Thành phố có buồn ngày em không quay trở lại?
Hàng cây có nhắc tên đứa con gái ngang bướng bắt anh cõng đi trên con đường vàng lá?
Cũng đã lâu rồi em không còn “hò hẹn” với thành phố. Những bận rộn cuốn em vào vòng quay không ngừng nghỉ. Bài vở, bạn bè và vô số những mối quan tâm chất chồng. Cảm xúc trong em ít nhiều đã bào mòn, đến mức em gần như em đã quên mất khái niệm thời gian. Đã bao lâu rồi anh nhỉ? 1 năm, mấy tháng và bao nhiêu ngày? Không! Em chẳng còn nhớ nữa.
Thành phố cách em một chuyến xe bus đường dài, vượt qua hai con sông và những con đường mù mịt bụi. Lặng lẽ ngắm nhìn chiều dài con sông và những mái nhà nghiêng nghiêng bóng nước, em thấy thân quen lạ, cứ như một phần trong em đã thuộc về nơi này. Có khi nào là thế không, anh nhỉ?
Chiều nay, đi ngang trạm xe bus, em bất giác dừng chân, hồi hộp đếm những tháng ngày buồn tênh em đã đi qua. Trên chiếc xe bus cũng có những cô bạn như em, đang háo hức về quê. Trên chuyến xe ấy liệu có ai đó giống em không nhỉ? Cũng đã từng líu ríu níu theo người yêu về quê chơi. Cũng bồn chồn trước một chuyến đi xa, như đứa trẻ lần đầu được đến công viên với la liệt những thứ trò chơi hấp dẫn. Em đã gặp Thành phố đôi, ba lần. Lần nào cũng nhớ, cũng thương
Thành phố có buồn ngày em không còn trở về không nhỉ?
Hàng cây có nhắc tên đứa con gái ngang bướng bắt anh cõng đi trên con đường vàng lá? Mặt hồ xanh nước có còn nhớ hai kẻ đang yêu, ngồi ghế đá dốc bầu… than thở? Quảng trường rộng lớn có thương những ngón tay đan cài bước chầm chậm bên nhau băng qua mùa gió? Những quán nước nho nhỏ có còn lưu dấu vết hai kẻ ngốc nghếch, nắm chặt cốc trà nóng trong tay giữa mùa đông giá rét? Phố đã quên chưa gương mặt đẫm mồ hôi và nụ cười toe toét đầy hạnh phúc của em khi đi bên anh?
Anh có buồn ngày em không còn đến nữa?
Video đang HOT
Chắc anh vẫn đi dưới hàng cây, có thể một mình hoặc cùng một người khác; vẫn hóng gió bên bờ hồ, chạy quanh quảng trường và ngồi lê la những quán nước. Những giờ phút ấy, anh có còn tìm thấy em? Hay em đã trở nên quá nhỏ bé trong những suy nghĩ của anh?
Em đã rất buồn ngày không còn được trở về thành phố. Đôi lúc, em muốn nhảy phắt lên chuyến xe bus ấy, giả vờ nhắm mắt say ngủ để khi tỉnh dậy: Thành phố đã ở trước mắt em rồi. Nhưng em sợ anh sẽ không đứng ở phía cuối bến chờ đợi em. Em bơ vơ, lạc lõng giữa một nơi tưởng như quen thuộc. Em chơ vơ khi anh không còn ở cạnh. Thành phố vẫn bốn mùa xanh lá. Anh vẫn thản nhiên đi giữa cuộc đời mà chẳng cần có em.
Chia tay là khép lại yêu thương và mở ra nhiều nhung nhớ. Em đã nhớ, vẫn nhớ và mãi nhớ. Thành phố và anh. Những kỉ niệm căng đầy lồng ngực, đôi lúc say ngủ, đôi lúc trở dậy, nhức nhối. Anh! Chàng trai thuộc về thành phố và con sông hiền hòa đã đến với em phút chốc và xa rời như một lẽ tự nhiên. Sẽ còn lại đây trong em một mảng kí ức xanh rêu và những xúc cảm nồng nhiệt như một mùa hè đổ nắng.
Theo Eva
Ly hôn với tôi có nghĩa là chấm dứt
Khi anh xách vali ra đi, tôi nghĩ rằng cuộc sống của mình tới đây là chấm dứt. Trong con mắt của mọi người, tôi may mắn vì có một gia đình hoàn hảo, dù thật sự, tôi chẳng mấy xinh đẹp.
Trong con mắt của mọi người, tôi may mắn vì có một gia đình hoàn hảo, dù thật sự, tôi chẳng mấy xinh đẹp. Ảnh minh hoạ
Ấy vậy nên nhiều người mới nói, phúc lớn nhất của tôi là lấy được một người chồng không chỉ đẹp trai, mà còn tử tế, có điều kiện, hết lòng chăm sóc vợ con.
Điều này không phải bản thân tôi không biết, tôi cũng thầm tự nhủ, số mình chắc "tu" được mấy kiếp mới gặp được anh, được anh yêu và rồi trở thành vợ anh, trong khi bên cạnh người đàn ông thành đạt như anh thì không ít các cô gái xinh đẹp vây quanh. Tôi hiểu được giá trị của một người phụ nữ nằm ở chỗ cô ấy biết chăm sóc tốt cho gia đình và hết lòng vì chồng con, nên chu toàn mọi việc để anh có thể yên tâm làm việc.
Chồng tôi quả đúng là một người đàn ông hiếm có khó tìm. Anh làm trưởng phòng của một công ty, bận tối mặt, nhưng về tới nhà, đều giúp tôi chăm lo cho con cái, làm các công việc vặt trong nhà. Và đặc biệt hơn nữa, không bao giờ anh quên các ngày kỉ niệm của chúng tôi, anh quan tâm và rất chiều vợ. Điều này khiến tôi sống trong hạnh phúc lâng lâng suốt 10 năm qua.
Trong con mắt của tôi, anh không chỉ là một người chồng, mà tôi tôn thờ anh hơn tất cả. Tôi hãnh diện khi thấy bạn bè, đồng nghiệp ghen tỵ với những gì mình đang có.
Bỗng dưng một ngày, tôi không nhớ đó là cái ngày khủng khiếp nào, khi tôi đang lúi húi dọn dẹp thì có một cô gái trẻ đến tìm. Tôi mở cửa và lịch sự mời cô ta vào nhà. Nhưng đáp lại những lời nói của tôi chỉ là sự trâng tráo và lạnh lùng: "Chị với 2 đứa con của chị chuẩn bị dọn khỏi cái nhà này đi là vừa". Tôi lơ ngơ không hiểu vì sao cô gái lạ mặt này lại buông lời thẳng thừng như vậy. Cô ta tiếp: "Vẫn không hiểu à, tôi là bồ của chồng chị, và chúng tôi đã có con với nhau. Tôi đến đây để báo cho chị biết".
Tôi bàng hoàng, không thể nào người đàn ông đàng hoàng và hết lòng vì vợ con như chồng tôi, lại là một người như vậy.
Cô ta đi về, trong lòng tôi xáo trộn, tôi chỉ biết ôm mặt khóc. Tôi vẫn không tin những gì cô ta nói, nhưng những bức ảnh thân mật và thằng con trai của cô ta chụp với chồng tôi khiến tôi không thể không tin.
Tôi khắc khoải đợi từng giờ để thấy anh về tới nhà.
Đến tối, anh hớn hở về nhà sớm, và không quên cầm theo bó hoa chúc mừng ngày 8/3 sớm cho ba mẹ con tôi. Thấy tôi khóc sung mắt, anh ân cần hỏi han. Tôi chỉ lẳng lặng đưa anh xem bức ảnh. Khuôn mặt chồng tôi biến sắc. Anh không nghĩ rằng mọi chuyện lại vỡ lở. Thái độ của chồng tôi khiến tôi hiểu, tất cả mọi chuyện đều là sự thật, và rằng, tôi dù chăm lo tốt cho gia đình thế nào, thì cái lỗi lớn nhất của tôi cũng là việc tôi đã già và không có nhan sắc. Nên dù cố gắng thế nào vẫn không níu giữ được anh.
Liền nửa năm sau đó, tôi rơi vào chứng trầm cảm, lúc nào cũng u uất. Ảnh minh hoạ
Chúng tôi chưa ly dị, nhưng anh mang hết đồ đạc sang sống với cô nhân tình trẻ. Khi anh bước đi, tôi nghĩ rằng cuộc sống với tôi đến đây là chấm hết. Tôi không dám tin rằng người chồng của mình lại có bồ trẻ, lại càng không dám để mọi người biết chuyện trong gia đình tôi, có lẽ, tôi không chịu đựng nổi cú sốc này.
Trong lúc dại dột, tôi đã nghĩ mình không còn mặt mũi nào để nhìn các con, nhìn mọi người. Tôi nghĩ, nước mắt bao nhiêu, níu kéo bao nhiêu cũng không đủ để anh quay về với gia đình mình, với hai con gái nhỏ. Tôi chọn cách tự tử để khiến anh phải tin rằng, tình cảm của tôi dành cho anh mãnh liệt, và anh cần phải làm tròn trách nhiệm với mẹ con tôi. Chuyện tử tử để níu kéo lại chồng bất thành, anh vào bệnh viện và chỉ buông lời: "Hãy sống thật tốt, anh xin lỗi".
Liền nửa năm sau đó, tôi rơi vào chứng trầm cảm, lúc nào cũng u uất. Tôi gửi hai con về nhà ngoại trông, công việc cũng bỏ bê và phải tới bác sỹ tâm lý để điều trị. Hiện tại, gần 1 năm sau cú sốc này, cuộc sống của tôi vẫn không có gì khá hơn. Tôi chỉ đi về như cái bóng, bố mẹ tôi phải bỏ quê lên chăm sóc cho tôi và hai con gái. Liệu rằng, tôi sẽ sống thế nào trong thời gian tới? Hai con gái của tôi vẫn tin rằng bố nó đang đi công tác xa? Liệu khi lớn lên, chúng biết được chuyện người bố đầy tình yêu thương, thừa sự tử tế đã lừa dối cả ba mẹ con gần 5 năm qua, chúng sẽ thế nào?
Tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ mong một ngày, những quá khứ đau đớn ngày sẽ rời bỏ tôi....
Theo VNE
'Bí kíp' để lấy được chồng tốt và giàu của 1 cô gái bình thường Nếu được các bạn ủng hộ, mình sẽ viết tiếp part 2. Đó cũng là hành trình mình níu giữ người chồng vừa tốt vừa giàu này từ lúc quen đến lúc cưới và thậm chí cả đến hiện nay. Thứ nhất, phải định hình rõ người đàn ông lý tưởng trong đầu. Tất nhiên là không mù quáng theo đuổi hình mẫu...