Than thở mẹ chồng bắt đi phơi thóc khi đang ở cữ, mẹ trẻ chẳng được bênh còn bị mắng
Làm dâu nhà nông, mẹ chồng cũng đi làm đồng vất vả, nhờ nàng dâu ra phơi thóc thì cô ấm ức vì cho rằng, mình đang ở cữ, cần được kiêng. Chị em nghĩ thế nào về quan điểm của cô ấy?
Nói xấu mẹ chồng dường như là chủ đề chưa bao giờ có dấu hiệu hạ nhiệt trên khắp các diễn đàn mạng xã hội, được đông đảo giới chị em quan tâm hơn cả. Tuy nhiên, như cái câu nói dạo gần đây được nhiều người hay bảo nhau là “vui thôi đừng vui quá”, các chị em có nói xấu mẹ chồng hay than khóc kể khổ vì bị mẹ chồng “hành hạ” thì cũng không nên làm quá tới mức… vu khống, kẻo lại không được an ủi mà còn bị chị em dân mạng ném đá tơi bời hoa lá như nàng dâu dưới đây đấy nhé!
Màn kể xấu mẹ chồng của nàng dâu, than thở chuyện mới sinh 2 tháng đã phải làm việc. (Ảnh: Facebook)
Chuyện là vừa rồi, có một bà mẹ trẻ đăng đàn trong một hội nhóm chị em trên mạng xã hội có rất đông thành viên để kể lể vì bị mẹ chồng bắt đi phơi thóc khi chỉ vừa sinh con được 2 tháng:
“Có mẹ nào nhà làm ruộng như nhà em không? Em mới sinh được 2 tháng mà mẹ chồng đã bảo em đi phơi thóc rồi, em không biết gì cũng đi phơi vì nghĩ ở nhà ăn chơi mà có vài tạ thóc không phơi mẹ chồng lại nói. Mà mới sinh xong 2 tháng, mọi người đi qua thấy em phơi thóc mới nói về sau sẽ bị rặm, ngứa, đau lưng các kiểu. Thế mà mẹ chồng em đâu có hiểu cho em, bà vẫn để em làm bình thường, còn phơi thóc, nấu ăn dọn dẹp các kiểu em vẫn phải làm. Chẳng cần đến già, giờ mới đẻ xong em đã phải đau rụng lưng rồi, càng nghĩ càng thấy buồn. Chán quá các mẹ à, em có nên nói với mẹ chồng em là “con không phơi thóc nữa, mẹ ở nhà phơi đi”, không các mom?”.
Chuyện cũng không có gì nếu như câu chuyện này cũng như hàng vạn câu chuyện “kể xấu mẹ chồng” được đông đảo chị em an ủi trước đó. Có lẽ nàng dâu hy vọng mọi người vào an ủi, thương cảm cô chưa hết kỳ ở cữ đã phải vất vả. Nhưng không, chắc có lẽ nằm ngoài dự đoán của bà mẹ trẻ trên mà chưa chi cô đã phải hứng chịu cơn mưa gạch đá từ cộng đồng “500 chị em”.
Phơi thóc, theo nhiều người không phải việc gì quá nặng nhọc. (Ảnh minh họa)
Nhiều chị em sống ở nông thôn góp ý rằng, 2 tháng là đủ thời gian để phục hồi sức khỏe mà làm việc phụ gia đình chồng, chưa kể gia đình lại làm nông và cái việc phơi thóc chỉ là việc nhỏ xíu xìu xiu, mẹ chồng cũng phải đi làm đồng làm ruộng chứ cũng chẳng ngồi không mà chỉ tay 5 ngón. Thế nên, việc đăng đàn kể lễ như này quá vô lý và kỳ quặc.
Video đang HOT
Cô gái Đoàn Thu Huyền bình luận với giọng mỉa mai: “Ở cữ chứ không phải ở kỹ mẹ trẻ ơi, nằm chơi xơi nước, mẹ chồng tất tả lo cho 2 tháng ròng rồi sao không kể, mà kêu phơi thóc chút xíu đã than thở nói xấu này nọ rồi. Lấy chồng nhà nông mà tính chị tiểu thư thế”.
Chị gái Hằng Hải Hậu chen vào, tiện tay ném vài viên gạch như sau: “Ối giời, 2 tháng còn đòi hỏi gì nữa, thử hỏi các cụ xem ngày xưa mới mấy ngày đã phải bỏ con nhỏ khóc đòi sữa đi làm đồng. Giờ sung sướng quá nên lười à mẹ nó ơi. Thật là chuyện gì cũng mang lên đây được, 2 tháng mà làm như 2 ngày, hết nói nổi”.
Những bình luận ném đá của cộng đồng “500 chị em”. (Ảnh: Facebook)
Cô bạn Hồng Ngọc thì nhẹ nhàng hơn khi bảo rằng bản thân mình thì không đợi tới lượt mẹ chồng nhắc nhở, mới ở cữ được 1 tháng mà thấy mẹ chồng, bố chồng thay nhau làm việc nhà xót quá mới tự động bước xuống giường mà làm việc phụ: “2 tháng là quá nhiều rồi đó mẹ, phơi thóc thôi mà. Em thì khỏi đợi mẹ chồng bảo, tự thấy xót xa hai ông bà già nên mình mới 1 tháng đã phải lo làm giúp. Thương còn không hết, nghĩ sao đi nói xấu mẹ chồng, làm như mẹ ở không”.
Cô nàng Ngô Thị thì gay gắt hơn mà chỉ trích mẹ trẻ vừa nói xấu mẹ chồng trên là đua đòi, không biết hoàn cảnh của mình ờ đâu: “Chị ơi đừng thấy mấy mẹ bỉm khác sung sướng ở cữ cả nửa năm mà đòi hỏi, phải biết hoàn cảnh của mình ở đâu. Người ta giàu có, có điều kiện, công việc nhẹ nhàng nên không cần vội đi làm. Chứ còn chị em nào nhà làm nông thì ráng mà phụ, không thương còn đi kể lể, xấu tính thế không biết. Mà chỉ có phơi thóc với làm việc vặt, làm như mẹ chồng sai đi chăn trâu cày ruộng không bằng ý”.
“Người ta giàu có, có điều kiện, công việc nhẹ nhàng nên không cần vội đi làm. Chứ còn chị em nào nhà làm nông thì ráng mà phụ, không thương còn đi kể lể”. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng, từ một câu chuyện than khóc kể khỗ với chị em, mẹ trẻ đã vô tình trở thành nơi nhận gạch không ngơi tay. Hy vọng, qua câu chuyện này, mẹ trẻ trên hoặc tất cả các mẹ trẻ nào đang có ý định đăng đàn than khổ với chị em vì bị mẹ chồng “hành hạ” rút ra một bài học rằng, không phải chuyện gì cũng có thể mang lên mạng để bỉ bai mẹ chồng được, còn phải xem xem cái chuyện mẹ chồng sai bảo có phải là do không thương yêu, xót xa con dâu không, hay mẹ chồng chỉ muốn con dâu đỡ đần phụ giúp việc nhà cho bà đỡ vất vả, cũng là một cách vận động cơ thể cho điều hòa khí huyết. Và tránh làm lố, làm quá kẻo nhận gạch đá như câu chuyện trên chị em nhé!
Theo Thời Đại
Em quên anh rồi, người yêu cũ à
Em ngơ ngác, em bàng hoàng, em thẫn thờ nhìn theo dáng anh đang đi, xa em dần dần mà không thể nói năng hay gọi anh đứng lại.
Sau 3 năm chia tay, khi em đã có hạnh phúc mới bên 1 người con trai khác, 1 sáng chủ nhật đẹp trời nọ, anh nhắn cho em một cái tin rất lạ: "Nếu ngày đó chúng ta vẫn tiếp tục yêu nhau thì bây giờ chúng ta sẽ thế nào nhỉ?"
Em phải thú thật với anh rằng, lúc nhận được tin nhắn này em thực sự vô cùng ngạc nhiên và thảng thốt vì từ ngày chia tay, anh đã không hề liên lạc gì với em nữa, em cứ nghĩ là anh đã xóa hết thông tin về em rồi, em không nghĩ là anh còn giữ số điện thoại đừng nói là nhắn tin cho em thế này. Bỗng chốc, bao nhiêu kỷ niệm ùa về trong em.
Em vẫn còn nhớ rõ ngày anh tỏ tình với em là đúng vào giờ khắc chào sinh nhật tuổi 20. Em đã xúc động biết mấy, hạnh phúc như vỡ òa. Em nhớ rất nhiều kỷ niệm đẹp của tình yêu chúng ta khi mình còn là sinh viên cũng như khi đã đi làm..Em vẫn còn nhớ những chiều anh chở em trên chiếc xe đạp để lang thang khắp những nơi em thích, rồi những lúc em ngồi trên chiếc xe máy mà lần đầu tiên anh mua được được khi đi làm để đi lòng vòng qua các con phố. Em ngồi sau xe, em thường vòng tay ôm anh, tựa mặt mình vào lưng anh. Thời gian trôi đi như thế, bình yên , nhẹ nhàng trong những lần hò hẹn.
Thế nhưng, nhớ nhất có lẽ là một ngày chiều thu, anh hẹn em ngay trước cổng công ty. Hôm đó, thái độ của anh thật sự nghiêm túc, anh nói rằng "Anh muốn chúng ta tạm thời không yêu nhau nữa trong vài tháng tới ". Anh nhớ không, lúc đó em đã sốc, em không khóc nổi, em không hiểu tại sao anh lại muốn thế. Dù anh cố gắng giải thích rằng lỗi là do anh, anh muốn bình tĩnh lại, anh muốn xem xét lại trước khi đi đến một chặng đường xa hơn với em. Tất cả những lời nói đó đâu có thể che đi một sự thật rằng anh đang muốn xa em, rời xa em mãi mãi.
Em ngơ ngác, em bàng hoàng, em thẫn thờ nhìn theo dáng anh đang đi, xa em dần dần mà không thể nói năng hay gọi anh đứng lại. Em không nhớ hôm đó em đã về đến nhà như thế nào, nhưng đến tối hôm đó thì em đã khóc, khóc như chưa baog giừo được khóc vậy. Rồi những ngày sau đó, em đã đi làm với đôi mắt lúc nào cũng sưng húp và đỏ hoe, cùng với một tâm trạng lúc nào cũng quay cuồng trong nỗi nhớ anh. Ban ngày đi làm, em viết cho anh hàng trăm, hàng nhìn bức thư điện tử rồi bấm gửi cho email của anh, cứ liên tiếp, liên tiếp, hết bức này tới bức kia, như những đợt sóng trong lòng em vậy. Mỗi bức thư gửi đi, đầu tiên thì anh nhắn lại giãi bày và bảo em giữ gìn sức khỏe, sau dần, anh không nhắn trả lời nữa , có lần anh còn nói em rằng "đừng làm phiền anh nữa".Còn sau giờ làm, em chạy xe loanh quanh nơi anh ở để mong gặp anh, em còn đứng lì trước cổng nhà chờ anh ra gặp bằng được thì thôi.
Hết mùa thu rồi đến mùa đông, có lẽ em đã nỗ lực níu kéo anh suốt cả 2 mùa thì phải. Em tàn tạ hơn, gầy sọp đi, thất thần, không còn nhìn thấy tương lai và chẳng tin vào cuộc sống chút nào nữa. Vậy mà em vẫn mong anh sẽ vì thương cho cái bộ dạng ấy mà quay lại với em.
"Em đừng quấy rầy anh nữa nhé. Anh chán lắm rồi"
"Em ra nông nỗi này mà anh không lo lắng gì cho em hả anh ? Anh sao vậy? Em làm tất cả vì anh mà."
"Em thế nào thì anh cũng không quan tâm."
Em nhớ như in câu nói đó của anh. Khi hết tình và muốn rời xa thì đàn ông tàn nhẫn và lạnh lùng đến như vậy, lần đầu tiên em hiểu và cảm nhận rõ ràng sự thật cay đắng này. Và em cũng cảm ơn anh vì nhờ anh nói câu nói đó mà em đã quyết định sẽ để anh ra đi mãi mãi khỏi tâm trí mình. Từ giây phút đó, em quyết định sẽ không còn làm phiền anh, cũng chẳng buồn vui hay khóc lóc đi nữa, vì em cũng mệt quá rồi...
Ngày đấy, anh ra đi như thế, em buồn thêm một thời gian nữa rồi tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn. Bẵng đi mấy năm chúng ta chẳng gặp nhau rồi? Em cũng đã tìm thấy mối quan tâm mới , một tình yêu mới bên 1 chàng trai thật lòng yêu em, nhưng thú thật rằng những ký ức về anh chưa bao giờ phai nhòa trong tâm trí em...
Ngày hôm nay, anh ra sao, sao anh lại nhắn tin cho em như thế? Khi đang ngồi nghĩ ngợi viển vông như vậy thì điện thoại em có tin nhắn đến.
"Em xong việc chưa, chúng ta đi ăn nhé?Hôm nay, gần chỗ anh có quán phở mới khai trương đấy, nghe nói ngon lắm"
Em thở sâu và mỉm cười, bỗng dưng thấy mình nhẹ bẫng, người yêu em nhắn, em vội nhấn tin nhắn trả lời:
"Vâng ạ. Anh sang đón em nhé "
Anh chỉ là quá khứ. Còn đây mới là hiện tại và tương lai của em, người cho em bình yên và hạnh phúc. Người ấy không cao bằng anh, không tài giỏi như anh, nhưng luôn nắm tay em mỗi khi sánh bước và bên em mọi lúc, mọi nơi . Em mỉm cười. Hóa ra, kỷ niệm ngày xưa còn nguyên đấy, nhưng chẳng đủ để làm con tim ta xao động một khi nó đã được lấp đầy bởi những yêu thương chân thành trong hiện tại. Em sẽ không nhắn tin lại cho anh đâu, mặc kệ lời hỏi thăm vu vơ của anh, em quên anh rồi, người yêu cũ à ...
Khánh An
Sự thật động trời khi vợ 9 tháng kiêng cữ với chồng không sợ hậu sản Đến nay, con tôi được gần 10 tháng, song vợ chồng tôi vẫn chưa gần gũi nhau lại lần nào kể từ ngày em ở cữ. Suốt 9 tháng vợ không cho tôi động vào người với lý do, phụ nữ sinh song phải kiêng càng lâu càng tốt, nếu không sẽ bị hậu sản, sau này khổ sở vô cùng. Nghĩ vợ...