại.
Có thể là những mảnh vỡ. Mảnh vỡ của một chuyện tình. Tôi nghĩ mãi. Và vẫn thấy nó đẹp. Như một buổi sáng tinh sương, tôi nhớ về chuyện cũ và mỉm cười. Ra là cũng đã có lúc mình thương yêu một người nhiều đến như thế, ra là đã có lúc mình có thể yêu cuồng say và mê mệt đến thế. Ra là có một người khiến tôi đổi thay đến thế. Đã có một, tại sao không thể có hai? Tôi nghĩ thế và mỉm cười.
Video đang HOT
Không phải tôi không đau khi một chuyện tình đi qua. Đau, đau nhiều lắm chứ. Nụ cười, vòng tay, tiếng nói,… đã từng dành cho tôi, nay thuộc về một người nào đó khác. Nhưng có quan trọng nữa không khi ta hiểu rằng, có những người chỉ có thể đi bên ta trong một đoạn đường ngắn ngắn, nhưng có những người khác, chưa xuất hiện, chắc chắn sẽ đi bên ta cả đoạn đường dài.
Ảnh minh họa
Suy cho cùng, chẳng mối tình nào đã vỡ. Chỉ có niềm tin ta dành cho tình yêu, ta dành cho thứ tình cảm nhiệm màu ấy đã vỡ mà thôi.
Nghe chua xót làm sao?
Nhưng liệu ta có xứng đáng được thương yêu nữa không khi ta thậm chí còn không tin vào nó.
Tình cảm không vỡ. Chỉ có niềm tin trong ta vỡ tan. Thành trăm nghìn mảnh. Rồi ta tự nghĩ, tự ngẫm và tự làm đau chính mình. Không có ai khiến ta tổn thương cả. Không ai có đủ khả năng ấy. Trừ chính ta.
Tôi ngồi viết những dòng này. Khi kí ức về những mối tình đã cũ lùi xa. Khi nỗi đau của một cô gái xa lạ vừa thất tình ập đến. Hãy cứ đau. Nhưng là đau vì em đã để niềm tin của mình vụn vỡ. Đau để rồi sau đó mỉm cười. Đau để rồi hạnh phúc vì đã có thời ta biết thương yêu nhau như thế. Đau để rồi rạng rỡ, vì ít nhất ta đã một lần có nhau trong đời.
Thất tình. Hãy cứ khóc. Khóc và đau.
Nhưng rồi nhớ tỉnh giấc. Và gom những mảnh niềm tin đã vỡ.
Rồi trả lời cho chính mình câu hỏi: Giờ thì hạnh phúc được chưa?
Theo Tiin
Nếu như mình gặp lại
Liệu rằng khoảnh khắc chúng ta bất ngờ gặp lại có khiến anh âu lo về sự bền vững của tình cảm hiện tại không anh?Rồi cuối cùng ngày cũng nối ngày đi qua, mùa cũng gối lên nhau mà thêu dệt ra cái gọi là nỗi nhớ. Em đứng chênh vênh ngay đoạn ngã tư ngập nắng cuối mùa, không dưng chợt nghĩ sẽ ra sao nếu mình gặp lại. Chẳng rõ những tháng ngày dắt nhau đi qua có khiến anh gợn chút nỗi niềm về em, một người xưa cũ.
Thảng hoặc, em vẫn nghĩ về anh. Trong những cơn mơ thổn thức không ngăn nổi nước mắt của chính mình. Thành ra cứ đầm đìa, ướt gối. Khổ sở vô chừng tưởng không vực dậy được. Thế mà cũng đi qua. Một sáng tỉnh giấc em hiểu rằng tất cả chỉ là chuyện cũ. Mà đã cũ, thì không lấy lại được, không cầm lại được và cũng chẳng yêu lại được nữa phải không anh?
Thảng hoặc, giữa những nụ cười và sự an ủi, khuyên nhủ của bạn bè, em vẫn nghĩ mình nợ anh một lời cảm ơn. Không phải bởi anh đã bao bọc em trong những ngày tháng ấy, mà bởi anh đã dũng cảm để rời xa em, cho em đủ dũng cảm để đối diện với nỗi đau chưa một lần nghĩ mình có thể. Đau đến thảng thốt và không nói lên lời. Chỉ nhớ có bàn tay ai đó nắm lấy, vội vàng mà ấm lắm. Chẳng phải một người, mà bởi nhiều người, bởi những người thương yêu em đó. Em nhìn họ, rưng rưng cảm động. Họ nghĩ em buồn lại nức nở thương yêu.
Đôi lúc em vẫn nhớ về anh rất nhiều (Ảnh minh họa)
Thảng hoặc, em vẫn tự cho phép mình tưởng tượng ra khung cảnh mình gặp lại nhau. Một cuộc hẹn được lên lịch từ những tính toán của riêng em, hay một cuộc hẹn ngày mình chạm trán tình cờ trên phố. Em sẽ nhìn anh trân trân, buồn phiền không giấu được, lưu luyến ngỡ đã quên hiện hình đến rõ. Thương lắm phải không anh? Nhưng có thể em cũng sẽ nhìn anh, trong một nụ cười đủ vẹn tròn để anh biết em đang vui, và hạnh phúc. Ngày chia tay, anh cũng chúc em như thế còn gì...
Thảng hoặc, em nhớ cách anh ôm xiết em từ phía sau. Nhưng lạ là chẳng thấy ấm nữa chỉ thấy tim mình đau nhói. Thành phố cả chục triệu dân mà sao chẳng có lấy một người nắm tay em bảo, có anh ở đây rồi, em đừng buồn nữa, được không? Cứ như thế, em cứ mải miết trên đại lộ cô đơn, tưởng tưởng ra cả trăm nghìn cảnh mình gặp lại, rồi mình đi bên nhau, như ngày xưa ấy.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Và rằng dẫu em có muốn cảm ơn anh ngàn lần đi chăng nữa thì em vẫn phải thừa nhận rằng em ghét anh, hận anh, nhiều như cách em đã yêu anh, mà không hề được đáp trả. Liệu cái ấm ức và ích kỉ đó trong em có khiến những giấc mơ bên tình cảm mới của anh trở nên méo mó? Liệu rằng khoảnh khắc chúng ta bất ngờ gặp lại có khiến anh âu lo về sự bền vững của tình cảm hiện tại không anh?
Xin hãy cứ chôn lo âu vào trong lồng ngực mà yêu đi anh nhé. Vì cuộc đời này chẳng mấy dả dư cho những cuộc gặp tình cờ. Và thực lòng rằng cũng chỉ đôi khi em mới nghĩ, sẽ thế nào nếu mình gặp lại nhau.
Cuộc sống này dài và vui quá, người thương yêu em nhiều, và em biết mình ác quá! Đã đến lúc nghĩ đến chuyện thương yêu, đã đến lúc tỉnh một giấc mộng dài, phải không anh?
Theo Tiin
Anh chẳng còn ý nghĩa Anh còn một chút đặc biệt chỉ đơn giản vì anh là bố của con gái em. Đang giữa đêm, cái lạnh khiến em giật mình tỉnh giấc. Cuối thu rồi, chẳng mấy chốc là lại bước sang một mùa lạnh nữa mất thôi. Quờ tay sang bên cạnh, em phát hiện con gái đã đạp tung chiếc chăn mỏng trên người ra...