Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng…
Trong cuộc đời mỗi người, nên có ít nhất một lần vì người khác mà quên đi chính mình. Không màng đến kết cục, không mong có kết quả, không mơ sẽ dắt tay nhau đến cuối cuộc đời, thậm chí không cầu mong người ấy phải động lòng đáp lại. Mà chỉ hy vọng trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi xuân, có thể gặp được một người khiến ta sống dốc lòng như thế…
Bạn có tin vào hai chữ Duyên Phận không? Tôi đã từng không tin vào tình yêu, với một con người mà suy nghĩ có phần bảo thủ như tôi thì đó chỉ là thứ cảm xúc vướng víu, cầm lên được thì cũng đặt xuống được, hà cớ gì phải khóc lóc, quỵ lụy khi một mối tình đổ vỡ. Cho tới khi anh xuất hiện và thay đổi tôi. Anh dạy tôi cảm giác nhung nhớ một người, quan tâm một người, yêu thương một người hơn cả bản thân mình. Anh cũng từng trải qua một vài chuyện tình không thành, những tổn thương mà người cũ để lại khiến anh lầm tưởng trên đời này không tồn tại khái niệm tình yêu chân thành. Rồi ông trời cho anh đụng phải tôi, một đứa con gái ngang bướng kì lạ và đôi chút trẻ con. Tình yêu ấy mà, còn mong gì hơn là gặp đúng người vào đúng thời điểm. Chỉ cần yêu nhau thật tâm thì tình thứ mấy cũng là tình đầu.
Người ta nói yêu một thành phố không phải vì nó có gì mà vì nó có ai. Sài Gòn trong tôi là những mảng ký ức rời rạc. Cám ơn Sài Gòn đã thay tôi đối xử tốt với anh trong thời gian qua, và bây giờ Sài Gòn đưa anh đến bên tôi. Thành phố nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không đủ lớn… Nhưng chỉ cần một trong hai người chơi trò trốn tìm… thì cả đời này cũng chẳng thể tìm thấy nhau giữa Sài Gòn. Thành phố vẫn vẹn nguyên như vậy, chẳng rộng lớn hơn nhưng tim người ta lại chẳng đủ rộng để dẫn hai người dưng gặp nhau giữa Sài Gòn… Một khi duyên phận đến thì dù bạn có cố tình lẩn trốn thì nơi nào đó vẫn sẽ có người tìm ra. Dù cho trái tim bạn đã chai sạn cảm xúc, tôi nghĩ chỉ cần bạn gặp đúng lương duyên, thì bạn vẫn có thể yêu lại từ đầu. Vì đời có mấy lần được trẻ…
Trong cuộc đời mỗi người, nên có ít nhất một lần vì người khác mà quên đi chính mình. Không màng đến kết cục, không mong có kết quả, không mơ sẽ dắt tay nhau đến cuối cuộc đời, thậm chí không cầu mong người ấy phải động lòng đáp lại. Mà chỉ hy vọng trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi xuân, có thể gặp được một người khiến ta sống dốc lòng như thế…
Nếu là thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Đừng hy vọng cái gì là của mình thì sẽ mãi mãi là của mình để rồi lầm tưởng những thứ mà ta vô cùng trân trọng thì sẽ không bao giờ mất đi. Vẫn có những thứ ta trân trọng rất nhiều cũng không thể nào giữ được. Tôi đủ trưởng thành để nhận ra, đâu đó trong cuộc đời này, người ta vẫn bước vào đời nhau rồi ra đi như thế. Họ gọi đó là những mối quan hệ có duyên không phận. Không ai có thể ở lại bên cạnh ai mãi mãi, cũng không có điều gì bất biến cùng thời gian. Duyên là do trời định, phận là do người tạo, hạnh phúc là do chính bản thân mình nắm giữ. Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng….Trong tình yêu, nếu sợ hãi thì đừng nhận mình dám yêu, nếu từ bỏ tình yêu bởi định kiến từ kẻ khác thì đừng nên tiếc nuối. Đừng đổ lỗi cho tuổi trẻ hay hoàn cảnh, hãy tự hỏi bản thân sao không thể một lần thử nghe theo trái tim mình?
Theo Blogtamsu
Vứt bỏ thân phận bồ nhí đó đi để anh được bên em
Tối qua, anh thấy nàng run sợ trong phòng tắm. Nàng đã lo lắng mím chặt bờ môi, đến mức nó bật máu. Quân biết, nàng yêu anh thật!
Trong đôi mắt nàng, có gì đó như bất mãn với đời nhưng lại nhu mì, yếu đuối và cần chở che (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nàng sở hữu một thân hình đáng để mọi cánh đàn ông ao ước. Nhưng điều ấn tượng nhất ở nàng lại chính là đôi mắt. Trong đôi mắt nàng, có gì đó như bất mãn với đời nhưng lại nhu mì, yếu đuối và cần chở che. Đôi mắt ấy lúc nào cũng ướt, long lanh như sắp khóc. Thật tệ khi nhìn vào mắt nàng bởi vì gã đàn ông nào cũng muốn trở thành kẻ tự do để được đến bên, ôm nàng vào lòng và dâng mọi thứ dưới chân nàng.
Quân gặp nàng trong buổi liên hoan toàn tổng công ty. Bình thường, ở cái văn phòng nho nhỏ nơi Quân làm, chẳng ai còn lạ gì anh nữa. Vui tính, lém lỉnh, đào hoa... Mỗi câu nói của Quân đều khiến đám con gái trong phòng cười nghiêng ngả vì thích thú. Thế nhưng tuyệt đối Quân chẳng bao giờ tán tỉnh cô nào cùng phòng. Đơn giản, phương châm của Quân là "Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan" - Không động đến!
Quân và nàng làm cùng một tổng công ty nhưng khác địa bàn nên chẳng mấy khi gặp nhau. Nếu không có cái buổi liên hoan ấy, chắc Quân chẳng bao giờ biết ở cái công ty này lại có một cô nàng đẹp đến ngưỡng mộ như vậy. Cả buổi liên hoan ấy, ánh mắt Quân chẳng thể rời khỏi nàng. Còn nàng, đôi khi nàng bối rối vì vô tình bắt gặp ánh mắt si mê của Quân.
"Em có thể cho tôi là một kẻ lỗ mãng và vô duyên. Nhưng sắc đẹp của em khiến tôi tự nguyện được trở thành một gã tồi như vậy nếu có thể được làm quen với em".
Đêm hôm đó, Quân lùng sục trong đám đồng nghiệp các chi nhánh để xin được số của nàng. Điều kì lạ là, nàng đẹp đến như vậy mà cánh nam giới cùng phòng làm việc với nàng lại chẳng có số: "Bọn này đúng là không có mắt" - Quân đã lẩm bẩm như vậy và cảm thấy may mắn khi đến giờ này nàng vẫn chưa bị gã nào dòm ngó.
Khó khăn lắm Quân mới xin được từ cô phụ trách nhận sự số của nàng. Và ngay đêm ấy, Quân nhắn tin làm quen với nàng theo phong cách sến sẩm ấy. Quân biết điều đó chứ, nhưng quan trọng là nó gây ấn tượng, dù là ấn tượng theo kiểu gì đi chăng nữa.
Tròn 1 tháng sau, nàng không hề nhắn lại dù Quân đã nhắn đi bao nhiêu tin. Sự im lặng của nàng khiến Quân tức tối: "Cô ta nghĩ mình là ai? Đẹp thì có quyền chảnh sao?". Nhưng đàn ông khi yêu thường như vậy, càng khó càng muốn chinh phục tới cùng. Quân quyết định tìm tới cửa công ty nơi nàng làm. Anh đi theo cô về tận nhà, cho tới khi cô xuống xe. Quân bước tới và tặng nàng bó hoa:
- "Anh là Quân đúng không?"
- "Ơn giời là em còn nhớ tên anh. Anh tưởng em không để một thông tin gì trong trí nhớ của em?"
Nàng cười! Trời ạ, cái nụ cười trong veo xao xuyến. Bao nhiêu bực tức và ấm ức của Quân trước đó vì sự hờ hững của nàng phút chốc bay biến hết cả.
- "Em xin lỗi... Chỉ là... Em mời anh đi cà phê thay cho lời xin lỗi nhé".
- "Tuyệt, nàng đúng là thú vị" - Quân hí hửng trong lòng và nhận lời.
Quân sẽ chờ, chờ nàng dứt bỏ thân phận là bồ nhí của gã giám đốc chi nhánh nơi nàng làm việc (ảnh minh họa)
Đấy là cơ duyên cho cuộc tình của họ. Gần 1 năm sau, cứ mỗi lần nhắc lại ngày đầu, Quân vẫn vờ hờn dỗi trách nàng vì đã để phí thời gian hai đứa được bên nhau.
Nàng nằm trọn trong tay Quân, trên chiếc giường ngổn ngang áo quần. Căn phòng của Quân bỗng trở nên ấm áp lạ thường khi có sự xuất hiện của nàng. Đêm qua, lần đầu tiên nàng ở lại đây, ở trong vòng tay Quân. Anh không biết phải diễn tả thế nào về niềm hạnh phúc mà mình đang có.
- "Anh sẽ yêu em mãi chứ?"
- "Anh không biết nữa..."
Nàng ngước nhìn Quân, đôi mắt nàng ầng ậc nước:
- "Tại sao lại thế? Lẽ nào anh sẽ thay lòng?"
- "Không, anh sẽ yêu em mãi nếu như em yêu anh mãi. Bằng không, anh sẽ hận em. Anh không thể yêu em suốt đời ngay cả khi em rời bỏ anh được".
Câu trả lời của Quân khiến nàng òa khóc. Anh bối rối lau nước mắt cho nàng:
- "Sao thế, anh chỉ đùa thôi mà"
- "Không... không sao. Nhưng em sẽ xa anh chừng 2 tháng. Và anh đừng bao giờ hỏi khi em quay lại được không?"
- "Được. Chỉ cần quay lại. Em sẽ mãi không rời đi".
Nàng không nghĩ mọi việc đơn giản đến như vậy. Nàng đã sợ đến tưởng như không thở nổi trước khi quyết định nói ra mấy lời đó với Quân. Cuối cùng nó lại nhẹ nhàng quá đỗi. Nàng thiếp đi vào giấc ngủ. Đôi má hồng, khóe mi ướt.
Quân đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Quân sẽ chờ, chờ nàng dứt bỏ thân phận là bồ nhí của gã giám đốc chi nhánh nơi nàng làm việc. Anh đâu phải kẻ ngốc để không hiểu cái bí mật mà nàng giấu suốt 1 năm qua. Nhưng, chàng cảm nhận được cảm giác run lên đến vô vọng của nàng khi bên anh. Nỗi niềm hoang hoải mà nàng giấu vì sợ anh phát hiện ra sự thật.
Thực ra ngay từ đầu anh đã biết. Nhưng anh muốn đánh cược. Anh chỉ là một gã nhân viên thường, nhưng nếu vì anh mà cô giũ bỏ mọi vật chất bên người đàn ông kia, anh thấy mình chẳng thiệt thòi điều gì khi yêu nàng.
Tối qua, anh thấy nàng run sợ trong phòng tắm. Nàng đã lo lắng mím chặt bờ môi, đến mức nó bật máu. Quân biết, nàng yêu anh thật!
Anh vỗ nhẹ, vỗ nhẹ vào lưng nàng... Ngủ đi em, mọi thứ là một giấc mơ, là ác mộng hay giấc mộng thì mọi thứ cũng sẽ qua. Tỉnh dậy, anh sẽ là người bên em.
Theo blogtamsu
Bí mật ở căn phòng tầng thượng đã khiến tôi rụng rời Tôi sống trong nỗi sợ hãi khi ngày ngày có 2 mẹ con tôi và 1 người ở tầng thượng mà tôi không biết rõ thân phận. Cuộc sống mới tưởng rằng tôi sẽ được hạnh phúc bên người mình yêu vậy mà mọi chuyện phức tạp hơn tôi nghĩ rất nhiều. Yêu anh - một người đàn ông rất hiền, ít nói...