Thảm cảnh con nhà giàu bị lừa vì dại trai
Thật không ngờ, con người cho tôi tình yêu, tình thương và cảm giác ấm áp ấy đã hoàn toàn biến mất sau khi cầm quyển sổ đỏ nhà tôi.
ảnh minh họa
Từ nhỏ tôi đã quen với không khí gia đình lạnh lẽo, cô đơn. Bố tôi buôn bán bất động sản, còn mẹ thì mở một dãy các khách sạn lớn nhỏ. Ngày còn bé họ luôn nói với tôi “bố mẹ phải kiếm thật nhiều tiền để cho hai chị em con được sung sướng”, và đó cũng là câu nói họ luôn dùng trong suốt hai mươi năm qua. Ngôi nhà lạnh lẽo chỉ có hai chị em và một bác giúp việc đã già, cuộc sống vật chất đầy đủ, dư thừa đến tẻ nhạt: trường học cao cấp, xe đưa xe đón, quần áo hàng hiệu… tất cả những gì họ dành cho chúng tôi là như thế.
Có thể bạn sẽ bĩu môi nói tôi sướng không biết hưởng thụ, nhưng khi bạn là tôi thì bạn sẽ hiểu. Nhiều lúc tôi ước giá mình được sinh ra trong gia đình bình thường thôi, nhưng bố mẹ con cái yêu thương đùm bọc nhau, chia sẻ miếng cơm manh áo từng tí một còn hơn sống trong ngôi nhà lạnh lẽo này. Thứ tôi cần chỉ đơn giản là sự quan tâm từ bố mẹ, một lời động viên lúc vấp ngã, một bàn tay ôm chặt khi bước sai lầm, vậy mà sao khó quá…
Bố mẹ tôi, những người đã sinh ra tôi, cho tôi sự sống và vật chất sung sướng nhưng lại không cho tôi tình yêu thương. Khi tôi phá phách, bắt nạt bạn bè bị cô giáo kỉ luật, họ dùng tiền để lấp liếm. Khi tôi đụng xe vô người ta, không cần quát nạt hay dạy dỗ và bắt tôi xin lỗi, cũng chẳng lo tôi có bị thương không, họ chỉ “quăng” tiền bồi thường nhiều lên cho tất cả qua nhanh.
Từ bé tới lớn, ngoài chị gái hơn 5 tuổi luôn ở bên và quan tâm, thì thực sự tôi không biết cảm giác được yêu thương thế nào. Cuộc sống giàu sang, đầy đủ quá tù túng với chị em tôi vì thế mà năm ngoái, sau khi tốt nghiệp một trường đại học của Nhật, chị gái tôi cũng cưới chồng và định cư luôn bên đó. Có lẽ chị ấy đã quá chán ghét và mệt mỏi với gia đình này nên mới bỏ rơi đứa em là tôi nhanh đến vậy. Không còn chị ở bên, tôi cũng quen với việc đi sớm về muộn. Tôi ghét phải ở lại một mình với ngôi nhà lạnh lẽo cô đơn ấy.
Tôi bắt đầu giao du với lũ bạn hư trong lớp, đi chơi cùng chúng nhiều hơn mà cũng chẳng cần để ý họ có thật lòng với mình hay không. Tôi biết chúng chơi với mình vì tôi có đủ khả năng theo cả hội khắp các cuộc chơi, thậm chí là bao bạn đến hết cuộc vui này sang cuộc vui khác. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm những suy nghĩ ấy, với tôi chỉ cần có thật nhiều người ở bên là được. Tôi ghét cảm giác một mình hơn việc ghét bỏ những tình bạn chớp nhoáng từ các cuộc chơi.
Video đang HOT
Những ngày đầu khi mới tham gia, tôi còn thấy hơi khó quen vì mệt mỏi với tiếng nhạc ầm ĩ trong bar, sàn, nhưng dần lại thấy cũng thích. Tôi có cảm giác tiếng nhạc ầm ĩ kết hợp với những tiếng huýt sáo, hò reo đã lấp liếm đi sự cô quạnh của mình, cũng vì thế tôi đến bar nhiều hơn. Một lần, hai lần, rồi ba lần,… tôi hình thành cho mình thói quen vào bar. Vui thì ghé qua với lũ bạn, buồn thì ghé qua một mình để nhấm nháp vị cay nồng của rượu và đu đưa theo tiếng nhạc, đôi khi lại có thêm những người bạn mới quen khá thú vị nữa.
Từ sở thích đi bar ấy tôi đã quen Huy. Anh chàng với dáng vẻ thư sinh, nụ cười có chút ngây ngô xuất hiện trong tiếng tạp nham xô bồ và ánh đèn nhấp nháy. Chúng tôi trao đổi số điện thoại, cùng đi ăn, đi coi phim, nắm tay nhau dạo phố. Dần dần cuộc sống của tôi bỗng trở nên ấm áp hơn khi có Huy. Tôi đã mong anh ở bên mãi như vậy, tôi thấy mình cần anh và tôi tin anh vô điều kiện.
Hôm ấy anh đến tìm tôi, anh rất buồn, thậm chí tôi có thể thấy nước mắt đọng trên mi anh, anh nói với tôi mẹ anh bị bệnh nặng và cần rất nhiều tiền. Tôi như con ngốc tin vào cái kịch bản như phim ấy, tìm mọi cách lấy tiền tiết kiệm rồi bán đồ dùng của mình để đưa anh tiền. Chưa lúc nào tôi nghĩ tiền lại quan trọng như vậy, nói dối bố mẹ đủ điều để xin tiền nhưng đưa bao nhiêu cho anh vẫn không đủ.
Cuối cùng tôi đánh liều lẻn vô phòng bố mẹ lấy trộm tiền. Bình thường, tiền đều cất trong két, vì thế tôi tìm mãi cũng không thấy đồng nào bên ngoài. Vô tình hôm ấy có chiếc sổ đỏ mẹ đi đâu mang về rồi để quên trên bàn trang điểm, trong tôi chợt lóe lên suy nghĩ lấy nó và mang đến đưa cho Huy.
Tôi cứ nghĩ như thế là khẳng định tình yêu, cứu rỗi khó khăn của anh và anh sẽ càng yêu tôi hơn. Nhưng… thật không ngờ, con người cho tôi tình yêu, tình thương và cảm giác ấm áp ấy đã hoàn toàn biến mất sau khi cầm quyển sổ đỏ nhà tôi. Gọi vào số anh toàn thấy tắt máy… Ngoài số điện thoại di động ra thì ngay cả nhà Huy tôi cũng không biết, tôi chỉ 1 vài lần đưa anh về đến đầu ngõ. Tôi tin tưởng anh đến mụ mị, tin tưởng một cách mù quáng mà không hề biết tất cả chỉ là cái bẫy để một con bé ngốc nghếch như tôi tự nhảy vào.
Bố mẹ tôi cuối cùng cũng đã biết chuyện, như những gì tôi tưởng tượng, một trận lôi đình đã đổ thẳng vào đầu tôi. Bố mẹ liên tục chỉ trích, mắng mỏ, đay nghiến, thậm chí là đòi đuổi tôi khỏi nhà. Cuối cùng, bố mẹ tôi đã báo công an để truy tìm tung tích Huy.
Tôi như đang chìm sâu xuống vực thẳm. Tôi không biết rồi mai sẽ ra sao… Những bước đi tiếp theo như vô định, tôi không sao đứng lên nổi khỏi nơi tối tăm vô hình này. Gia đình, bạn bè, tình yêu…, tất cả đều là ngõ cụt, tôi không nhìn thấy chút tương lai nào trong đó. Hỏi làm sao tôi có thể sống tiếp được đây!!
Theo VNE
Tình thương mẹ chồng níu tôi lại với đời
Con gái tôi được 3 tuổi thì chồng tôi đổ bệnh. Anh gầy sút nhanh chóng, sốt liên tục, ho, tiêu chảy và da thịt bắt đầu lở loét.
ảnh minh họa
Lo lắng, mẹ chồng tôi thúc giục anh đi khám. Kết quả anh cầm về khiến cả gia đình chúng tôi choáng váng, anh nhiễm HIV và đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh AIDS.
Tôi mồ côi mẹ từ khi lên bốn tuổi. Bố tôi không chịu được cảnh cô đơn và cũng không đủ sức lo cho tôi nên ông gửi tôi về ông bà ngoại để đi bước nữa. Ông bà ngoại vất vả, bới đất lật cỏ mà cuối cùng cũng chỉ lo cho tôi học được đến hết lớp 8 rồi bảo tôi nghỉ học để ở nhà phụ giúp ông bà làm ruộng. 18 tuổi, dù vất vả ruộng vườn, suốt ngày dầm mưa dãi nắng nhưng nước da tôi trắng ngần, khuôn mặt ưa nhìn và nụ cười có lúm đồng tiền khiến tôi trở thành tâm điểm "tìm hiểu" của nhiều trai làng.
Thế rồi cuộc đời tôi rẽ sang hướng khác khi tôi gặp anh, một chàng trai thành phố về quê ăn giỗ ông nội. Nhà ông nội anh ở cách nhà tôi một ngõ, muốn về nhà tôi phải đi ngang qua qua con ngõ ấy. Bộ dạng lam lũ của cô gái quê đi làm đồng khiến tôi mặc cảm, bước thật nhanh qua con ngõ nhộn nhịp người làng, người phố về tham dự đám giỗ.
Đang mải miết bước như chạy, tôi đâm sầm vào anh, chúi nhủi, suýt ngã. Ngượng nghịu ngẩng lên nói câu xin lỗi, anh cười thật tươi và không hề trách móc vì những vệt bùn từ quần áo tôi dây bẩn sang bộ vét lịch sự, sang trọng anh đang mặc trên người.
Thế rồi tôi và anh trở thành bạn sau thời gian anh chăm chỉ về quê thăm gia đình tôi. Hai năm sau, tôi về làm vợ anh trong niềm vui mừng của ông bà ngoại và ánh mắt thèm muốn pha chút ghen tỵ của một vài bạn gái làng.
Nhà chồng tôi thuộc diện khá giả với cửa hàng kinh doanh đồ gia dụng rất đông khách. Về sống cùng anh, tôi mới biết chồng mình không "tuyệt vời" như tôi vẫn nghĩ bấy lâu nay. 25 tuổi, anh suốt ngày lông nhông chơi bời, kết bè bạn rồi nhậu nhẹt lô đề cờ bạc suốt ngày. Rất nhiều lần bố mẹ chồng tôi bực tức quát mắng anh là đồ vô dụng, tiền tiêu như đại gia nhưng bản thân lại chẳng làm ra một đồng nhỏ.
Rồi tôi có bầu, trong khi bố mẹ chồng tôi mừng rỡ, chờ đợi ngày cháu nội chào đời thì chồng tôi lại rất dửng dưng. Anh vẫn đi chơi tối ngày sáng đêm, mấy tháng cuối khi tôi nặng nề bởi gần đến ngày sinh nở, anh không hề chăm sóc tôi mà bỏ nhà đi ở hẳn với cô gái làm phục vụ trong nhà hàng.
Ngày tôi sinh con, chỉ có bố mẹ chồng bên cạnh mà vắng mặt anh. Suốt thời gian sau đó, cũng chỉ có mẹ chồng tôi, yêu thương, tận tụy chăm sóc con dâu và cháu nội. Nhiều lúc thấy tôi buồn, bà lại nhẹ nhàng an ủi tôi, nhiều khi tôi cứ ngỡ bà là mẹ đẻ tôi chứ không phải mẹ chồng.
Con gái tôi được 3 tuổi thì chồng tôi đổ bệnh. Anh gầy sút nhanh chóng, sốt liên tục, ho, tiêu chảy và da thịt bắt đầu lở loét. Lo lắng, mẹ chồng tôi thúc giục anh đi khám. Kết quả anh cầm về khiến cả gia đình chúng tôi choáng váng, anh nhiễm HIV và đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh AIDS. Hơn hai tháng sau đó thì chồng tôi mất, lo đám tang cho chồng xong, tôi đấu tranh tư tưởng mãi rồi cũng mang con gái đi xét nghiệm. Và trái tim tôi vỡ nát khi kết quả xét nghiệm của tôi chung số phận với chồng mình. May mắn là con gái tôi đã không phải nhận án tử như cha mẹ. Cứ nghĩ đến cảnh rồi mình cũng thân tàn ma dại như chồng, chết đau đớn, tôi chỉ muốn kết thúc cuộc sống này thật nhanh.
Mẹ chồng tôi đã luôn bên tôi trong những ngày đen tối ấy. Bà an ủi, phân tích và chỉ cho tôi thấy nỗi đau của con gái tôi khi đã mất cha, nay nếu mất mẹ con tôi sẽ bơ vơ lắm. Bà cùng tôi đến bệnh viện đăng ký khám chữa bệnh lâu dài và mua tất cả các loại thuốc cần để tôi bồi dưỡng và chữa bệnh.
Bà lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, nhắc nhở tôi uống thuốc hàng ngày và giành hết việc nhà để tôi có thời gian dưỡng bệnh, nghỉ ngơi.
Tình thương của mẹ chồng đã giữ tôi ở lại với đời. Giờ đã gần 10 năm kể từ ngày tôi phát hiện bệnh, tôi vẫn sống bình thường bên bố mẹ chồng và con gái yêu thương.
Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi có được một người mẹ chồng như thế.
Theo VNE
Trả giá đắt vì giả vờ yêu Em cứ vờ yêu anh nên bây giờ anh đe dọa em, dọa hại cả nhà em nếu em đòi chia tay. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang vô cùng bế tắc không biết phải làm sao để chia tay với một người mình không yêu mà có thể tránh cho người ấy cú sốc thất tình. Mong chị hãy cho em...