Thất bại trong chuyện ‘tìm con’, phản ứng của nhà chồng khiến tôi đau khổ
Sau khi thất bại trong hành trình chữa hiếm muộn, tôi và chồng đau khổ khi nghe được những lời từ bố mẹ chồng.
Vợ chồng tôi cưới nhau đến nay được 5 năm. Suốt một thời gian dài, hai đứa kế hoạch để lo cho sự nghiệp. Khi tài chính và sự nghiệp ổn định, chúng tôi mới tính chuyện có con. Sau thời gian cố gắng có thai tự nhiên không thành, chúng tôi đi khám, bác sĩ chẩn đoán có vấn đề ở sức khỏe sinh sản.
Chúng tôi chạy chữa nhưng kết quả không như mong đợi. Vì áp lực công việc và cuộc sống, có lúc tôi từng nghĩ đến chuyện không có con mà hai vợ chồng tự đùm bọc nhau, rồi sau này vào viện dưỡng lão. Chồng tôi là người suy nghĩ hiện đại nên anh không muốn ép vợ trong chuyện con cái.
Thế nhưng, áp lực đến từ nhà chồng. Bố mẹ chồng tôi thúc giục quá nhiều về chuyện con cháu khiến tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, căng thẳng. Tôi sợ hãi khi phải về nhà chồng.
Trong khi nhiều người mong về đoàn tụ với gia đình, tôi buồn bã vì những câu nói của bố mẹ chồng. Thêm vào đó, ánh mắt dò xét và hoài nghi của nhà chồng càng làm cho hai đứa thêm phần chán nản.
Bố mẹ chồng đã tạo thêm áp lực cho tôi trong quá trình “ tìm con” (Ảnh minh họa: KR).
Đối mặt với quá nhiều áp lực, tôi và chồng quyết định nhờ đến biện pháp can thiệp để mang thai. Hai đứa thông báo với bố mẹ chồng kế hoạch này. Bố mẹ chồng vui mừng và thúc giục tiến hành sớm. Mọi chuyện chưa có kết quả nhưng ông bà đã đi kể lể khắp nơi như thể tôi đã mang thai.
Video đang HOT
Tôi khuyên bố mẹ chồng nên giữ bí mật để khi có kết quả tốt đẹp, thông báo chưa bao giờ muộn. Bố mẹ chồng tôi cho rằng, con dâu lo lắng quá mức. Bây giờ y học hiện đại, bác sĩ có kinh nghiệm can thiệp chắc chắn sẽ thành công. Tôi hiểu tâm lý của ông bà nhưng bản thân vẫn sợ kết quả không như ý muốn.
Cuối cùng, tôi và chồng buồn bã nhận thông báo thất bại. Tôi không ăn, ngủ nổi một tuần vì sợ báo kết quả buồn cho bố mẹ chồng. Tôi tin ông bà sẽ hụt hẫng rất nhiều và mang tiếng xấu hổ với bạn bè, hàng xóm, người thân.
Không có cách nào khác, chúng tôi phải nói sự thật với bố mẹ. Ông bà lắc đầu ngao ngán, chì chiết tôi không biết giữ gìn. Thay vì động viên con dâu nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, mẹ chồng thúc giục kích trứng để làm lại sớm. Bà cho rằng, cưới nhau 5 năm là thời gian quá lâu, bố mẹ mong mỏi có cháu bế. Hai vợ chồng càng kéo dài việc có con sẽ càng không tốt.
Tôi hiểu tâm lý đó nhưng bố mẹ chồng có hiểu rằng, vợ chồng tôi là người đau khổ nhất sau mọi chuyện. Chuyện thất bại trong can thiệp sinh sản là điều hoàn toàn có thể xảy ra nhưng căng thẳng về tâm lý của chúng tôi còn mệt mỏi hơn thế.
Trải qua thời gian gần một năm, vợ chồng tôi sống trong âu lo vì bố mẹ chồng gây áp lực. Khi cảm thấy sức khỏe ổn định, tôi và chồng tiếp tục công cuộc “tìm con”. Hiện nay, tôi xin nghỉ việc một thời gian để tiến hành các công đoạn theo chỉ định của bác sĩ.
Mọi chuyện mới là bắt đầu, tôi đối diện với sự mệt mỏi mỗi lần kích trứng. Tôi ám ảnh những mũi tiêm và bất an về kết quả. Trước khi bắt đầu, vợ chồng tôi quyết định không tiết lộ cho bố mẹ chồng. Bởi tôi không muốn ông bà nuôi hy vọng quá sớm để rồi hụt hẫng thêm lần nữa.
Hàng ngày, chồng đi làm, tôi ở nhà đối diện với 4 bức tường và chiếc giường lạnh lẽo. Tôi cảm thấy cô đơn trong hành trình “tìm con”. Bố mẹ chồng lẽ ra là người hỗ trợ, động viên và chăm sóc con dâu, song tôi không có phước phần được hưởng điều đó.
Tôi ngày đêm mong mỏi cho lần thụ thai này đạt kết quả tốt đẹp. Nếu thất bại lần nữa, tôi không biết có thể sống yên ổn với bố mẹ chồng hay không.
Tôi ngượng đỏ mặt khi bố chồng hay cởi trần đi lại trong nhà
Sự thiếu ý tứ của nhà chồng thực sự khiến tôi khó xử. Bố chồng và anh trai chồng thường xuyên cởi trần, mặc quần ngủ khi gặp tôi.
Tôi mới cưới chồng được 6 tháng, hiện sống cùng bố mẹ chồng và anh trai chồng. Anh chồng vẫn còn độc thân.
Nhìn chung, cuộc sống làm dâu của tôi trôi qua khá bình thường. Các thành viên trong gia đình chồng tính tình thoải mái, dễ chịu. Nhưng cũng chính vì có phần thoải mái quá nên có một số việc khiến tôi rất khó xử.
Điển hình như mỗi bữa cơm, mọi người đều nói chuyện rất nhiều, theo phong cách vừa ăn, vừa nói rôm rả. Có những lúc, thức ăn trong miệng của bố mẹ chồng b.ắn tung tóe ra bàn ăn rất mất vệ sinh.
Thậm chí, từng có lần anh chồng cười to đến mức b.ắn cả hạt cơm vào má tôi. Thấy vậy, cả nhà càng cười lớn, anh chồng không có biểu hiện gì là thấy có lỗi. Chồng tôi thì mặc kệ, trong khi đó, tôi thực sự như đứng hình, không biết nên phản ứng thế nào.
Tôi thực sự khó xử khi sống ở nhà chồng (Ảnh minh họa: Sina).
Tôi biết đây là thói quen của nhà chồng. Mọi người thích trò chuyện, chia sẻ trong bữa ăn để tăng sự gắn kết nhưng tôi chưa thể nào làm quen được. Tôi chỉ thấy ồn ào, mất vệ sinh, khác hẳn với nếp sống ở gia đình tôi.
Vì vậy, tôi luôn cố gắng "đánh nhanh thắng nhanh", ăn một chút cơm cho xong rồi xin phép đứng dậy. Bố mẹ chồng có vẻ không ưng ý với hành động này của tôi, chê tôi giữ dáng không cần thiết và xa cách với cả nhà.
Chuyện ăn uống thôi chưa đủ, đỉnh điểm bố chồng, anh trai chồng và chồng tôi thường xuyên cởi trần, mặc quần đùi, thậm chí quần ngủ, tự nhiên đi lại trong nhà. Chồng tôi thì đã đành, chứ đến hai người đàn ông còn lại cũng thoải mái ăn mặc như vậy khiến tôi không khỏi đỏ mặt.
Họ là người thân, sống với nhau đã lâu nên chắc những hình ảnh này quá quen thuộc, không ai cảm thấy có gì bất tiện hay cần thay đổi. Nhưng điều đó chỉ đúng khi nhà chồng có 4 người, giờ có thêm con dâu, mọi thứ phải khác đi.
Đã gọi là quần ngủ thì tức là chỉ nên mặc trong phòng ngủ, còn dù trời có nóng thế nào, việc cởi trần cũng cần phù hợp với từng hoàn cảnh, môi trường. Sự thiếu ý tứ này làm tôi thực sự mệt mỏi, chả nhẽ tôi bây giờ lại mặc quần áo ngắn cũn hay váy ngủ ra phòng khách ngồi cùng mọi người, liệu có ổn không?
Một số lần, tôi đã cố gắng khéo léo góp ý. Tôi nói bố chồng và anh chồng nên mặc áo vào, kẻo quạt thổi mạnh dễ bị cảm hay bắt bằng được chồng không được cởi trần để những người khác làm theo. Nhưng có vẻ những việc này chẳng có tác dụng gì.
Không thể chịu nổi, tôi phải nói thẳng với chồng: "Nhà anh làm sao đấy? Đàn ông cứ cởi trần, mặc đồ ngủ gặp em như thế em rất ngượng, đôi lúc thấy rất ghê. Anh xem thế nào đi".
Đáp lại tôi, chồng bảo đây là thói quen của gia đình, tự dưng vì tôi mà thay đổi rất khó. Anh xin lỗi tôi vì đã quá thoải mái, không để ý đến chuyện này và hứa sẽ nói khéo với mọi người trong nhà.
Tuy nhiên đã một tháng trôi qua, tình hình chẳng có chút biến chuyển nào. Tôi quả thực rất ái ngại.
Tôi có nên xin bố mẹ họp gia đình để nói thẳng những điều gây khó xử cho tôi không? Tôi mới về làm dâu được 6 tháng, làm như thế liệu tôi có bị ghét, không thể sống yên ổn trong nhà chồng không?
Biết mục đích của việc mẹ chồng muốn giữ hộ vàng cưới mà tôi mất ăn mất ngủ Không đưa cho mẹ chồng thì mang tiếng, mà đưa thì biết đến lúc nào mới lấy lại được? Nhà chồng chỉ có chồng tôi và chị gái, chị thì đi lấy chồng giàu và cũng bận kinh doanh nên ít khi về nhà. Bố mẹ chồng có công ty riêng, chồng tôi làm 1 chức quản lý trong công ty, lương tháng...