Thẳng thừng chia tay “soái ca điểm 10” vì một lí do nói ra chắc chẳng ai tin
Đêm ấy nàng mất ngủ suy nghĩ cả một đêm. Cuối cùng, sáng hôm sau nàng quyết định chia tay chàng, thẳng thắn và dứt khoát không chấp nhận sự níu kéo…
Đêm ấy nàng mất ngủ suy nghĩ cả một đêm. Cuối cùng, sáng hôm sau nàng quyết định chia tay chàng, thẳng thắn và dứt khoát không chấp nhận sự níu kéo. Lí do nói ra chắc chẳng ai tin, bởi chàng tốt với nàng thế cơ mà.
Nàng có một anh bạn trai phải nói không có điể.m gì để chê. Đám bạn của nàng chấm điểm cho chàng nhất loạt đều cho điểm 10, bởi cố tìm tòi moi móc cũng không ra khiếm khuyết của chàng mà trừ nữa cơ.
Này nhé, chàng có ngoại hình ưa nhìn. Chàng có công việc ổn định với mức lương khá. Tất nhiên với những người bình thường như bọn nàng nếu yêu cầu bạn trai của mình là đại gia thì thật quá không bình thường. Chàng vô cùng chu đáo, săn sóc bạn gái. Đặc biệt, chàng rất chung thủy, từ việc nhỏ như ngó nghiêng ngó dọc gái xinh khi ra đường, tới nhắn tin, chát chít với các cô gái khác, chàng đều tuyệt đối không làm, chứ đừng nói là đi chơi, hẹn hò với họ. Yêu được chàng, nhiều khi trong mơ nàng còn phải mỉm cười bởi ông trời thật quá ưu ái cho nàng.
Nhưng nàng dần dà phát hiện ra một điều lạ lùng ở chàng. Và phát hiện ấy thực sự khiến nàng suy nghĩ khá nhiều. Trong mỗi lần hẹn hò, thi thoảng chàng sẽ nhận được điện thoại của bố mẹ chàng, có lẽ ông bà hỏi chàng đi đâu, khi nào về, hoặc có việc muốn thông báo nào đó. Chàng thường xa chỗ khác nghe, nhưng nàng vẫn đủ nghe thấy những câu trả lời cộc lốc, trống không của chàng với bố mẹ. Sau đó là cáu gắt, to tiếng khi bị hỏi đến câu thứ hai, và cuối cùng dập máy trong sự bực tức.
Ảnh minh họa
Mùng 8/3 và 20/10, chàng thường dẫn nàng đi mua quà theo đúng sở thích. Mỗi lúc ấy nàng đều hỏi chàng mua gì cho mẹ chàng ở nhà chưa, chàng đều ậm ừ không đáp rõ ràng. Khi nàng đề nghị giúp chàng đi chọn, thì chàng lại gạt đi, nói để tự chàng mua cũng được. Sau đó nàng hỏi lại chàng đã mua món quà gì tặng mẹ, nhưng chàng đều trốn tránh không muốn đáp, nàng nghĩ khả năng chàng mua quà tặng mẹ mình là không cao.
Video đang HOT
Chàng thường ít kể về gia đình, đặc biệt là những kỉ niệm vui vẻ, đáng nhớ của bố mẹ, hoặc đơn thuần là vài câu chuyện trong cuộc sống hàng ngày mà thôi. Mỗi lần nàng hỏi thăm bố mẹ chàng dạo này thế nào, chàng đều qua quýt vài câu rồi nhanh chóng lái sang chủ đề khác. Nhiều khi chàng có nói về bố mẹ, nhưng lại là than vãn. Nào là ông bà già cả đâ.m sinh lắm bệnh, đợt này ngày nào chàng cũng phải chở bố đến bác sĩ để tiêm. Lúc thì mẹ chàng trưa nay nấu cơm quên không đổ nước, báo hại chàng phải đi ăn cơm quán.
Tất cả những chuyện ấy, tuy nhỏ song chẳng hiểu sao nàng lại rất để ý và ghi nhớ chúng. Điều đó khiến cho tình cảm nàng dành cho chàng xuất hiện một vết nứt ngầm. Và vết nứt ấy đã vỡ toạc ra sau lần nàng về nhà chàng chơi.
Hôm ấy, buổi sáng chàng đến đón nàng, nàng rủ chàng qua siêu thị mua đồ thì chàng bảo mẹ chàng sáng nay đã đi chợ rồi. Lúc đến nhà chàng, mẹ chàng đang lụi hụi nấu nướng trong bếp. Nàng xắn áo định vào giúp mà chàng nhất quyết không cho, bắt nàng ngồi uống nước ở phòng khách đợi cơm. Lúc bố chàng bê mấy thùng đồ nặng qua sân, nàng kéo chàng định qua giúp mà chàng kéo nàng lại: ‘Kệ đi, ông tự bê được mà!’. Hai người trẻ khỏe ngồi rỗi ở đây trong khi bố mẹ già của chàng thì tất bật làm việc, nàng thấy thật không quen chút nào.
Đến bữa cơm, bố mẹ chàng đều niềm nở nói chuyện, hỏi han nàng. Chàng cũng liên tục gắp thức ăn cho nàng, nhưng tuyệt nhiên chẳng gắp cho bố mẹ mình miếng nào. Có món nào ngon đều để trước mặt nàng khiến nàng ngại không kể xiết. Trong khi ăn, thiếu tí nước mắm hay cần cái muôi chàng đều thản nhiên sai mẹ: ‘Mẹ đi lấy đi’, khiến nàng chỉ còn nước cúi ngằm mặt không dám ngẩng lên nhìn ai. Cho là nàng lạ nhà không biết chỗ, sao chàng không tự mình đứng lên lấy?
Ảnh minh họa
Nàng vô cùng để ý cách nói chuyện của chàng với bố mẹ, luôn cộc lốc với giọng điệu chẳng chút lễ phép nào. Chứ đừng nói tới việc hỏi han tận tình, quan tâm tới bố mẹ. Vì vậy, dù buổi ra mắt rất suôn sẻ, bố mẹ chàng hiền lành, hiếu khách, chàng săn sóc bạn gái hết lòng nhưng nàng vẫn chẳng thể vui nổi.
Đêm ấy nàng mất ngủ suy nghĩ cả một đêm. Cuối cùng, sáng hôm sau nàng quyết định chia tay chàng, thẳng thắn và dứt khoát không chấp nhận sự níu kéo. Lí do nói ra chắc chẳng ai tin, bởi chàng tốt với nàng thế cơ mà. Nhưng cốt yếu điều khiến nàng đau đáu chính là việc chàng không hề tôn trọng cũng như đối xử tốt với bố mẹ mình – những người sinh ra và nuôi chàng lớn thành người!
Đến bố mẹ mình chàng còn chẳng trân trọng thì chàng có thể đối tốt và sống tình nghĩa với ai được đây, hay chỉ có bản thân chàng là nhất? Lúc này chàng đang say đắm nàng thì chàng ‘đội nàng lên đầu’ như thế, một khi hết tình không hiểu chàng sẽ bạc bẽo cỡ nào? Hôn nhân dựa trên nền tảng của tình yêu, nhưng tình yêu ai có thể duy trì mãi được? Chính thế nàng mới thấy sợ hãi khi chứng kiến cách đối xử của chàng với bố mẹ, và dù chàng có là ’soái ca điểm 10′ thì nàng cũng kiên quyết muốn chia tay.
Theo Sen Trắng / Netnews
Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi là chấp nhận ở rể vì quá thương vợ
Từ ngày quen nhau, em đã ra điều kiện với tôi, nếu đám cưới, tôi phải ở rể vì em không quen sống xa ba mẹ. Thương người yêu, tôi chấp nhận ý kiến đó của em để rồi phải hối hận như thế này.
Điều sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi là chấp nhận ở rể nhà vợ. Ba mẹ tôi là nông dân, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quần quật suốt một năm cũng không đủ lo cho con cái. Năm 16 tuổ.i, tôi một mình lên thành phố lập nghiệp với quyết tâm, ý chí đổi đời. Ở cái tuổ.i bồng bột đó, tôi va vấp khá nhiều, bị dụ dỗ làm việc xấu cũng không ít. Nhưng cũng may mắn, tôi được người ta thương giới thiệu vào làm ở một xưởng may tư nhân.
Vợ chồng bà chủ là người sống khá tình cảm, thấy tôi hiền lành lại thật thà nên có ý nhận làm con nuôi. Ông bà cho tôi đi học xong cấp ba rồi lên cao đẳng, thời gian rảnh thì phụ việc ở xưởng. Thấm thoát 10 năm trôi qua, thằng bé còi, da đen ngày nào đã lột xác trưởng thành. Nhờ ơn dưỡng dục của ông bà chủ, giờ đây tôi đã trở thành nhân viên kinh doanh của một công ty bất động sản. Nhìn lại chặng đường đã qua, đúng là người có tâm trời không phụ, những cố gắng của tôi cuối cùng cũng được bù đắp xứng đáng.
Tôi đã sai khi quyết định ở rể - Ảnh minh họa: Internet
Em là nhân viên văn thư làm cùng công ty tôi. Em cá tính, là dân thành phố chính hiệu, được ba mẹ xem như công chúa, cưng chiều từ nhỏ. Chúng tôi gặp nhau trong bữa tiệc hàng tháng của công ty, tôi say mê em từ ánh nhìn đầu tiên. Người gì đâu nói chuyện khéo lại còn dễ thương! Xin số điện thoại nhắn tin qua lại một thời gian, chúng tôi công khai hẹn hò.
Chúng tôi chính thức qua lại với nhau được hơn 1 năm rồi quyết định đám cưới. Lúc đó, công việc cũng dần ổn định, tôi muốn lập gia đình để ba mẹ dưới quê yên lòng. Từ ngày quen nhau, em đã ra điều kiện với tôi, nếu đám cưới, tôi phải ở rể vì em không quen sống xa ba mẹ. Thương người yêu, tôi chấp nhận ý kiến đó của em. Vả lại, tôi không thể ép em ở lại căn nhà của ông bà chủ được, vì vốn dĩ đó không phải là nhà của tôi. Bên cạnh đó, tôi mới đi làm chưa đủ tiề.n để mua nhà riêng nên chấp nhận sống ở nhà vợ.
Sau khi cưới nhau, tôi về ở rể nhà em. Thời gian đầu không có gì đáng nói, ba mẹ em vẫn xem tôi là khách nên đối xử có phần nhã nhặn, nói chuyện cũng không dám nặng lời. Quần áo của tôi đi làm đều do mẹ vợ giặt. Vì là con cưng nên bà không cho con gái đụng đến mấy chuyện này. Nhiều lần thấy áy náy, tôi nói với em nên giặt đồ riêng hoặc mang ra tiệm chứ không thể cứ để mẹ giặt hoài được. Em cứ ậm ừ cho qua, rồi cũng không để tâm đến.
Mặc dù hàng tháng tôi vẫn đưa tiề.n đều đặn cho mẹ vợ, phụ tiề.n chợ, tiề.n điện nước nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu, tôi chẳng khác nào thằng ăn bám. Tôi không biết cưới vợ để làm gì khi mẹ vợ chính là người lo lắng, chăm bẵm cho tôi từng chút một. Em thì suốt ngày bận công việc, tuy làm cùng công ty nhưng chúng tôi ít khi gặp mặt nhau. Đến tối, vợ chồng mới thấy mặt nhau chút xíu rồi lại chuyện ai người đó làm.
Đúng là kiếp ở rể không khác nào "chó chui gầm chạn", ngày nào tôi cũng nghe hàng xóm bàn tán, mỉ.a ma.i ra mặt. Có một thời gian, công ty chạy xong dự án, tôi được nghỉ phép hẳn một tuần. Thời gian đó tôi ở nhà phụ mẹ chuyện nhà cửa, chứ ngồi ăn ở không cũng không đành. Hôm đó, thấy tôi khệ nệ bưng thau quần áo ra sân phơi, mấy "bà tám" trong xóm thấy liền lén bàn tán tôi thất nghiệp ở nhà ăn bám. Họ còn khen con của mình giỏi giang, không giống tôi, ai đời trai tráng lại đi ở rể, sống luồn cúi dưới chân người. Xấu hổ đến đỏ mặt, tôi cúi gầm mặt đi vào trong. Ba mẹ vợ không nói gì, nhưng nghe những lời đàm tiếu bên ngoài, tôi thật sự không thể chấp nhận được. Dù gì tôi cũng có công ăn việc làm đàng hoàng, có ăn bám ai ngày nào đâu.
Từ khi biết chuyện tôi ở rể, mấy thằng bạn chí cốt cũng cười khin.h b.ỉ. Tụi nó nói đàn ông hèn mới chấp nhận cuộc sống ở rể. Ai đời đàn ông lại đi sống như vậy, người ta xe.m thườn.g. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định vay mượn ngân hàng một số tiề.n rồi mua căn nhà nhỏ để vợ chồng dọn ra sống cho thoải mái. Đồng thời cũng khẳng định tôi không vô dụng như người ta nghĩ.
Mua nhà xong, tôi về khuyên vợ nhưng em không đồng ý. Em nói, nếu muốn tôi cứ dọn ra sống một mình, em ở lại với ba mẹ. Thậm chí còn chấp nhận l.y hô.n nếu tôi cứ kiên quyết sống riêng. Cũng vì chuyện đó mà vợ chồng tôi cãi nhau suốt mấy hôm nay, em nói có chế.t cũng không sống xa ba mẹ. Ba mẹ vợ cũng hỏi đủ điều, đang yên đang lành sao lại ra ở riêng. Rồi ông bà cố gắng lấy lòng, khuyên bảo đủ thứ để tôi thay đổi ý kiến. Tôi biết phải làm sao đây? Là đàn ông không thể sống như vậy hoài được, tôi không thể để người khác xe.m thườn.g mình. Nhưng vì thương em, tôi không biết làm sao cho trọn vẹn đây.
Theo Anphong/Phunuvagiadinh
Ngã ngửa với sự thật đằng sau việc nhà chồng quyết không làm giấy khai sinh cho cháu nội Tôi chỉ cười khi biết được sự thật đó. Điều duy nhất khiến tôi tự trách mình là đã để đứa con bé bỏng của mình phải chờ đợi tờ giấy khai sinh từ một người cha vô trách nhiệm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi không hẳn xuất phát từ tình yêu. Tôi và anh đến với nhau qua sự giới thiệu...