Tháng Ngâu thương má
Mình đi làm về, nhìn qua cái ghế má hay ngồi, nhìn qua cái giường má ngủ mỗi tối, nhìn cả cái tivi dánh riêng cho má, tự nhiên nước mắt cứ ầng ậng.
Ảnh minh họa
Mình không biết tâm trạng của ngài Mục Kiền Liên ra sao khi nghe Phật dạy: “Dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông đâu”.
Chỉ là, điều ấy cho mình cảm nhận rõ hơn cả về sự nhỏ bé của bản thân trước thời gian.
1. Tất nhiên là lúc nào cũng thương má, bởi sinh ra trên đời, được nuôi nấng dưỡng dục, được chăm bẵm lưỡi lừa cá xương, chỗ ráo cho nằm, được cho giọt mồ hôi mà đôi chân vững, được cho nước mắt mà lớn khôn, được cho cơn đau xé lòng mà thành hình hài, không thương má thì thương ai. Chỉ là tháng Ngâu, trong trập trùng những mưa rắc bụi đường, có tĩnh lặng mà nhớ má nhiều hơn những vụn vặt của đời sống thường ngày.
Ngày má còn nhỏ, chiến sự hai miền, ông bác sĩ người Pháp chích thuốc cho má bị lệch ven. Chân má yếu dần từ đó. Độ sáu năm nay, má không đi lại được. Hai chân ba thành dáng đi của má, bờ vai ba thành chỗ dựa của má. Con cái lớn, tất bật với cuộc sống, chỉ thi thoảng đỡ đần.
Má hay nói, má nợ ba nhiều quá. Mình biết điều này, chỉ là mình nghĩ, vợ chồng nào không duyên số, đời người nào không từ tiền kiếp mà thành. Vợ chồng phải lấy nghĩa làm trọng.
Má ngồi một chỗ, di chuyển bằng xe lăn má mắc cỡ. Thương lắm.
Video đang HOT
Mấy lần má nói, má chưa khi nào được đi máy bay. Mình hỏi, má đi không để con tính? Má lại từ chối, má ngồi xe lăn kỳ. Mình không biết kỳ gì nữa, nhưng má muốn vậy. Biết làm sao.
2. Ngày mình còn nhỏ, hôm má còn khỏe. Má tấp tễnh nuôi mấy anh chị em mình. Má vun vén từng chút một, má tiện tặn từng chút một. Má xin nhà may vải vụn, cắt vỏ bao thuốc lá làm hình, may mền. Má vô rẫy, gom từng mớ rau lang, trái ổi, bó huệ để mang về nhà bán. Tiền bán được, má cho anh em bỏ heo đất. Đến kỳ nhập học, đập ra may đồ mới.
Mấy anh em lên Sài Gòn trọ học, lần nào về má cũng vui, khi nào đi má cũng buồn. Trong hàng tá bịch ny-lon lên phố, bao giờ cũng có nồi thịt gà kho của má. Hồi đó, gần như chẳng phải mua gì. Má đều chuẩn bị sẵn.
Mình lập gia đình, cả nhà quyết định má phải lên Sài Gòn để tập vật lý trị liệu. Bác sĩ nói, má phải tập vật lý trị liệu để người linh hoạt hơn. Nhiều năm uống thuốc, má bị parkison.
Mỗi sáng, ba đưa má sang bệnh viện tập, trưa về lại nhà. Chuyện gì ở bệnh viện má cũng để dành chờ gặp mình kể. Từ người này nuôi bệnh ra sao, người kia vô tình mà vấp phải căn bệnh như thế nào.
Mỗi lần mình đi công tác, má đều hỏi kỹ mấy giờ dậy. Có cần phải đặt đồng hồ báo thức đâu, bởi lúc nào má cũng gọi đúng giờ.
Riết rồi, ỷ lại vào má như năm xưa. Nhọc nhằn gì cũng kể với má. Thi thoảng, là ăn vạ má.
3. Mình in cuốn sách đầu tiên, mang về tặng má. Má nhìn hoài hình bìa, rồi nói, “Má tự hào về con”. Chưa bao giờ má nói với mình về điều này, má toàn khen mình đẹp trai hay hào hoa thôi. Má kể, má đọc sách đến đoạn mình nhắc về bà ngoại, má nhớ bà ngoại lắm. Mình thưa, con cũng nhớ bà ngoại.
Lúc ba mệt, mình ngủ với má để có gì má gọi. Má hay nhắc về những người bạn cũ của má, những người đã không còn. Mình cũng nhắc đến những người bạn mới với má, những người bạn má không biết mặt.
Tuần trước, má về quê. Má tính với ba, hết Lễ Quốc Khánh má lên Sài Gòn lại.
Mình đi làm về, nhìn qua cái ghế má hay ngồi, nhìn qua cái giường má ngủ mỗi tối, nhìn cả cái tivi dánh riêng cho má, tự nhiên nước mắt cứ ầng ậng.
May mà má về quê vài hôm má lại lên, chứ má ngày gió mưa nào đó không hiện hữu ở những chỗ quen thuộc nữa, mình không biết mình sẽ ra sao nữa.
Có đêm khuya khó ngủ, nghĩ đến ngày đó, mình như bị ngạt thở. Những lúc ấy, mình không thiết tha với bất cứ điều gì?
Thú thật, có vài khi mình gắt má. Gắt xong, hối hận vô cùng. Mấy lần mình nghĩ, tại sao mình hành động hồ đồ đến mức đó. Giá mà, điều này đừng xảy ra, thì hay biết mấy.
Theo Eva
Tôi vẫn khao khát được làm "đàn bà" sau nửa năm lấy chồng
Đêm tân hôn, tôi hồi hộp chờ đến giây phút hạnh phúc của đời người con gái. Ấy vậy mà anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi rồi thầm thì: "Hôm nay mệt quá rồi, mình đợi đến ngày mai em nhé". Tôi hụt hẫng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn lên giường ôm chồng ngủ.
Chồng kêu mệt rồi leo lên giường đi ngủ (Ảnh minh họa)
Nửa năm nay ai cũng nghĩ tôi vô cùng hạnh phúc bên người chồng cao to, đẹp trai, công việc ổn định và rất hiền lành. Gia đình chồng tôi cũng có điều kiện, bố mẹ chồng đều là cán bộ nhà nước. Chồng tôi lại là con một trong gia đình. Thế nhưng, chẳng ai hiểu được nỗi đau đớn thầm kín mà tôi đang phải chịu đựng.
Anh không phải là mối tình đầu của tôi nhưng lại là người yêu tôi nhất cũng là người tôi rất trân trọng. Lúc còn yêu nhau, anh chăm sóc cho tôi từng bữa ăn, từng giấc ngủ, lo lắng cho tôi từng đôi giày và bộ quần áo. Thực ra, gia đình tôi không phải thiếu thốn để bắt anh lo cho tôi nhưng tôi hiểu đó là tình yêu, sự quan tâm anh dành cho tôi. Chỉ cần tôi hắt hơi, sổ mũi là anh cuống cuồng lo lắng. Chẳng bao giờ anh phải để cho tôi phiền lòng hay giận dỗi vì bất cứ điều gì. Yêu nhau gần hai năm mà chưa bao giờ chúng tôi cãi nhau, giận nhau quá 1 ngày. Tôi đôi lúc còn trẻ con, ngang bướng nhưng anh thì luôn nhường nhịn, chín chắn.
Điều tôi luôn tôn trọng và biết ơn anh nữa đó là yêu nhau lâu nhưng chưa bao giờ anh đòi hỏi tôi về thể xác cả. Lúc hai đứa bên cạnh, gần gũi nhau, anh chỉ ôm hôn, quá đáng lắm thì chỉ chạm vào bên ngoài thôi chứ chẳng bao giờ đòi hỏi thêm. Tôi đã từng yêu nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn vì muốn giữ đến đêm tân hôn. Thế nhưng, khi xác định yêu và lấy anh, tôi đã từng nghĩ mình cũng sẽ chiều ý anh. Ấy vậy mà chính anh là người tế nhị để giữ gìn cho tôi. Tôi thực sự vui vì điều đó, cảm thấy mình thật may mắn khi yêu được anh.
Thế rồi, ngày cưới của chúng tôi cũng diễn ra trước sự chứng kiến của biết bao quan khách, bạn bè. Còn tôi, tôi vẫn hồi hộp mong chờ đến đêm tân hôn để tận hưởng những giây phút ngọt ngào, hạnh phúc nhất của đời con gái. Tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ, từ bộ váy ngủ quyến rũ đến nến, hoa và cả mùi hương hấp dẫn. Tôi thẹn thùng, e lệ và hồi hộp đúng như kiểu cô dâu mới về nhà chồng.
Bước từ nhà tắm ra, chồng tôi mặc nguyên trên người bộ quần áo ngủ dày cộm, gương mặt nhìn buồn rười rượi không chút hào hứng, mong chờ gì. Tôi chưa kịp hỏi gì thì chồng tôi đã ôm lấy tôi rồi thủ thỉ: "Hôm nay tổ chức cả ngày mệt quá, để ngày mai vợ nhé, giờ mình ngủ thôi." Tôi hụt hẫng và rơi tụt xuống hố sâu nhưng cũng đành chấp nhận và đi ngủ.
Rồi ngày sau, ngày sau nữa chồng tôi vẫn tìm lý do để chối từ nghĩa vụ, trách nhiệm của mình. Đến khi tôi phải làm căng lên để hỏi xem anh có chuyện gì không thì anh mới thú nhận rằng mình không được bình thường. Anh bị yếu sinh lý, không những không có ham muốn mà không thể làm chuyện đó như một người đàn ông. Tôi chết sững người không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Lời anh nói như một đòn giáng mạnh khiến tôi hoang mang vô cùng.
Ngày hôm sau, tôi đề nghị đưa chồng đi kiểm tra lại và tìm cách điều trị thì anh nhất quyết không muốn đi. Anh nói đó là điều tự nhiên nên chẳng thể làm gì khác được. Anh chỉ mong tôi hiểu cho anh rồi dần dần anh sẽ tìm cách khắc phục.
Tôi cũng hiểu nỗi khổ của chồng nên cũng không trách móc anh nhiều mà tự tìm gặp bác sĩ để lấy thuốc và xin chế độ dinh dưỡng về cho anh. Tôi cố tình mua và nấu cho anh những món ăn bổ dưỡng, tốt cho sinh lý của anh. Là một người phụ nữ, tôi rất muốn mình cũng được hưởng hạnh phúc như bao người khác.
Đã nửa năm nay mà chồng tôi chẳng thể làm gì được. Anh vẫn rất yêu thương và quan tâm đến vợ. Nhưng điều đó không đủ để thỏa mãn được tôi. Tôi muốn mình là một người đàn bà thực sự chứ không phải là một cô gái mãi còn trinh. Không những thế, bố mẹ anh cũng giục vợ chồng tôi nhanh nhanh có cháu cho ông bà bế. Tôi thật không biết phải trả lời họ ra sao, tôi không thể nói rằng chồng tôi không thể hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng được. Tôi khổ sở vô cùng nhưng không biết chia sẻ cùng ai cả.
Giờ đây, tôi vẫn ước mình trở thành một người đàn bà thực sự sau bao nhiêu ngày lấy chồng. Tôi thật không nghĩ rằng chồng mình cao to, khỏe mạnh như vậy mà lại yếu sinh lý. Nói ra thì không ai tin nhưng ôm trong lòng thì tôi vô cùng khổ sở. Tôi phải chịu cảnh hai vợ chồng ôm nhau ngủ chay như thế này đến bao giờ nữa.
Theo blogtamsu
Tạm biệt tình gian dối Em không bắt trái tim phải quên, sẽ để trái tim dần dần hiểu lời của lý trí mách bảo. Em không đủ bao dung để chúc anh hạnh phúc bên chị ấy, chỉ chúc anh có nhiều sức khoẻ và thành công trong công việc mà thôi. Hôm nay là lần đầu tiên mình viết tâm sự, chỉ mong những nỗi buồn...