Thành phố tôi yêu: Miền đất bao dung
Thầy là người xứ Quảng vào Sài Gòn lập nghiệp. Ở thành phố này, thầy đã đi qua gần sáu mươi năm cuộc đời, với một câu chuyện tình lỡ dở, chịu cảnh “gà trống nuôi con”… Hà cớ gì, thầy yêu thành phố này quá đỗi vậy?
Dù là công việc gì, chỉ cần lương thiện và hết lòng cố gắng thì chuyện mưu sinh ở TP.HCM không phải là điều quá khó khăn
Kết thúc môn Tiếng nói, thầy thông báo: “Nói gì cũng được, kể gì cũng được nhưng hông được nói xấu Sài Gòn của tui à nghen”. Cả lớp trố mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh “ Sao vậy thầy?”. Thầy nói: “Ở đây, dễ thương vầy mà còn hông chịu, thì ở đâu nữa”, rồi thầy giảng giải một lần nữa với chúng tôi, cái điều mà hầu như buổi lên lớp nào thầy cũng nói.
Thầy không khuyên chúng tôi sau khi tốt nghiệp phải ở lại thành phố hay về quê, thầy chỉ dặn “Nếu chưa tìm được nơi nào thì hãy thử bắt đầu ở đây”. Với thầy, nơi này là miền đất dễ sống, dễ kiếm tiền và hơn hết nó luôn bao dung.
Dù cả gia đình nội, ngoại của tôi đều gốc gác ở ngoại ô thành phố, đi vào trung tâm mất khoảng 45 phút hoặc hơn chút, nhưng tôi cũng không hiểu và cảm nhận được hết những lời thầy nói ở thời điểm đó, ngược lại tôi thắc mắc nhiều hơn. Thầy đâu phải là người gốc Sài Gòn, thầy là người xứ Quảng vào đây lập nghiệp. Và ở thành phố này, thầy đã đi qua gần sáu mươi năm cuộc đời, với một câu chuyện tình lỡ dở, chịu cảnh “gà trống nuôi con”… Vậy thì hà cớ gì, mà thầy yêu thành phố này quá đỗi vậy? Tôi hỏi thế, thầy cười khà khà rồi trả lời: “Mày ra đời đi làm, sẽ có lúc ngẫm lại, rồi thấy điều thầy nói là đúng con à”.
Nghe thầy dặn không được nói xấu nơi này, không được nói xấu thành phố bao dung của thầy vậy là cả đám túm tụm lại, kể lể cho hết những nỗi niềm trong lòng với thầy mới chịu. Chứ tự nhiên khi không lại cấm hông cho người ta nói xấu, thì cũng ấm ức trong lòng lắm, bởi không ít lần những đứa trong chúng tôi gặp chuyện không hay ở thành phố này mà.
Một đứa kể, vô đây đi ngoài đường bị giật ba lô, chứ ở ngoài quê nó hông có chuyện đó. Thầy nói: “Bây chắc là ở ngoài quê bây hông có chuyện giựt đồ không”, vậy là cả đám im bặt, không dám phát biểu thêm gì. Thầy dạy chúng tôi, đừng vì một hai chuyện không hay rồi đánh giá cái thành phố này tồi tệ. Ở đâu trên trái đất này, cũng có người tốt và người chưa tốt, chứ không riêng ở đây.
Ở thành phố này, đi một vòng là nghe đủ giọng nói các vùng miền, chưa kể mấy công ty nước ngoài, giờ cơm trưa là tây ta ngồi ăn cơm, tám chuyện hồn nhiền… “Hông tốt thì người ta đến đây làm gì, phải hông?”, thầy nói rồi lại cười khà khà.
Với lý lẽ và dẫn chứng của thầy, thì cái đám hay cãi chúng tôi cũng không tìm được lý do nào để phản biện. Nhưng sâu thẳm trong lòng mỗi đứa, có chút thuyết phục lẫn không, và một nỗi niềm gì đó với thành phố này đang trỗi dậy. Vì sắp tới đây, sẽ có những đứa xa cái thành phố gắn bó suốt 4 năm trời để về quê làm việc, dù yêu thương hay đáng ghét thì nơi này vẫn là một phần thanh xuân của chúng tôi.
Video đang HOT
Sau này, lang thang qua nhiều con đường, ngõ hẻm, những xóm trọ của thành phố, tôi mới hiểu hết lời thầy nói về sự bao dung của nơi này. Có lần tôi cần gấp một chỗ ngồi để viết tin, ghé đại vào một quán cà phê trên đường Nguyễn Trãi (đoạn quận 1), xong việc rồi ngước nhìn xung quanh tôi mới thấy ngạc nhiên. Thì ra quán cà phê tôi ghé vào dành cho những bạn LGBT, không gian quán lịch sự, mọi âm thanh đều vừa phải và không hề ồn ào. Bàn trước mặt tôi hai bạn nam vừa cà phê vừa nói chuyện đúng kiểu những đôi tình nhân đang hẹn hò, thi thoảng nhìn nhau cười tủm tỉm.
Hai bạn nữ vừa bước vào quán cũng thế, khoác tay rồi vuốt tóc nhau, thỉnh thoảng họ cười với nhau rồi tiếp tục những câu chuyện riêng. Bàn phía sau lưng tôi, cũng hai bạn nam và hình như có một anh bạn đang thấy ngại “Thôi kỳ quá, ở đây là quán cà phê đó, nắm tay hoài người ta cười”, một lời đáp lại khe khẽ “Hông có đâu, trên này mọi người lịch sự lắm, không có dè bỉu như ở quê mình đâu”… Hóa ra thành phố của thầy bao dung thật, luôn chấp nhận những điều khác biệt như một phần của cuộc sống, vậy thôi!
Có bữa ngang qua đường An Dương Vương, dừng lại trước mấy xe đẩy trái cây, theo mùa nào thì người ta bán trái đó, cũng dân tứ xứ tụ về buôn bán. Tôi mua dưa hấu và xoài, nhưng dưa ướp lạnh hết sạch, cô lật đật cắt thêm để bán. Hỏi chuyện buôn bán, cô nói: “Ở đây dễ sống lắm, cái xe trái cây này cũng đủ để tui lo cho thằng út vô đại học, nay nó năm tư rồi. Hồi ở quê thì cực lắm, còn sợ mùa màng thất bát”. Miếng dưa cô còn chưa kịp xẻ mà tự dưng tôi thấy lòng mình ngọt ngào, mát lạnh, mảnh đất này dễ thương, bao dung thật mà!
Theo thanhnien.vn
9 bài học làm người theo lời Phật khiến suy nghĩ của bạn thay đổi
Nhưng bài học này tuy rất nhỏ bé nhưng nếu hiểu được, mỗi người sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.
Chúng ta ở bên nhau như một gia đình chỉ trong cuộc đời này thôi, dù con thích hay không. Vì thế, hãy trân trọng và nâng niu khi chúng ta bên nhau, chia sẻ, gắn bó. Dù muốn hay không, chúng ta sẽ không thể gặp nhau ở kiếp sau...
1. Trên đường đời, con sẽ gặp những người đối xử tệ với mình. Không ai có bổn phận phải đối xử tốt với con, trừ bố mẹ. Đối với những người đối xử tử tế với con, hãy trân trọng và biết ơn, nhưng cũng hãy đề phòng họ. Họ có thể đối tốt với con vì mục đích nào đó. Hãy tìm hiểu động cơ thực sự. Đừng vội kết luận một người là tốt chỉ đơn giản vì họ ưu ái con.
2. Không ai là không thể thay thế. Không có thứ gì trên thế giới này con phải bám chặt lấy hay cố sở hữu bằng mọi giá. Nếu con hiểu điều này, thì về sau, dù mất bất cứ điều gì trong đời, con vẫn có thể đứng vững.
3. Cuộc đời rất ngắn ngủi. Đừng phí thời gian và năng lượng vào những người, việc, thứ không cần thiết. Nếu con làm vậy, sau này con sẽ nhận ra rằng con đã lãng phí tất cả những ngày tháng qua.
4. Không có gì trên thế giới là mãi mãi, kể cả tình yêu. Tình cảm có thể thay đổi theo thời gian. Nếu một ngày nào đó con mất đi người con từng yêu tha thiết, hãy nhẫn nại. Đừng cố níu kéo những gì đã mất hay phóng đại cảm xúc của mình. Thời gian sẽ làm dịu nỗi đau. Thời gian sẽ hàn gắn tất cả.
5. Không phải tất cả những người thành công đều học hành đến nơi đến chốn, nhưng điều này không có nghĩa là con có thể bỏ bê việc học của mình. Kiến thức con có được là tài sản lớn nhất của con.
6. Bố không mong đợi con sẽ chăm lo cho bố khi bố về già. Cũng vậy, bố không có trách nhiệm phải bao bọc con khi con đã trưởng thành. Con có thể đi xe bus hay lái xe Benz đắt tiền. Tương tự, con có thể ăn mì gói hay bào ngư. Lựa chọn đó thực sự do con.
7. Con có thể đối xử tốt với người ta nhưng đừng hy vọng họ đáp lại con như vậy. Nếu con không thể nhìn thấu điều này, về sau con sẽ chỉ có thêm nhiều đau khổ, thất vọng.
8. Rất nhiều người mua vé số suốt nhiều năm nhưng cuối cùng họ vẫn trắng tay, nghèo đói. Để thành công hay giàu có, con đều phải nỗ lực hết mình. Có một điều đơn giản cần nhớ là: Trên thế giới này không có gì miễn phí.
9. Chúng ta ở bên nhau như một gia đình chỉ trong cuộc đời này thôi, dù con thích hay không. Vì thế, hãy trân trọng và nâng niu khi chúng ta bên nhau, chia sẻ, gắn bó. Dù muốn hay không, chúng ta sẽ không thể gặp nhau ở kiếp sau...
Ngoài ra, để trưởng thành, mỗi người cần học 7 điều sau
Thứ nhất, "học nhận lỗi"
Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.
Thứ hai, "học nhu hòa"
Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.
Thứ ba, "học nhẫn nhục"
Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.
Thứ tư, "học thấu hiểu"
Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?
Thứ năm, "học buông bỏ"
Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được!
Thứ sáu, "học cảm động"
Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.
Thứ bảy, "học sinh tồn"
Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
Theo Khỏe & Đẹp
7 kiểu phụ nữ phúc dày mệnh lớn, cuộc đời vô cùng may mắn Đây là những kiểu phụ nữ rất dễ nhận được phúc báo, cuộc sống may mắn, hậu vận sống thanh thản, an nhiên. Phúc báo của 1 người phụ nữ Phụ nữ có vận mệnh tốt hay xấu, cần phải xem cách người đó tu miệng thế nào, có tạo khẩu nghiệp hay không? Người có vận mệnh tốt là người ăn nói...