Tháng 8 em viết cho anh
Tháng 8, nỗi nhớ trong em lại ùa về, em viết lá thư gửi anh – người của ngày hôm qua vĩnh viễn.
Người yêu cũ à! Trạm xe hạnh phúc anh đã dừng tới rồi nhỉ.. anh mãi mãi hạnh phúc nhé.
Người yêu cũ à! Thời gian trôi thật nhanh anh nhỉ, mới đây thôi ta còn gọi nhau hai tiếng thân thương “người yêu”, cũng vừa mới đây thôi hai trái tim cùng đập chung một nhịp, vậy mà giờ đây chỉ mỗi em gặm nhấm tổn thương, chỉ mình em cất bước chậm rãi qua từng góc phố con đường kỉ niệm đã qua bao thân thương.
Người yêu cũ à! Anh đừng bao giờ quay đầu lại nhìn xem em thế nào nhé, phía sau một cô gái là gì anh biết không, là những nỗi nhớ xếp hàng thành một dãy dài, đó là những kí ức mà yêu thương đã vun đắp bao mộng ước, không dễ xóa bỏ đâu anh à.
Người yêu cũ, anh à! Em sẽ không khóc vì anh thêm một lần nào nữa, bởi qui luật cuộc sống không chờ đợi ai một phút một giây nào cả, trái đất cũng chẳng ngừng quay mà chời đợi ai vực dậy sau cơn đau, có lẽ người ta bảo em ngốc nghếch, người ta bảo em khờ dại, bởi chỉ vì yêu em đã trao trái tim đặt nhầm vị trí vào anh, vì yêu em vẫn khư khư giữ nỗi đau bên người, cũng chỉ là vì yêu tim em tan nát tan tựa hàng ngàn mảnh vụn bầu trời đen tối bủa quanh, em đã khóc đến cạn nước mắt chỉ vì một điều là yêu người không yêu mình đó anh à.
Người yêu cũ à! Dù rằng anh đã dừng chân xuống trạm mang tên hạnh phúc, có lẽ anh sẽ chẳng một lần muốn tìm lại trạm mà anh đã từng dừng chân cư ngụ, nhưng kí ức ấy anh có dám chắc sẽ xóa hết sạch như chưa từng tồn tại không anh. Dẫu rằng trạm hạnh phúc anh vừa đặt chân đến sẽ không có những tổn thương hay bờ vực khổ đau, nhưng anh à anh còn nhớ hay đã quên những lần hai đứa ngồi cười chỉ vì nhìn một anh đang pha trò hài hước, hay những lần vừa thổi vừa húp một bát đậu hũ vừa mới đun xong. Anh còn nhớ hay quên, anh đã từng ngồi suốt 1 tiếng đồng hồ chỉ để xiên que và nướng cho em món thịt bò cuốn lá lốp mà em thích nhất.
Video đang HOT
Em sẽ sống tốt mãi mãi với những tháng năm về sau (Ảnh minh họa)
Người yêu cũ à! Kí ức em mãi không thể trốn chạy và xóa đi vĩnh viễn, tháng 8 rồi anh nhỉ, những ngày mưa Sài gòn kéo dài liên miên, cũng là lần đầu tiên em biết thế nào là yêu và thì cũng đã nếm ngửi được vị đắng của cảm giác nhớ người thương đến từng khúc ruột. Anh à, mỗi năm đến những ngày này, tim em quặn thắt từng cơn lắm, trái tim không nghe lời lí trí nó cứ mãi chạy về tìm quá khứ tuy rất xa xôi vạn dặm, nó không nghe lời chủ nhân, nó cứ thế mà rời đi, dường như nó lại ngừng đập rồi anh ạ, bóp nghẹn mà cố chen hình anh vào lại vị trí mà anh từng có.
Người yêu cũ à! Chúng ta đã từng là người yêu của nhau anh biết chứ, chúng mình đã từng hẹn thề về mai sau anh còn nhớ không, hai đứa đã từng có với nhau biết bao kỉ niệm vui buồn mà đến giờ em mãi không thể quên, giá như anh dạy em cách từ bỏ người ấy thì tốt biết nhường nào.
Người yêu cũ à! Anh hạnh phúc nhé, dù không biết trạm kế tiếp em sẽ dừng chân tại vị trí nào, bác tài nói với em rằng có nhiều trạm cần em đến lắm anh à, có trạm vui vẻ, lạc quan nhưng cũng có trạm khổ đau bế tắc, nhưng mà anh à, em sẽ luôn vui vẻ mỉm cười với tất cả, em sẽ cập bến đến một nơi mà nơi đó hạnh phúc thật sự mỉm cười, em sẽ sống tốt mãi mãi với những tháng năm về sau.
Tháng 8, nỗi nhớ trong em lại ùa về, em viết lá thư gửi anh – người của ngày hôm qua vĩnh viễn..
Theo 24h
Tâm sự hài hước của gái ế
Cứ thế em hậm hực ghi sổ đen những tội của anh, đợi ngày anh về em tính tội đòi tiền.
Anh này, cũng đã lâu rồi mình không được nói chuyện nhỉ, em nhớ không nhầm là từ khi sinh ra thì phải. Chẳng biết là anh bận, hay còn ngại ngùng mà chưa tới gặp em, nói một câu yêu cho bầu trời trong mắt em biến thành màu hồng.
Cũng 21 năm rồi, chưa gặp anh! Em biết phải gọi thời gian đợi chờ này là ngắn hay dài đây khi mà 21 năm không có anh trôi qua nhanh thật. Nhiều khi em trách cứ ông Tơ bà Nguyệt sao đẩy anh đi công tác xa thế, từ lúc em còn cởi chuồng tắm mưa đến tận giờ đã biết mặc quần áo rồi vẫn chưa cho anh về! Anh biết không, em gen tỵ với bạn bè em cực. Chúng nó đợi có 14, 15 năm người yêu chúng nó đã về. Hừ, còn anh thì sao chứ? Rõ ràng em chung thuỷ thế này (đợi 21 năm cơ mà) hơn bọn nó là cái chắc, vậy mà anh còn thử lòng em để em héo hon vì đợi chờ.
Anh biết không, khi mà bạn bè em ấy, có người đưa đi đón về, đứa thì tay ga, đứa thì xe số, đứa nhẹ nhàng cũng có cái 81... thì em phải cong mông chổng đít lên mà đạp xe đạp, nắng cũng như mưa, ngày 2 buổi đi về. Em giận anh lắm chứ nhưng mà nghĩ cũng vì tương lai hai đứa, nghĩ đến ngày anh về đón em trên cái 4 bánh em lại thôi. Đấy, em cao thượng và biết điều biết bao nhiêu thế nên anh đừng ngoại tình với cô nào trước khi về với em anh nhé. Và cũng đừng bao giờ thắc mắc sao da em trắng như mấy cô bên Phi, hay bên Ấn anh nhé. Em tung tăng ngựa sắt ngày ngày, bảo không trắng sao được.
Những tháng ngày không anh, vui có, buồn có nhưng tủi thân thì vô số từ có. Mấy hôm mưa bão bập bùng, em mong anh nhắn tin, dặn dò mà chẳng thấy đâu. Buồn buồn tủi tủi em đội mưa đi mua kem ăn cho quên hết sự đời. Thế rồi em lăn đùng ra ốm, sốt sình sịch luôn. Em lại đợi anh mang cháo, chè cho em, mà đợi hoài không thấy, em đành... tự khỏi. Hừ hừ. Sao anh nhẫn tâm nhỉ, chẳng giống mấy anh người yêu của bạn em tý gì cả. Ghét anh lắm ấy!
Có lẽ, mọi người gọi em là gái ế, nhưng ế thì đã sao? (Ảnh minh họa)
Cứ thế em hậm hực ghi sổ đen những tội của anh, đợi ngày anh về em tính tội đòi tiền. Cho tới ngày ấy chắc cũng được vài tỷ. Bình thường, em ghen với mấy cô bạn cực, nhưng hôm nay em lại thấy sung sướng khi nhìn chúng vật vã chia tay người yêu (Chả là mấy anh ấy lại đi công tác không hẹn ngày trở về anh à). Tự nhiên em lại nghĩ tới anh, thôi thì anh đừng về vội anh nhé, cứ thong thả mà về, về rồi ở nhà với em, không phải đi công tác nữa đâu anh ạ. Em cũng chẳng ghen với các bạn ấy nữa vì em thấy mình may mắn hơn họ. Anh không về, em được thoải mái đi chơi với cả bạn trai, bạn gái mà không sợ về có người mặt hầm hầm nổi cơn tam bành. Anh không về, em chả phải tốn tiền nhắn tin trò chuyện với anh. Tốn thời gian bám áo anh đi chơi mỗi chiều, và cả sức khoẻ khi phải nhớ anh, phải lo cho anh lúc anh ốm, phải ghen khi anh đi cùng người khác... nghĩ thôi đã mệt rồi anh ạ. Thay vào đó, em được tự do. Bác chả bảo: "Không gì quý hơn Độc lập Tự do" còn gì?
Em sẽ làm những gì mình thích, đi tới nơi mình muốn, ăn những món mình thèm, không phải nhìn sắc mặt cuả ai kia mà làm cả. Và đương nhiên, không có anh, không nghĩ về anh, não em sẽ có nhiều chỗ cho em nhồi nhét, này là ngày sinh của em đứa bạn, này là mẹ em yêu màu gì, bố thích ăn gì, anh trai thích mặc gì... em cho vào đó tất. Chà, mọi người sẽ yêu quý em. Và đương nhiên, 10 thì sẽ hơn 1 cái tình yêu con kiến của anh rồi. Hoá ra, anh không về, em được nhiều hơn là mất anh à. Bầu trời của em không những chỉ có màu hồng mà còn có xanh đỏ tím vàng, đẹp hơn nhiều.
Vậy nên từ giờ em không mong anh về nữa, em thề đấy. Nói thật là may anh không về sớm như những anh người yêu mấy đứa bạn em, không thì chẳg phải giờ em lại cũng phải tiễn anh đi công tác mãi mãi rồi. Thôi thì cảm ơn anh nhiều, vì 21 năm qua đã không xuất hiện trước mặt em, và xích tay trói chân em lại bằng 3 từ anh yêu em. Có lẽ, mọi người gọi em là gái ế, nhưng ế thì đã sao? Nhiều người mong ế như em mà chẳng được ấy.
P/s: Em vẫn đợi, nhưng mà anh đừng về nhé!
Theo 24h
Bức thư tình thứ tư Tôi vẫn chưa bao giờ giận em vì tình yêu là thế. Tình yêu vốn rất nghiệt ngã và không thể chèn ép. Give me some sunshine. Give me some rain. Give me another chance. I wanna love u once again (Tôi chỉ ước mình như hạt mầm. Cho tôi chút nắng, cho tôi chút mưa để cho tôi một cơ hội sống...