Thâm nhập “Thánh địa sung sướng” ở Ấn Độ
Trong nhiều thế hệ có một ngôi làng ở Ấn Độ đang tồn tại một phong cách sống kỳ lạ đó là nghề “bán trôn nuôi miệng”, bằng chứng là phụ nữ ở cái làng này đi khắp đất nước hoặc ở lại chính ngôi làng để làm nhiệm vụ mua sự sung sướng cho đàn ông. Tất nhiên họ cũng kiếm tiền bằng công sức mình đã bỏ ra và cái nghề này mặc nhiên tồn tại và hoàn toàn không bị coi khinh. Không chỉ có phụ nữ trong làng hành nghề mại dâm, khi đã cao tuổi, họ còn “chân truyền” cho con gái để họ tiếp bước kiếm ăn như mẹ chúng đã làm.
Đau đớn “thánh địa sung sướng” ở Ấn Độ
Nat Purwa là một ngôi làng ở bang Uttar Pradesh của Ấn Độ, nơi này nằm cách tỉnh lị Lucknow chỉ 2 giờ lái xe. Vào mỗi buổi sáng, cảnh người ta thường thấy là có đến hàng tá thiếu nữ trẻ tuổi vận y phục rách rưới đang đứng vẻ như chầu chực dọc theo các tuyến phố đầy bụi đất. Không khó để có thể nhìn thấy những cái bụng ỏng, suy dinh dưỡng của những đứa con họ. Chẳng mấy chốc lũ trẻ biến mất vào các cánh đồng, xua đuổi bầy gia súc đi lạc. Giống như các ngôi làng khác xung quanh đây, làng Nat Purwa, mại dâm đã trở thành một nghề mang tính chất “cha truyền con nối”, được truyền từ thế hệ phụ nữ này sang thế hệ phụ nữ khác, cứ đời nối đời, người mẹ sau khi hết “date” sẽ “chân truyền” nghề cho chính các con gái của mình. Khi Chandralekha được 15 tuổi, bà bước chân vào “làm nghề” như bao cô gái khác trong làng. Trên hãng tin AL Jazeera, Chandralekha giải thích về cái nghề mà bà đang dấn bước nghe có vẻ ngây thơ và cay đắng rằng: “Bà ngoại tôi nói: Cả cái làng này đều hành nghề mại dâm. Liệu có khác biệt gì khi cháu hòa nhập vào cái thế giới này? Chính bà ngoại đã dắt tay tôi từ những ngày đầu chập chững hành nghề”.
Với khuôn mặt chằng chịt vết nhăn của người phụ nữ ở độ tuổi 50, Chandralekha thấm thía trần tình về cuộc đời khổ ải của bà: “Đời tôi là một bộ phim dài tập buồn tủi và day dứt. Tôi đã “qua đêm” với lần lượt 6 người đàn ông trong lần “thử nghiệm” buổi đầu. Hàng ngàn người đàn ông đã đến với chỉ một người phụ nữ. Ngay từ lúc bắt đầu hành nghề, tôi đã cảm thấy nhục nhã khi bị xem là món đồ giải trí trong tay những khách làng chơi lắm tiền. Nhưng tôi không thể bỏ nghề được, cái dạ dày sôi lên vì đói đã níu kéo tôi buộc phải tiếp tục hành nghề”. Nhưng rồi chịu không thấu khi nhiều lần bị lạm dụng tình dục, Chandralekha đã quyết định đoạn tuyệt cái nghề mà bà đã dấn thân suốt nhiều năm qua. Người đàn bà bất hạnh nói: “Tôi nhận ra rằng với cánh đàn ông, tôi chỉ là thứ đồ giải trí tầm thường, cốt chỉ để thỏa mãn dục vọng của họ, hoàn toàn không có bất kì sự tôn trọng nào cả. Con điếm thì luôn là một con điếm”. Trong suốt nhiều thập kỉ, những phụ nữ trong cộng đồng Nat đã sống một cuộc đời chịu quá nhiều thiệt thòi. Trước khi mại dâm được xem là môt nghề và được xem như là một tiêu chuẩn hành nghề “bằng vốn tự có” để kiếm miếng cơm, trong cộng đồng Nat đã có lịch sử là những người làm nghề mua vui, giải trí cho xã hội, và một số người vẫn tiếp tục giữ vững truyền thống này như Chandralekha và hàng ngàn phụ nữ khác từ ngôi làng Nat Purwa, một nhánh dân cư thuộc cộng đồng dân cư Nat.
Nhưng tôi không thể bỏ nghề được, cái dạ dày sôi lên vì đói đã níu kéo tôi buộc phải tiếp tục hành nghề” (ảnh minh họa)
Vào năm 1871, Đạo luật bộ lạc hình sự (CTA) đã được ban hành dưới thời kì người Anh cai trị Ấn Độ, trong đó phân loại rằng có một số bộ lạc đang tham gia vào các “sinh hoạt phạm tội”. Cộng đồng Nat vì thế bị lọt vào tầm ngắm như là một trong những bộ lạc có hành vi “phạm tội”. Bà Madhu Kishwar, biên tập viên tờ báo Manushi kiêm diễn đàn về quyền phụ nữ, giải thích rằng: “Họ (người Nat và các bộ lạc phạm tội khác) được ám chỉ là các vũ công, diễn viên nhào lộn, nghệ sĩ tung hứng và các bậc phù thủy. Trong suốt thời kì thuộc địa, người Anh đã đặt ra ngoài vòng pháp luật các hoạt động của họ. Họ thường bị đánh đập, bắt giữ bị nhốt và các hành vi ngược đãi vẫn còn tiếp diễn. Chính các hành vi cực đoan này của nhà cầm quyền Anh đã phần nào làm cạn kiệt nguồn sinh kế của họ, đặc biệt là không còn cơ hội để kiếm ăn đối với người phụ nữ. Vì vậy, cực chẳng đã, họ buộc phải bó chặt mưu sinh bằng nghề mại dâm”. Bà Madhu Kishwar nói thêm rằng trong suốt hơn 6 thập niên sau khi Ấn Độ giành được độc lập từ tay người Anh, khuôn khổ luật pháp của nước sở tại vẫn xem cộng đồng Nat nhiều thiệt thòi là một “lăng kính văn hóa của thời kì thuộc địa”. Qua hãng tin AL Jazeera, bà Mishwar nói: “Tôi đã đệ trình trường hợp của người Nat lên Tòa án tối cao. Đó là một hành trình dài nhưng tôi quyết không bỏ cuộc. Tôi nghĩ rằng cần có một sự thay đổi lớn về “tư duy thực dân” trong người dân Ấn nhằm tạo ra một thay đổi thực sự trên đất nước này”.
Một hiện tượng tình dục của Ấn Độ?
Làng Nat Purwa không phải là nơi duy nhất nghề mại dâm truyền thống. Tiến sĩ hàn lâm Anuja Agrawal, người có nhiều năm nghiên cứu về đề tài nhạy cảm này, cho hay rằng thật khó để xác định chính xác có bao nhiêu “làng mại dâm” trên khắp đất nước Ấn Độ. Bà Anuja Agrawal giải thích: “Các “làng sung sướng” phân bố rộng khắp các bang Uttar Pradesh, Madhya Pradesh và Rajasthan. Và giống như cộng đồng Nat, thì những cộng đồng khác như Bedia, Faasi và Banjar cũng hành nghề này. Mại dâm được xem là một chiến lược sống còn trong số các cộng đồng dân cư này”. Bà Anuja Agrawal cho hay rằng tất cả các cộng đồng này đều có chung một sợi dây liên kết: “Họ chia sẻ một quá khứ đặc biệt. Tất cả họ đều là những bộ lạc du mục, những người đã định cư trong các ngôi làng nhỏ”. Trong quyển sách của mình mang tựa đề “Phụ nữ di cư và nghề nghiệp”, bà Anuja Agrawal viết về phụ nữ trong cộng đồng Bedia và “tính hướng” của họ đối với hoạt động mại dâm. Có một “không gian gia đình” cho nghề kiếm ăn này.
Video đang HOT
Không chỉ phụ nữ mà ngay cả cánh đàn ông cũng tham gia vào hoạt động mại dâm để tăng thêm thu nhập cho gia đình. Không chỉ miền Bắc và miền Trung, mà ngay cả miền Nam Ấn Độ, truyền thống Devadasi vẫn đảm bảo rằng công việc tình dục là nghề nghiệp chính cho các phụ nữ tại những cộng đồng dân cư ở đây. Trong suốt thời kì Tiền thuộc địa, Devadasi thường là các vũ công biểu diễn tại các ngôi đền, những người được cho là đã “kết hôn” với các vị thần trong các ngôi đền. Thế nhưng, sang thời cai trị của người Anh, những vũ công biểu diễn Devadasi bị xem là một hành vi phạm tội, khi các nam giới Devadasi bị cấm biểu diễn thì cánh phụ nữ buộc phải “bán thân” để kiếm miếng ăn cho gia đình. Kể từ đó, nghề tình dục được xem là “nghề truyền thống” tại những cộng đồng dân cư này. Qua nhiều năm, phụ nữ tại các cộng đồng này đã di cư đến các trung tâm đô thị lớn như Delhi, Mumbai, Kolkata và thậm chí khá đông phụ nữ Ấn đã bay sang các đô thị phồn thịnh như Dubai để “hành nghề”.
“Tôi nhận ra rằng với cánh đàn ông, tôi chỉ là thứ đồ giải trí tầm thường, cốt chỉ để thỏa mãn dục vọng của họ, hoàn toàn không có bất kì sự tôn trọng nào cả. Con điếm thì luôn là một con điếm” (ảnh minh họa).
Bà Anuja Agrawal khẳng định: “Ngay cả nếu bạn đi đến các nhà thổ và các khu “đèn đỏ” tại những khu đô thị lớn, bạn sẽ tìm thấy những phụ nữ đến từ các “cộng đồng tình dục” đang hành nghề. Một nghiên cứu đã ước tính rằng có khoảng hơn 1% phụ nữ trưởng thành ở Ấn Độ có thể tham gia vào nghành công nghiệp tình dục. Chính phủ Ấn cũng dã áp dụng nhiều biện pháp khác nhau để phục hồi nhân phẩm cho những nữ công nhân tình dục đồng thời bảo vệ cho con cái của họ. Tháng 10/2012, chính quyền New Delhi đã đưa ra một đề xuất về một chương trình chung cho các công nhân tình dục. Bà Ratna Prabha từ Bộ Phát triển phụ nữ và trẻ em Ấn Độ (MWCD) cho biết: “Thực chất, chúng tôi chỉ mới bắt đầu làm việc với các công nhân tình dực từ những cộng đồng chịu nhiều thiệt thòi. Tại những bang như Maharashtra, Andhra Pradesh và Karmataka, chúng tôi đã bắt đầu làm một cuộc khảo sát trực tiếp. Chúng tôi đang cố gắng tìm ra các nhu cầu về sức khỏe, giáo dục, nhà ở và các nhân tố kinh tế khác của họ. Chúng tôi cũng đang tìm hiểu nhu cầu từ con cái của họ hoặc điều tra về thứ mà họ muốn khi đã có tuổi. Trong tất cả các bang này, chúng tôi cùng chung tay làm việc với chính quyền bang và các tổ chức phi chính phủ danh tiếng”.
Xóa bỏ sự kì thị về “ngôi làng con hoang”
Chúng tôi trở lại làng Nat Purwa, lũ trẻ đang vô tư nô đùa trên các cánh đồng. Khi được hỏi tên, lũ trẻ chỉ nói được tên gọi do cha mẹ chúng gọi, còn họ thì quên tiệt hoặc ậm ừ bảo chẳng biết. Có lẽ lũ trẻ cũng chẳng biết gì thật. Làng Nat Purwa từ rất lâu rồi bị người ta kì thị gọi bằng cái tên chẳng dễ nghe chút nào: ngôi làng con hoang. Đơn cử như anh Ram Babu, một nhà nghiên cứu đang làm việc cho một tổ chức phi chính phủ ở địa phương gọi là Qũy sự thật Asha, nói rằng mình từng phải đối mặt với nỗi sỉ nhục từ phía xã hội khi Ram Babu ngậm ngùi nói: “Cậu là con của ai? Có phải cậu là con trai của gái điếm? Chắc chắn cậu là một đứa con hoang? Không một ai biết đích xác về cha của đứa trẻ. Đây là những câu hỏi xoáy óc mà hết thảy chúng tôi đều phải đối mặt. Tôi chắc chắn những đứa trẻ như tôi đều bị tổn thương sâu sắc bởi những câu hỏi kiểu đó”.
Mặc dầu vậy, theo quan điểm của Ram Babu thì cách tốt nhất để xóa bỏ “thành kiến con hoang” là phải làm việc năng nổ nhằm hướng tới một tương lai tốt hơn. Trên hãng tin Al Jazzera, Ram Babu nói: “Ít nhất 30% phụ nữ trong làng Nat Purwa vẫn đang hành nghề mại dâm. Nếu bạn muốn thấy được sự tiến bộ rõ rệt, cách tốt nhất là bạn nên cung cấp cho họ một chiếc cần câu cơm. Nếu họ nhận thấy chiếc “cần câu cơm” đó có thể nuôi sống được bản thân thì tất cả sẽ tự động từ bỏ nghề mại dâm. Theo ý tôi, thiếu sót trong khâu tuyên truyền, giáo dục đang làm chậm quá trình đổi mới nhận thức. Đó là một vấn đề lớn ở đây. Khi không có tuyên truyền và giáo dục, tất cả đều có thể sa cơ lỡ bước, lầm đường lạc lối”.
Theo 24h
"Cấp độ" mới của gái gọi cao cấp Sài Thành
Cuộc đấu tranh triệt xóa các tụ điểm mại dâm được CATP. HCM quyết liệt thực hiện từ năm 2011. Tại trung tâm thành phố dường như không còn cảnh "vẫy" nhưng những ổ nhóm mại dâm di động vẫn công khai hoạt động, hình thức hoạt động cũng tinh vi hơn khiến công tác phát hiện, xử lý của lực lượng chức năng gặp nhiều khó khăn.
Alô, cùng bay
22h, tôi hẹn N ở một quán trên đường Tôn Đức Thắng (quận 1), quán đông khách và khá nhiều cô gái đi theo nhóm lặng lẽ mở máy tính bảng, thi thoảng nhoẻn nụ cười bí hiểm. N đến, tôi bảo, hình như mại dâm không xuất hiện ở trung tâm TP.HCM? N nói: "Nhiều lắm anh ơi. Bởi số khách từ các tỉnh đến Sài Gòn cuối tuần đông, chưa kể một lượng du khách nước ngoài ưa thích những món ăn đêm đường phố, thích sự náo nhiệt của Sài thành hào hoa, thích những cô gái đẹp nơi đây, và họ thích cả những cánh "bướm đêm" lướt qua, mời gọi, mà người tử tế thì thấy khó chịu".
Khi chúng tôi vừa nhấp ngụm cà phê thì có chiếc taxi dừng, bước xuống xe là 2 vị khách Hàn Quốc. Rất nhanh, 2 cô gái xinh xắn ngồi sát chúng tôi đứng dậy đi ra chui nhanh vào xe, nhằm hướng quận 2. N cho biết, đây là dạng gái cao cấp, họ thuê những căn hộ 2.000 USD ở Saigon Pearl, Thảo Điền, họ giao tiếp tốt tiếng Anh, Hàn, Trung và chỉ nhận lệnh đi khách xịn với giá 300-500 USD, có khi lên tới 1.000 USD; mỗi lần đi khách, "bướm" phải nộp lại 50% cho "mama", mỗi "mama" quản lý từ 5-7 chân dài, đa số họ là sinh viên, người mẫu và có cả diễn viên.
Họ "quăng" thông tin lên các trang mạng, khách tự liên hệ, mặc cả (ảnh minh họa)
Bây giờ nhiều cô có mối, thường làm giá trực tiếp với khách, họ "quăng" thông tin lên các trang mạng, khách tự liên hệ, mặc cả. N rút điện thoại gọi cho ai đó, cách nói chuyện khá thân thiết. 30 phút sau, một cô gái chừng 22 tuổi đẹp đến ngẩn người xuất hiện. "Hôm nay anh tiếp khách, em báo giá thế nào?" - "Anh chơi đẹp thế, em đâu dám làm giá, 300 USD qua đêm, mình hẹn nhau ở resort Phương Nam dưới Bình Dương nhé, taxi em lo...". Nói rồi cô gái gọi điện, 5 phút sau, một cô gái đẹp không kém có tên Út Lành ngoắc tay tôi kéo lên chiếc taxi đỗ bên đường. N lên xe khác, nói với theo: "Hẹn nhau ở dưới ấy nhé" rồi theo cô gái vút về hướng Thủ Đức.
Út Lành là sinh viên năm thứ 2 một trường cao đẳng nghệ thuật, đã vào nghề được 1 năm. Cô kể: Nhìn chúng em đi xe đẹp, quần áo hàng hiệu, thuê căn hộ chung cư cả chục triệu ở đường Lê Thánh Tôn, nhiều người tưởng em số hên, được đại gia bao bọc. Thực tình lúc đầu em cũng được bạn giới thiệu một thiếu gia, hắn sành điệu, đêm nào cũng đưa đón Mercedes đi nhà hàng, cuối tuần thì vũ trường, cinê, sau hắn chơi chán, kiếm được em đẹp hơn, hắn bỏ.
Đã quen sống sang, cả tháng may ra đi làm có 5-6 buổi, nghe cái Nga (bạn của N) rủ qua đêm có cả nghìn đô, em ậm ừ theo, thế rồi quen, thấy cũng bình thường. Làm nghề như chúng em, phải chuyện gì cũng biết, giao tiếp tốt mới giữ được mối và ít khi bị... ép giá. Tôi hỏi: Đẹp như em sao giá... bình dân thế? "Làm nghề này bạc lắm anh ạ. Riêng tiền taxi xuống mấy resort xa xa Sài Gòn để giữ bí mật đời tư cho khách, đã mất bảy, tám trăm nghìn, thuê phòng cũng cả triệu, thế mà nhiều thằng làm giá xong, đang trên đường đến điểm hẹn thì nó alô đòi xuống giá, tức muốn chết. Nhưng vì toàn khách quen giới thiệu, chứ được 1 triệu đồng/đêm, nhằm nhò gì...".
Út Lành kể, mới tuần trước, nhỏ bạn cùng trường được giới thiệu khách Đài Loan, sau khi nhận tiền 500 USD xuống Vũng Tàu, đến khách sạn, ai dè gặp phải 3 thằng choai choai bên quận 4, nó hành hạ đến ứa nước mắt. Khi về thành phố định nhờ "mama" giải quyết hộ, mấy thằng nó điện thoại phát một, đám giang hồ quận 1 nghe thấy đành phải nín thinh để lấy cửa làm ăn, vì toàn là con đại ca. Vì thế đám "sạch sẽ" như Út Lành thường chỉ alô và hẹn khách quen giới thiệu, sau khi à ơi trên điện thoại để tìm hiểu khách, nhìn mặt khách trước để biết mức độ... tử tế, mới vẫy taxi, tự đi, vừa tránh công an theo dõi, vừa dễ "té" nếu gặp chuyện.
Khi xe đến cầu Bình Phước, Út Lành nhận một cuộc điện thoại rủ đi bay, cô nhìn tôi ái ngại rồi thú thật, những "bướm đêm" không ít thì nhiều đều nhiễm một ít "hàng", như cô thì nghiện "đá", đủ để phê cho quên đi một đêm nhọc nhằn đi khách. Trong đường dây của cô có cả những trai tơ chuyên phục vụ các bà sồn sồn, giá cũng "ngất ngưởng" 300-500 USD /đêm. Viện cớ uống nhiều hơi mệt, tôi dúi vào tay cô số tiền N đưa, dừng xe cho cô về thành phố. Út Lành ngơ ngác mấy giây, nhoẻn một nụ cười hiền vì hôm nay gặp... người tử tế".
Những hệ lụy
Đa số đều quay lại nghề cũ, đặc biệt nguy hiểm, 8% trong số họ đã nhiễm HIV/AIDS (ảnh minh họa)
Để hiểu thêm về công tác phòng chống TNXH, tôi hẹn và trò chuyện với ông Nguyễn Ngọc Thạch, Chi cục trưởng Chi cục Phòng chống tệ nạn xã hội (Sở LĐ-TB&XH TP.HCM), ông Thạch cho biết: TP.HCM tháng 10/2012 buộc phải thả hàng trăm gái mại dâm chuyên nghiệp ra khỏi các trung tâm Giáo dục lao động xã hội bởi theo đúng quy định, họ chỉ bị phạt hành chính nhiều lần, bị giáo dục bắt buộc 6 tháng. Tuy nhiên do chưa có quy định cụ thể về việc giúp đỡ gái mại dâm tái hòa nhập cộng đồng nên đa số đều quay lại nghề cũ, đặc biệt nguy hiểm, 8% trong số họ đã nhiễm HIV/AIDS. Đồng thời đó, tội phạm liên quan đến gái mại dâm (bảo kê, chăn dắt và đường dây, ổ nhóm hoạt động mại dâm) lợi dụng sự thông thoáng của pháp luật đang có chiều hướng mở rộng quy mô hoạt động trên nhiều địa bàn Thủ Đức, Gò Vấp, Bình Chánh, quận 9, Tân Phú.
Các cô gái trẻ ở quê thích trưng diện, đua đòi được những kẻ chăn dắt dụ dỗ lên thành phố làm vừa nhàn hạ, vừa nhiều tiền. Lắm cô gái tỉnh không kiếm được việc làm chân chính, cũng dễ bị lôi kéo vào con đường mại dâm vì lợi nhuận cao mà không có các biện pháp, chế tài xử lý nghiêm khắc, quyết liệt. Có lẽ thế, những thân phận như Út Lành, Nga vẫn đang, sẽ bị bủa vây bởi kim tiền, đua đòi, buông thả, và khi đã vướng vòng hệ lụy của những bóng ma liêu trai lấy đêm làm ngày, dễ ai dứt bỏ ra được.
Thiếu tá Lê Minh Vũ, cán bộ đội 814 phòng chống TNXH liên ngành TP.HCM cho biết: "Thành phố đã thực hiện nhiều chuyên án, quyết tâm dẹp bỏ TNXH di động này nhưng có thực tế là gái mại dâm ngày càng trẻ hóa và sự phân cực một bộ phận người chỉ biết hưởng thụ và không muốn lao động đang gia tăng, đã tạo nên những cô gái thích bán vốn tự có để thỏa mãn nhu cầu bản thân. Đây là một hiện tượng xã hội tiêu cực đang làm băng hoại lối sống, đạo đức, rất cần phải có giải pháp căn cơ, hiệu quả hơn chứ không chỉ đơn thuần là nhiệm vụ, trách nhiệm của lực lượng công an, quản lý văn hóa...".
Theo 24h
Thượng vàng hạ cám mại dâm Khi nghe tôi kể về những ngón nghề "thòng" gái mại dâm trong các quán cà phê hay những quán bia ôm, N - tay chơi có hạng, cũng là một thiếu gia tặc lưỡi bảo: "Xưa lắm rồi... Diễm ơi". Rồi N búng ngón tay với vẻ sành điệu: "Nếu ông anh đi với em vài tối... sẽ biết Sài Gòn về...