Tháng 3 anh đi lấy vợ
Em nhìn anh hạnh phúc bên cô dâu mà thấy có gì đó nghèn nghẹn ngơi cổ họng.
Mưa nhè nhẹ rơi lên môi em như một niềm an ủi rất khẽ (Ảnh minh họa)
Tháng ba trời đổ mưa phùn. Những hạt mưa mong manh như hạt bụi, thoáng chút lạnh lẽo cô đơn của những ngày sau Tết. Mưa giăng giăng mơ hồ ướt tóc, ướt mi ai…
Lần đầu tiên em gặp anh cũng vào tháng ba năm ấy, giữa cơn mưa phùn lất phất của tiết trời cuối xuân. Anh nhìn thấy em, mái tóc mây rải nước mưa như bụi. Em lí nhí chào, anh nở một nụ cười tươi như màu nắng, xóa đi hết những âm u của một ngày mưa.
- Anh là người trực tiếp hướng dẫn em thực tập. Có gì khó khăn cứ hỏi anh nhé.
Anh ấm áp nói, đôi mắt nâu nhìn em đầy thân thiện. Cái nhìn nhẹ nhàng mà xoáy sâu vào lòng em những thổn thức không lời. Và như thế, trái tim em đã để lỡ mất một nhịp…
Càng ở gần anh, em càng thấy anh hiểu biết và dễ mến. Anh kiên nhẫn và biết lắng nghe. Mọi thắc mắc của em đều được anh giải đáp một cách cặn kẽ. Dù bận rộn với hàng trăm việc anh vẫn dành thời gian chỉnh sửa giúp em bài khóa luận dày. Những bạn thực tập chung công ty thường trêu em đầy ghen tị rằng:
- Nhất mày đấy, anh ấy vừa giỏi, vừa nhiệt tình, vừa đẹp trai lại vừa chưa vợ, xúc tiến được gì thì xúc tiến đi thôi.
Mỗi lần bị trêu chọc như vậy, đôi má em lại thoáng chút ửng hồng. Em thường lảng tránh bằng những cái cười xòa hay vờ vĩnh rằng mình có điện thoại. Nhưng em không thể dối trá với chính lòng mình. Từ trong sâu thẳm trong lòng, em biết rằng mình đã yêu anh…
Em thường nhìn trộm gương mặt anh in trên tấm kính chắn hai bàn làm việc. Những cái nhíu mày đầy cương nghị, những cái lắc đầu một mình của anh khi anh chăm chú làm việc đều khiến em thổn thức. Anh thường xuất hiện trong những giấc mơ của em. Em thấy anh dắt tay em, dạo chơi trên những cánh đồng hoa. Anh ngọt ngào hôn nhẹ lên mái tóc em. Em dịu dàng ngả vào vòng tay anh. Em nuôi dưỡng tình yêu của em với anh bằng những gì cháy bỏng nhất trong tim em như thế.
Nhưng cuộc sống đã không mỉm cười với em.
Video đang HOT
- Anh sẽ kết hôn, mười giờ thứ bảy này, mời em đến dự nhé.
Con tim em nhói lên một đau đớn. Thế giới trong em đảo lộn. Anh mỉm cười với em, vẫn là nụ cười đó nhưng những tia nắng trong lòng em dường như đã tắt. Nỗi trống trải vô hình kéo trong em những vệt dài mất mát.
Suốt cả ngày hôm đó, em không tập trung được vào việc gì. Anh phải liên tục nhắc nhở em về những lỗi đánh máy, những tệp tài liệu để không đúng vị trí. Đôi mắt em vô hồn nhìn vào màn hình máy tính. Những con chữ nhảy múa trước mặt em.
- Em mệt à?
Anh ân cần hỏi. Nhưng em chỉ lắc đầu. Ngay giây phút đó, em đã tự dặn lòng không nghĩ về anh nữa. Anh không phải là của em, em không thể tiếp tục yêu anh. Em đã nhủ với mình hàng trăm lần như vậy. Nhưng em chỉ có thể ngăn ánh mắt mình liếc nhìn về phía anh, chứ không thể nào ngừng lại những suy nghĩ về anh.
Tháng ba trời đổ mưa phùn.
Mưa nhè nhẹ rơi lên môi em như một niềm an ủi rất khẽ. Em nhìn anh hạnh phúc bên cô dâu mà thấy có gì đó nghèn nghẹn ngơi cổ họng. Em yêu anh đơn phương nhưng không thể cao thượng đến mức chỉ chúc phúc cho anh mà không cảm thấy nghẹn lòng. Em muốn quay mặt đi để không phải nhìn mãi điều khiến em buồn lòng ấy nữa. Nhưng anh đã dẫn cô dâu của mình bước đến gần bên em, nâng ly rượu vang lên mời. Anh lại nhìn vào đôi mắt em như lần đầu gặp mặt. Đôi mắt anh nâu khói mơ hồ.
- Cảm ơn em vì đã đến!
- Chúc anh chị hạnh phúc!
Em chạm ly mình vào ly anh, nghe con tim mình cũng không loạn nhịp như đã nghĩ. Cuộc sống không phải màu hồng, và em phải dần học cách chấp nhận đau thương.
Em chào vợ chồng anh rồi bước đi. Em đưa đôi mắt mình nhìn ra khoảng không mênh mông phía trước mặt. Mưa tháng ba vẫn lất phất rải đều. Những hạt mưa như hạt bụi, mong manh…
Theo VNE
"Yêu" tôi vì thương hại
26 tuổi, trải qua 4 cuộc tình và một đời chồng, tôi vẫn chưa tìm thấy hạnh phúc thực sự.
Năm 19 tuổi, tôi đã yêu một người, đó là mối tình đầu trong sáng và đầy lãng mạn. Tuy nhiên, khi đó tôi cũng chưa thực sự nghĩ đến chuyện tiến xa hơn với anh vì anh còn phải vào Sài Gòn học đại học, còn tôi vẫn là cô nữ sinh lớp 12.
Trong suốt một năm đó, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm yêu thương ngọt ngào. Và ngày tôi vào Sài Gòn để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, anh đã ra tận bến xe đón tôi, lo cho tôi từng bữa cơm, giấc ngủ, đèo tôi đi mỗi buổi đến phòng thi.
Những con đường ấy, những hình ảnh về anh tôi vẫn còn nhớ mãi. Anh là tình yêu đầu đời của tôi và tôi cũng đã dành trọn tình yêu của mình cho anh ấy.
Nhưng thời gian sau đó, không biết vì lý do gì hay vì anh đã có người con gái khác mà phụ tình tôi. Khi đó, trái tim tôi như chết lặng... Mối tình đầu tan vỡ, tôi đã khóc rất nhiều... đó là những giọt nước mắt đầu tiên tôi khóc vì người tôi yêu thật sự.
Tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa... cho đến một ngày, tôi gặp một người con trai khác. Anh rất yêu tôi, chăm sóc, lo lắng cho tôi rất ân cần. Bố mẹ anh cũng rất mến tôi nên mong muốn hai đứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình về sau.
Nhưng nào đâu ngờ được, noel năm đó, anh mời tôi lên nhà anh chơi để cùng chung vui với gia đình. Thế nhưng, anh lại tranh thủ trốn tôi để đi hẹn hò với người con gái khác. Cũng thật tình cờ khi đi qua bờ hồ, tôi đã bắt gặp anh và cô ta đang chuyện trò thân mật tại một quán cà phê. Tôi đã rất bình tĩnh và thản nhiên xử trí mọi việc xong xuôi ngay lúc đó. Và đấy cũng là lần thứ hai, tôi bị người yêu phụ tình, phản bội.
Sau những nỗi đau đó, tôi đã rơi vào tuyệt vọng, chán nản. Tôi chẳng còn hy vọng vào cái gọi là tình yêu nữa... chỉ mong gượng dậy để sống tốt hơn với cuộc sống của mình.
Tôi đã sẵn sàng để đón nhận tình yêu của anh ấy dành cho mình (Ảnh minh họa)
Sau một thời gian dài nghỉ ngơi, cho đến một ngày tôi quay vào Sài Gòn để đi làm thì cũng trên chuyến xe đó, tôi bất ngờ gặp lại anh - người bạn cũ từ thời cấp hai của mình. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, chia sẻ với nhau rất nhiều về cuộc sống, công việc.
Nhờ có anh bên cạnh mà tôi cũng đã dần quen với lối sống của đất thành thị phồn hoa này.Thời gian trôi qua, tôi đã cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình... và tôi cũng đã sẵn sàng đón nhận những tình cảm ấy.
Anh yêu tôi, luôn mang đến cho tôi những niềm vui, hạnh phúc bất ngờ nhưng anh không bao giờ hứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình với tôi. Chính vì thế nên tôi cứ để cuộc tình đó dần trôi qua theo thời gian...
Rồi một ngày tôi quay về Hà Nội để bắt đầu công việc mới thì anh vẫn còn ở trong Sài Gòn. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm mặn nồng... nhưng anh không hứa hẹn với tôi bất cứ điều gì khiến tôi không dám tin vào cuộc tình ấy. Chính vì điều đó nên thời gian xa cách, tôi cũng bắt đầu "cách lòng" với anh.
Khi thấy tôi đã nhiều tuổi, bố mẹ bắt ép tôi lấy một chàng trai bố mẹ đã ưng từ trước. Nghĩ mình không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cũng đành nhắm mắt kết hôn với anh ấy.
Vậy là tôi và người ấy chia tay nhau, không một lời nói, không một cú điện thoại, cũng chẳng cần một lý do. Tôi biết người ấy đau đớn lắm nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ mong rằng người ấy sẽ hiểu và tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
Nhưng tôi nào đâu ngờ được, sự lựa chọn của tôi đã không có được kết quả như tôi mong muốn. Tôi đã cố vun vén cho mái ấm hạnh phúc gia đình mình nhưng càng cố gắng bao nhiêu, tôi lại càng bị tổn thương bấy nhiêu. Chỉ hơn nửa năm cưới nhau, tôi đớn đau khi biết chồng mình ngoại tình. Vậy là bao nhiêu sự hy sinh của tôi, bao nhiêu niềm hy vọng vào anh, cuối cùng, tôi nhận về cho mình nỗi đau đớn khôn nguôi...
Khi không thể chịu đựng được nữa, anh đã chấp nhận ly hôn để trả tự do cho nhau. Những ngày tháng sống một mình trong nỗi cô đơn, buồn tủi đó, tôi cứ nghĩ rằng, mình không thể nào đủ bản lĩnh để vượt qua nỗi đau này. Nhưng cuộc sống đã có những điều không thể nào lường trước được...
Trong những ngày tháng buồn tủi ấy thì tôi đã gặp lại anh - người bạn từ thuở cấp 3 của mình. Anh lại đến bên tôi, an ủi, lo lắng, quan tâm cho tôi rất chân thành. Anh khiến tôi thực sự rung động và cảm nhận được tình yêu thương thật sự.
Sau những cuộc hẹn hò, chia sẻ, tôi và người ấy đã tan chảy vào nhau, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc, thăng hoa. Tôi đã ngỡ rằng, cuối cùng mình cũng đã tìm thấy được niềm hạnh phúc thật sự bên người đàn ông tôi yêu... nhưng nào đâu ngờ được, những cử chỉ quan tâm ân cần đó, những cuộc yêu đương mãnh liệt anh dành cho tôi chỉ là sự thương hại.
Dẫu biết rằng, anh đến với tôi không chân thành nhưng tôi vẫn không có một lời trách cứ anh. Vì tôi hiểu, những gì tôi phải chịu tổn thương ngày hôm nay cũng không bằng những đau khổ, dằn vặt anh đã phải chịu đựng trong thời gian tôi bỏ anh đi lấy chồng.
Tôi - người đàn bà 26 tuổi, đã qua 4 cuộc tình và một đời chồng nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được tình yêu thực sự của đời mình. Trong suốt những năm tháng đó, điều tôi nhận lại được chỉ là sự tổn thương, đau khổ từ những người đàn ông tôi thương...
Theo VNE
Sự ngọt ngào giết chết anh Em đâu biết sự ngọt ngào của em đang xé lòng anh ra thành những mảnh vụn? Người ta nói trong tình yêu hợp rồi tan cũng là lẽ bình thường, yêu rồi không yêu nữa cũng chẳng xa lạ gì với ai. Không ít người yêu một lần rồi bên nhau cả đời nhưng còn biết bao nhiêu người tìm hết mảnh...