Thấm đẫm cả nước mắt với tâm sự của ‘gái làng chơi’
Nhưng đi kèm với đó là nỗi lo sợ, sợ một ngày anh hiện ra cái quá khứ bẩn thỉu kia của tôi. Liệu khi đó tôi phải làm sao???
Thấm đẫm nước mắt với tâm sự của “gái làng chơi”.
Tôi cho tới nay đã 28 tuổi, lần đầu tiên trong đời biết đến 2 chữ hạnh phúc là cách đây hơn 1 năm, lần đầu tiên tôi gặp người đàn ông của cuộc đời mình.
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì nỗi buồn, sự lo lắng trong tôi ập đến, khi tôi nhận ra tôi yêu anh thật lòng và anh cũng vậy. Tôi khát khaohạnh phúc, mái ấm với 2 chữ gia đình thân thương bao nhiêu thì tôi lại đau khổ, dằn vặt và sợ hãi về cái quá khứ của mình bấy nhiêu.
Tôi vốn là gái làng chơi, thật ra con đường tôi đến với cái “nghề” này thấm đẫm nước mắt. Tôi vốn là cô sinh viên tỉnh lẻ, không cha mẹ, từ bé tôi ở với bà ngoại vì mẹ sinh xong tôi thì băng huyết, cha như trút hận lên người tôi vì đau khổ khi vợ mất, ông chẳng đoái hoài gì tới đứa con như tôi. Vốn là người chịu thương chịu khó, yêu vợ và gia đình nhưng từ khi mẹ tôi mất, nghe mọi người kể lại, ông lâm vào rượu chè, rồi đột tử trong một lần trúng gió.
Tôi được tình yêu của bà từ tấm bé, nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi, thiếu đi tình thương của cha mẹ là nỗi khổ tâm lớn nhất, còn nhớ tôi từng ghen tụ với chúng bạn bởi tụi nó có người để gọi là cha, là mẹ, được đi đón về mỗi chiều…
Nhưng gạt qua mọi đau khổ đó, tôi vươn lên mà sống. Tôi yêu thương bà ngoại hơn tất cả. Tôi chăm lo học hành, không đua đòi bạn bè và may thay say 12 năm đèn sách với bao công sức của bà cùng nỗ lực không ngừng nghỉ, tôi thi đậu Đại học, một trường khá danh tiếng ở Hà Nội.
Video đang HOT
Thương bà nhưng tôi cũng vì bà mà lên thành phố lo học hành, có công việc để nuôi bà lúc về già. Nửa năm đầu tôi học rất tốt nhưng rồi tin bà ốm làm tôi ăn không ngon, ngủ không yên, tôi lo lắng vô cùng, nhưng may có người bà con ở gần (bà chỉ có mẹ tôi là con) chăm sóc đỡ nên để chữa trị cho bà tôi laoo vào làm thêm như con thiêu thân.
Chỉ cần có tiền, vất vả tới đâu tôi cũng chịu và rồi trong một lần làm thêm ở quán cà phê, tôi bị cướp đi đời con gái dưới tay con của bà chủ quán khi vô tình bị anh ta mời cốc nước…
Tôi đau khổ vật vả, tôi không biết phải làm sao, tôi mà ngã quỵ thì ai lo cho bà, tôi mà bỏ học thì sau này nhìn mặt bà thế nào…. cùng với đó là những lời dụ dỗ nhất là số tiền anh ta đưa cho tôi có thể chi trả viện phí cho bà ngoại….
Tôi nhắm mắt đưa chân, làm rau sạch cho anh ta, nhưng rồi tôi còn phải dần “tiếp thêm khách”, đó là bạn của anh ta trong một lần tôi say xỉn, có lần một rồi có lần hai… Đời tôi trượt dài trên con dốc ấy.
Sau 4 năm học, tôi với bao ê chề, nhục nhã cùng có được tấm bằng, có công việc tạm ổn, bà đã khỏe lại và tất nhiên tôi đón lên sống cùng. Hằng ngày tôi đi làm, về có bà là mái ấm. Tôi chưa dám yêu ai vì cái quá khứ của mình.
Nhưng rồi tôi gặp anh, người đàn ông đầu tiên làm trái tim tôi rung động, tôi yêu anh tình yêu đầu tiên của trong cuộc đời. Nhưng đi kèm với đó là nỗi lo sợ, sợ một ngày anh phát hiện ra cái quá khứ bẩn thỉu kia của tôi. Liệu khi đó tôi phải làm sao, anh có chấp nhận tôi hay không?
Chúng tôi đã nói tới chuyện hôn nhân, nhưng tôi luôn nói chưa tới lúc, đó chỉ là cái cớ, giờ đây tôi phải làm sao, hay tôi thú nhận với anh tất cả? Trong khi anh đã ngỏ lời vài lần và tôi biết mình phải quyết định, không thể trốn tránh được nữa!
Theo VNE
"Võ" lôi chồng nhậu về nhà của vợ
Ngay từ hồi chưa cưới, tôi đã sẵn tính hay la cà nhậu nhẹt. Đời nam nhi lấy chuyện nhậu làm vui, riết thành quen, lấy vợ rồi tôi cũng không bỏ được.
Mà làm sao phải bỏ. Nam nhi đại trượng phu, đến thầy bu ở nhà còn chẳng quản được. Vợ có là gì mà giữ nổi chân tôi. Hồi mới cưới tôi cũng bấm bụng ở nhà với vợ ít bữa. Sau quanh quẩn bên mâm cơm rau luộc, trứng luộc mãi thấy ngán. Trình nấu ăn của vợ rất "còi". Không nói ra nhưng tôi sợ nhất là cơm nhà. Đưa nhau đi ăn tiệm thì "sang chảnh" quá!
Vòng vo chê bôi thế cũng để nói với bạn rằng, tôi "ngựa quay đường cũ", la cà quán xá không về nhà cũng do dòng đời xô đẩy cả. Ở đấy không khí xôm tụ, được ăn được nói, chưa kể món dưa xào lòng của bà hàng nhậu vừa ngọt vừa chua, thơm dậy mùi hành răm mới gọi là bá cháy.
Khỏi nói cái thái độ bất cần của tôi làm vợ giận đến mức nào. Nàng ủ cũng lắm mưu nhiều kế, nào là gọi điện ngay giữa lúc chồng đang say sưa với chiến hữu bắt về, nạt nộ có, khóc mếu có. Còn gọi điện cho cả bố mẹ tôi kể lể "mách" tội ngay tại trận. Nhưng chẳng ăn thua, đàn ông bên mâm nhậu làm gì có chuyện dễ đứng lên đi về, trừ phi có hỏa hoạn hay động đất! Làm um lên không "giải quyết" được tôi, vợ bắt đầu chuyển sang chiến tranh lạnh - cắp con về ngoại, không có việc không nói chuyện. Mỗi lúc tôi gọi điện nàng chỉ một câu duy nhất: "Anh chừa chưa?". Được ba bữa, bí quá tôi đành nói "chừa", phóng xe sang ngoại đón vợ đón con. "Chừa" được 1 tuần, tính tôi lại đâu vào đó.
Vợ thờ ơ bảo: "Em hết nước rồi, tùy anh, chán chẳng buồn nói". Rồi nàng chẳng buồn nói thật. Tôi nhậu xả phanh chẳng thấy nàng điện thoại gọi về bao giờ. Nhiều hôm giữa chừng không nghe điện tự nhiên thấy nhớ. Vợ có một yêu cầu: Vì ngày nào tôi cũng nhậu, nên khỏi ăn cơm nhà, nàng "cắt" suất tôi, cho cái thân nàng đỡ vất vả.
Từ bữa đó, có lúc tôi về sớm còn chẳng thấy mấy mẹ con. Chắc rủ nhau ra ngoài ăn tiệm hòng "dằn mặt" chồng. Nhưng mật độ "đi ăn tiệm" của hai mẹ con hơi nhiều, có hôm tôi rình cả 3 ngày liền trở về lúc tan ca, cũng không thấy cả nàng lẫn con đâu cả. Đúng đến lúc tôi định làm "cho ra ngô ra khoai" xem nàng trốn chồng đi chỗ nào thì nàng bắt đầu lại có mặt ở nhà, tươi hơn hớn.
Hôm ấy tôi cố tình về sớm. Đến cửa đã thấy mùi hành tỏi xào thơm nức mũi, có mà ăn đứt cả món dưa xào lòng ở quán nhậu quen. Bước chân vào nhà, đón tôi là con gái đã được mẹ tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Nó đến hôn chào tôi cũng vừa lúc vợ nhìn thấy tôi về nên bảo: "Anh cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hai mẹ con giờ mới ăn tối". Lúc nàng lướt qua, tôi còn kịp nghe mùi tô canh khoai sọ rau rút nấu cua nàng đang bưng đậm mùi thơm ngọt của xương đến khó cưỡng. Tôi nuốt nước miếng đánh ực mà chẳng nghe tiếng nàng mời. Vợ biết nấu ăn từ hồi nào ta?
Vài hôm sau, nhớ cái mùi thức ăn thơm thơm ngon ngon của vợ tôi cứ cố tình cáo lui với đám bạn nhậu để về "rình". Cứ giờ nàng dọn cơm là tôi bước vào. Nhưng nàng nhất quyết không mời tôi ăn. Hai mẹ con cứ đánh chén ngon lành, con nhóc ăn thật ngon miệng. Dạo này má nó phính hơn hay trước giờ nó vẫn vậy mà tôi không để ý? Vợ vẫn chuyện trò với tôi bình thường, có mỗi chuyện bữa cơm là không mời tôi lấy một tiếng.
Tối nàng dọn dẹp xong, tôi đánh bạo lên tiếng lúc hai vợ chồng đã vào phòng nghỉ ngơi: "Từ mai mẹ cho bố báo cơm nhà nhé!". Tưởng nàng phải mừng húm, đằng này nàng chỉ ừ hữ cho xong. Hôm sau tôi được hai mẹ con thiết đãi cơm sườn nướng sốt BBQ, canh thịt hầm khổ qua, salad nông trại có rau xanh mướt trộn cùng tôm, jam-bông và trứng. Gia vị nêm nếm rất hoàn hảo, đời tôi kể từ ngày lấy vợ, chưa được ăn bữa nào ngon như bữa này. Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi cứ tình nguyện "báo cơm" nhà. Lâu lâu tự khai trừ khỏi hội nhậu lúc nào không biết.
Bẵng đi một thời gian gặp lại đám nhậu "ruột", mới nghe mấy bố bảo tan rã hết cả rồi. Hỏi đến lý do thì ông nào ông nấy gãi đầu gãi tai, đổ lỗi cho "đường lối" tấn công trực diện vào cái dạ dày chồng của vợ.
Tôi hộc tốc về nhà hỏi vợ: "Hồi đó anh hay nhậu, chiều chiều em với con đi đâu?". Nàng bảo "em gửi con nhà ngoại, đi học nấu ăn cùng... mấy bà vợ đám bạn nhậu của anh đó!".
Thế mới biết đàn bà mưu sâu. Cũng nhờ việc các bà hè nhau chăm chút hơn đến bữa cơm gia đình mà lối sống của cánh đàn ông chúng tôi trở nên lành mạnh hẳn. Cho đến bây giờ, bí quyết để các bà nấu ăn ngon vẫn là ẩn số trong mắt các ông chồng. Nhưng có hề gì, những khoảnh khắc đậm đà món ngon, đậm đà ân tình có được bên gia đình mới là điều quan trọng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...