Tháng 12 và những nỗi nhớ
Sáng nay bắt đầu ngày mới bằng việc lật tờ lịch cũ ra phía sau như mọi khi. Đã tháng 12 rồi ư? Đúng là nhanh thật, dòng thời gian trôi không đợi con người. Bất chợt tôi nghĩ về người cha đã khuất của mình.
Cứ mỗi lần lật tờ lịch cũ cuối cùng của năm, cha vẫn thường ngồi lặng một mình bên cửa sổ nhìn xa xăm. Không hỏi nhưng tôi biết lúc ấy cha nghĩ gì, người già sống bằng kỷ niệm. Cha kể tôi nghe nhiều về Sài Gòn những đêm không ngủ. Vẫn có chừng nấy chuyện, thế nhưng lần nào nói lại cha cũng miêu tả rất tỉ mỉ về không khí của ngày hào hùng ấy, y như lần đầu.
Cha là người lính trở về sau rất nhiều những trận chiến khắp dải Trường Sơn, cho tới chiến dịch Hồ Chí Minh, sau này là Biên giới Tây Nam. Trên người cha vẫn còn vết tích của chiến tranh, những mảnh đạn găm vào da thịt đã khiến cha phải mất một phần cơ thể của mình. Mỗi khi trái gió trở trời, trong khi các con vẫn áo mỏng thì cha nằm trên giường rét run cầm cập, đó là di chứng của những ngày mưa dầm, đói khát trên dải Trường Sơn năm nào.
Vì đã trải qua nhiều năm tháng gian khó như thế, cho tới khi hòa bình, trở về với cuộc sống đời thường, cha vẫn quen tiết kiệm, quần áo lúc nào cũng ngăn nắp và thường tự tay làm mọi việc trong sinh hoạt cá nhân…
Tôi mãi mãi không thể nào quên được câu chuyện cha kể về “tọa độ chết”. Các chiến sĩ nằm lại trên chiến trường phần lớn là vô danh bởi bom đạn của kẻ thù đã xé nát thi thể các anh. Thanh niên xung phong dù đã tìm mọi cách nhưng vẫn không thể trọn vẹn hình hài khi khâm liệm.
Video đang HOT
Ngày vui, ngày toàn thắng cũng tới, biết bao nhiêu con mắt mỏi mòn, đợi chờ trong háo hức, hồi hộp, nhớ thương, hy vọng. Những giọt lệ đã trào dâng trong ngày vui. Những người con gái, con trai đã lỡ hẹn với Sài Gòn, với người thân.
Những ai đã từng có người thân tham gia chiến trận, đã từng chờ đợi, nhớ thương, đã từng đau, từng để lại phần cơ thể của mình, đtừng tận mắt chứng kiến, trải qua những ngày tháng gian khổ mà anh dũng ấy… Và ai đó trong cuộc sống hôm nay đã từng một lần lắng lòng lại, nhớ về ngày tháng trước đó – nghĩ về sự hy sinh thầm lặng của các anh, các chị không tiếc tuổi thanh xuân để dâng hiến cho ngày toàn thắng, mới thấu cảm nỗi đau thương mất mát mà cho tới hôm nay người thân của họ vẫn nhớ da diết vào mỗi dịp kỷ niệm ngày vui của đất nước.
Sẽ chẳng bao giờ đủ cho sự bù đắp này, từng tháng, từng ngày vẫn còn đó nỗi đau dai dẳng chiếm giữ phần lớn tâm hồn người thân của những người đã hy sinh, đã mất đi phần cơ thể của mình.
Hôm nay, những cựu chiến binh, những ai còn, ai mất, những ai nhớ ai quên. Mỗi dịp lễ tết, hay đi qua nghĩa trang liệt sĩ, bạn và tôi, hãy trôi chậm lại vòng xe, tưởng nhớ những người đã lặng lẽ không tiếc bản thân mình dâng hiến cho lý tưởng một thời.
Lúc này đây, tôi nhớ cha của mình, nhớ những gì ông đã để lại trong lòng các con bằng ký ức, nhớ về những người đã hy sinh.
Làm sao có thể quên được – vào mỗi dịp lật tờ lịch cũ cuối cùng của năm.
Theo VNE
Yêu tôi nhưng anh luôn giữ nhiều bí mật riêng
Chúng tôi đã quan hệ với nhau nhưng anh không bao giờ chia sẻ với tôi về công việc, khi tôi hỏi thì anh lảng sang chuyện khác.
Tôi năm nay 20 tuổi, còn anh thì 24 tuổi. Chúng tôi yêu nhau được 5 tháng. Tôi yêu anh rất nhiều và muốn tạo dựng một gia đình bé nhỏ với anh. Tôi chán cảnh phải học cách yêu thêm một người sau đổ vỡ.
Anh là người chỉ dạy cho tôi rất nhiều thứ tôi không biết, không hiểu và cả cách cư xử với mọi người, giải quyết mọi việc xung quanh tôi như thế nào. Tôi yêu anh, luôn nghe theo ý anh và chiều anh tất cả những gì tôi có thể. Chúng tôi đã quan hệ với nhau. Tôi chấp nhận điều đó và không hề thấy hối tiếc.
Gia đình hai bên đều biết về mối quan hệ của chúng tôi. Anh được tôi cho gần gũi với gia đình tôi hơn và bên nhà tôi cũng rất quý mến anh. Còn gia đình anh thì tôi chỉ biết vai vế từng người nhưng không gần gũi nhiều (Vì anh bảo nhà anh làm kinh doanh nên rất phức tạp, từ từ sẽ cho tôi biết).
Ảnh minh họa: Clipdealer.
Sau dịp Tết vừa rồi, anh chuyển về phụ giúp ba và thành lập công ty riêng. Anh luôn tỏ ra rất bí ẩn về công việc. Khi tôi hỏi đến thì anh lại lảng sang chuyện khác, không muốn trả lời. Anh luôn cho tôi cảm giác là anh dần xa cách tôi, anh chú tâm vào công việc mà chẳng quan tâm đến tôi. Ngay cả tin nhắn của anh gửi cũng ít khi hỏi thăm tôi.
Khi ở bên anh, đi cùng anh, tôi dường như quên sạch hết mọi hoài nghi nhưng lúc ở nhà, tôi lại suy nghĩ rất nhiều. Cứ mỗi lần biết tôi đang hoang mang, suy nghĩ hay chuẩn bị hờn giận là anh lại rất ngọt ngào với tôi, làm cho tôi bất ngờ. Tính tôi không giận dai nên tôi lại quên sạch.
Tôi phải làm sao khi luôn cảm thấy bất an với sự im lặng và sự bí mật rạch ròi của anh, chẳng chia sẻ cho tôi biết? Mỗi lần anh nói: "Anh luôn cố gắng giữ em bên anh, là người con gái đầu tiên", điều đó lại trấn an tôi. Tôi phải làm sao cho tình yêu này? Tôi lo tình yêu của tôi quá lớn khiến anh mệt mỏi và không cần tôi nữa. Tôi hoang mang và suy nghĩ nhiều nhưng lại sợ tự mình sẽ đánh mất tình yêu. Cho tôi ý kiến nhé mọi người!
Theo VNE
Tình cũ của chồng liên tục gợi chuyện xưa Hai người nhắc lại kỷ niệm cũ, chồng mình nói ngắm hình cô ấy cả ngày kể từ khi cô ấy gửi ảnh rồi buông lời tán tỉnh. Vô tình mình phát hiện trong điện thoại của chồng tin nhắn với người yêu cũ. Người yêu cũ của chồng mình hiện ở nước ngoài, có hai con và mới ly dị (mình nghe...