Thắc mắc “khó ngỏ” về túi bi đôi
1. Mình có một “nỗi khổ tâm” và băn khoăn cực lớn không biết chia sẻ cùng ai. Đó là mình mới có girlfriend được 1 tháng và tụi mình mới chỉ… thơm nhau thui. Nhưng không hiểu sao mỗi lần đi chơi về, chỉ kiss thui mà mình lại cứ bị đau “ túi bi đôi”, phía trên “vùng kín” cũng rất đau nữa. Có lần đau đến nỗi mình còn phải… dang rộng 2 chân ra đi cho nhẹ nhàng nữa cơ. Và cảm giác có khi hết sau 1 lúc, có khi mất đến 1 ngày mới hết. (Phúc Huy, Hà Nội)
Trả lời:
Bạn Huy thân mến!
Phải nói ngay để bạn yên tâm rằng bạn không hề bị mắc một loại bệnh “bí hiểm” nào đâu nhé. Hiện tượng “kì quái” này có thể lí giải được tùy theo… vị trí kiss của bạn. Nếu chỉ kiss môi, việc đau “túi bi đôi” có thể giải thích do cảm xúc mạnh gây nên hiện tượng kích thích các cơ vùng này (cũng giống như khi chuẩn bị XXX vậy). Khi hết kích thích, các cơ trở về trạng thái bình thường nên không còn gây đau nữa.
Còn nếu kiss vào “vùng kín” thì lại càng có cảm giác đau nếu… lỡ gây tổn thương vùng đó. Bạn hãy xem mình thường bị đau trong trường hợp nào để có cách “khắc phục” phù hợp nhé.
2. Năm nay mình 16 tuổ.i, đã có râu rùi và được các bạn cùng lớp khen là khá… đẹp trai. Nhưng mình có một nỗi khổ chẳng dám ngỏ cùng ai, đó là tin.h hoà.n của mình lạ lắm, nó không săn chắc mà cứ xệ xuống một cách thảm hại. Có lần vô tình nhìn thấy “túi bi” của mấy thằng em họ, mình thấy của chúng nó săn chắc “hoành tráng” mà thấy ghen tị. Có phải “túi bi” của mình không bình thường không? Có cách nào làm cho nó săn lại được không? (boy_daukho@gmail…)
Trả lời:
Chào bạn!
Video đang HOT
Cần phải nói rõ để bạn hiểu là “túi bi” xệ xuống hay săn lại hoàn toàn là nhiệm vụ của vỏ bọc tin.h hoà.n (hay còn gọi là bìu đấy). Bìu được ví như một chiếc áo khoác trùm kín “túi bi đôi”, vừa là để bảo vệ, vừa tạo môi trường nhiệt độ thích hợp cho tin.h hoà.n hoạt động. Cho nên, bạn thấy “túi bi đôi” của mình không “hoành tráng” như của những người khác đấy là do áo khoác của bạn rộng thui chứ không có vấn đề gì đâu nhé. “Túi bi đôi” của bạn không sưng đau, không có gì bất thường như vậy là hoàn toàn bình thường, không cần phải quá lo lắng đâu.
Còn việc làm cho “túi bi” săn lại như những người khác thì chẳng có cách nào đâu bạn ạ. Nếu muốn, bạn có thể đến bác sĩ thẩm mĩ cắt bớt da… may lại. Nhưng ai lại chịu đa.u đớ.n để cắt cứa chỗ hệ trọng như vậy một cách không cần thiết bạn nhỉ? Bởi vì dù “túi bi” của bạn có xệ xuống thì bạn cũng vẫn “X-men” và có thể làm papa như thường mừ!
3. Mình nghe nói bị bệnh quai bị có thể gây biến chứng là tin.h hoà.n teo nhỏ, gây ra liệt dương, vô phương cứu chữa phải không? Mình lo lắng lắm vì cách đây 2 năm mình cũng bị quai bị. Nếu tin.h hoà.n của mình bị teo nhỏ thật sự thì có thể… cấy ghép tin.h hoà.n được không, ở Việt Nam có làm không, và nếu có thì con sinh ra sẽ mang gene của người cho hay người nhận? (Khang Vinh, Huế)
Trả lời:
Bạn Vinh thân mến!
Trước hết, cần “đính chính” lại ngay là biến chứng của bệnh quai bị vào tin.h hoà.n, nếu có, cũng không trực tiếp gây ra chứng liệt dương, mà chỉ gây teo các ống sinh tinh (là nơi sản sinh ra tin.h trùn.g í).Theo các nhà khoa học thì những tế bào kẽ, nơi sinh ra hormone của XY hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Vì vậy, người bệnh chỉ bị giảm chất lượng sinh tin.h trùn.g hoặc hoàn toàn không có tin.h trùn.g, chứ chức năng nội tiết của tin.h hoà.n không bị ảnh hưởng đâu nhé. Không những người bệnh không bị liệt dương mà có khi còn… “sung sức” hơn người bình thường í chứ. Chỉ có điều là tin.h dịc.h có thể ít và loãng hơn bình thường thui.
Còn việc cấy ghép “túi bi đôi” để phục hồi chức năng sinh sản cho người teo tin.h hoà.n do biến chứng của bệnh quai bị thì hiện nay không chỉ Việt Nam mà ngay cả trên thế giới cũng chưa làm được. Và tất nhiên là nếu có ghép được, thì gene của đứa con sinh ra vẫn là gene của tin.h hoà.n, nghĩa là của người cho chứ không phải của người nhận bạn nhé.
4. Mình nghe nói “túi bi đôi” có thể bị ảnh hưởng vì những điều rất… “vớ vỉn” đúng không? Ví dụ như… khói bụi hay yên xe đạp chẳng hạn? Mình không hiểu rõ lắm nhưng cũng lo lắng, vì mình đi xe đạp, ngày nào cũng đi qua một con đường đang làm rất bụi và… mình còn rất thích ăn cá biển nữa. Làm thế nào để bảo vệ và “chăm sóc” cho “túi bi đôi” của mình ? (sieu_nhan_9X@yahoo…)
Trả lời:
Chào bạn!
Đúng như bạn nói, “túi bi đôi” có thể bị ảnh hưởng vì nhiều yếu tố, nhưng những yếu tố này không hề “vớ vỉn” tí nào mà vẫn có cái lí của chúng đấy.
Chẳng hạn khói bụi, ô nhiễm môi trường, bụi bặm nơi làm việc hay khói bụi bay ra khi tháo dỡ những bức tường bằng gạch đá cũ kĩ có thể làm tăng lượng PCBs (các loại khí độc hại có đặc tính chung là đều có nguồn gốc từ hoạt động của con người), gây nguy hiểm cho sức khỏe và đương nhiên chúng có thể có tác hại cho “túi bi đôi” khi bạn hít vào. PCBs có thể gây giảm lượng “tinh binh” và lượng testosterone mừ.
Còn việc ăn cá biển có gây hại cho tin.h hoà.n hay không thì vẫn còn đang có nhiều tranh cãi. Một số nhà nghiên cứu cho rằng PCBs và dioxin tích lũy nhiều hơn trong cá ngừ, cá chẽm và cá hồi nuôi thả vì các mô mỡ hấp thụ chất độc nhiều hơn. Vì vậy họ khuyên rằng vẫn nên dùng cá biển, tuy nhiên hãy lựa chọn những loại cá biển như cá hồi tự nhiên, cá ngừ vằn hay cá rô biển.
Những chiếc yên xe đạp quá nhỏ có thể vô tình tạo sức ép lên vùng đáy chậu của bạn, dẫn đến rối loạn cương. Tốt nhất là bạn nên dung một chiếc yên xe to, vì nó có thể chuyển sức ép này sang vùng xương chậu trong lúc bạn đạp xe, tránh tổn hại đến “túi bi đôi”.
Bạn cũng có thể bảo vệ “túi bi đôi” của mình bằng cách cẩn thận hơn với thuố.c làm vườn và mỹ phẩm nữa. Bởi vì một số loại thuố.c làm vườn có thể chứa chất chlorpyrifos – một hóa chất độc được chứng minh là làm giảm testosterone ở đàn ông. Một nghiên cứu nhỏ khác cũng cho thấy thành phần hoa oải hương và tinh dầu trà trong mỹ phẩm có sự liên hệ với sự phát triển ngực ở các b.é tra.i. Cho nên, tốt nhất bạn hãy cẩn thận trong khi sử dụng chúng, đọc kỹ thành phần các loại mỹ phẩm đang dùng để tránh các chất gây độc hại cho cơ thể nhé.
Suýt bị "bất lực" vì "bịt" đường ra của "tinh binh"
Chỉ vì sợ... mẹ biết...
Tớ là boy, năm nay đã 15 "cái xuân xanh" rùi nhưng vẫn còn "ngây thơ gà mới mơ" lắm, chưa có người iu và còn chưa biết "tự sướng" là gì cơ. Kể như vậy để mọi người biết là tớ "lơ tơ mơ" như thế nào trong cái "khoản" này. Rắc rối bắt đầu từ khi lớp tớ có thêm một bạn học sinh mới trông rất dễ thương và hoạt bát, lần đầu tiên nhìn thấy bạn í tớ đã có cảm tình rùi. Cô giáo lại còn xếp bạn í ngồi ngay bên cạnh tớ nữa. Thế là dần dần, "cảm hứng" tớ dành cho bạn í cứ ngày càng "dâng cao". Hậu quả là thỉnh thoảng "thằng nhỏ" của tớ lại... dựng đứng lên khi ngồi gần bạn í làm tớ nhiều phen phải cố gắng che giấu. Đã thế hôm nào về nhà mà tớ "trót" ngồi mơ mộng về bạn í quá lâu là "nó" cũng "ngóc đầu" dậy. Cứ như vậy, lần đầu tiên "tự sướng" của tớ đã đến như là một... điều tất yếu!
Sau đêm "sung sướng" lần đầu tiên đó, tớ cảm thấy thích thích và vui vui, càng khoái hơn khi ngồi gần bạn í mà "thằng nhỏ" vẫn "ngủ yên" (chắc tại đêm qua nó được "xả hơi" rùi). Nhưng rắc rối đến khi về nhà, tớ thấy mẹ đang đứng ngay cửa phòng, tay cầm cái ga trải giường của tớ: "Sao cái ga giường của con lại bẩn thế này? Cái gì đây thế?". Mẹ tớ vừa hỏi vừa chỉ vào "dấu vết đen tối" của tớ đêm qua đang in rành rành trên cái ga giường. "Xí hổ quá, không thể để cho mẹ biết được!" - vừa nghĩ nhanh như vậy đầu tớ vừa hoạt động hết "công suất" để tìm ra 1 lý do "hợp lý": "Hôm qua con mang sữa chua lên giường ăn rồi làm đổ ra, lau mãi tưởng sạch rùi cơ", vừa nói tớ vừa cười hì hì. Mẹ tớ mắng cho mấy câu về tội mang đồ ăn lên giường rồi mang cái ga đi giặt. Hú vía!
Sợ mẹ phát hiện nên mặc dù mấy hôm sau, dù rất "nhớ" cái cảm giác thích thích vui vui hôm í nhưng tớ không dám "ho he" gì (lỡ để lại "dấu vết" gì trên quần áo hay chăn đệm thì chít). Cuối cùng, tớ cũng nghĩ ra một "tuyệt chiêu" lợi cả đôi đường: đó là tớ vẫn "tự sướng", nhưng thay vì để "tinh binh" xuất quân như bình thường thì tớ lại lấy tay... bóp chặ.t đầ.u ra của "tinh binh". Cảm giác thích thích có giảm đi chút xíu nhưng kết quả thì thật... mĩ mãn, tớ vừa được "thỏa mãn" mà lại không để lại tí teo "dấu vết" nào.
Cứ như thế được khoảng 2 tuần thì tớ thấy một hiện tượng bất thường xảy ra. Đó là hình như "tinh binh" của tớ "xuất quân" càng ngày càng ít đi, "hình như" thôi vì tớ cũng không đong đếm được mừ. Đúng lúc tớ đang băn khoăn lo lắng không biết làm sao thì ông anh tớ về "nghỉ phép"...
Và khám phá "chít người"
Ông anh tớ thật ra đang là sinh viên năm cuối trường Đại học Y Hà Nội, cứ 3 tuần là lại về nhà "nghỉ phép" và xin "trợ cấp" một lần. Bình thường cứ về nhà là 2 anh em lại rủ nhau đi "đấu đá" PS (ông í về cuối tuần mừ), nhưng lần này vì mải lo cho "đội quân tinh binh" dường như bị ít đi nên mặc cho ông í "thách đấu" tớ cũng không đi. Ông anh tớ vốn suốt ngày cười phớ lớ thế mà hóa ra lại tâm lý ra phết khi tối hôm đó, ông í "ỏn ẻn" vào phòng tớ... tâm sự.
- "Mày dạo này ở nhà thế nào? Đi học vẫn bình thường chứ?" - vừa hỏi "lão ta" vừa giả vờ nghịch nghịch mấy quyển vở trên bàn học tớ (tớ biết tỏng tong là muốn kiểm tra đấy thui).
- "Em vẫn thế, học hành vẫn thế" - tớ cười nói.
Loanh quanh với mấy câu hỏi linh tinh lang tang của ông í thế nào mà cuối cùng tớ cũng "phun" ra mối lo lắng đang "dằn vặt" mình. Cứ tưởng sẽ bị "lão ta" xạc cho một trận vì tội... "tự sướng", ai dè nghe xong chuyện, vẻ mặt anh tớ nghiêm túc hẳn:
"Tóm lại là mày đã th.ủ dâ.m nhiều lần, và mày dùng tay để bóp không cho "tinh binh" ra ngoài nữa. Bây giờ mày có cảm giác là tin.h dịc.h ra ít hơn phải không?"
Thấy "lão ta" nghiêm túc, tớ cũng hơi lo lo, không biết mình có làm gì sai không: "Vâng, nhưng đấy là em cảm giác thui, chứ em cũng không chắc chắn lắm. Nhưng làm như vậy có sao không hả anh?"
"Không phải là có sao không mà là rất sao đấy. Chú mày có biết cứ "bịt" đường ra ngoài của "tinh binh" như thế thì lâu dài có thể dẫn đến vô sinh không?"
Nghe thấy 2 từ "vô sinh", tớ sợ quá lắp bắp:
"Sao lại thế hả anh? Em... em..."
Thấy tớ hoảng hốt, anh tớ trấn an: "Đấy là về lâu dài thôi. Còn chú mày mới chỉ vài lần, và cũng chưa đi đến biến chứng gì nghiêm trọng nên không cần phải quá lo lắng". Rồi sau đó nghe anh tớ giảng giải tớ mới biết cái "tuyệt chiêu" để không cho mẹ biết của tớ "ngốc xít" đến như thế nào. Hóa ra "cơ chế" xuất quân của "tinh binh" là như thế này: đường tiết niệu và sin.h dụ.c có chung 1 đường ra là niệu đạo. Tin.h dịc.h được sinh ra ở tin.h hoà.n, "trưởng thành" ở mào tin.h hoà.n, sau đó "tinh binh" theo ống dẫn tinh đi về phía túi tinh. Tại đây, có 1 cái van giữ cho tin.h dịc.h và "tinh binh" ở trong túi tinh. Khi đạt khoái cảm, túi tinh co bóp mạnh, cùng lúc với sự co bóp của cơ toàn thân sẽ đẩy dung dịch này đi theo đường niệu đạo ra ngoài. Lúc đó van này sẽ đóng đường tiểu lại, không cho lẫn lộn với nhau.
Nhưng vì tớ đã "bịt" đường ra của "tinh binh" bằng cách bóp đầu "cậu nhỏ" nên đã làm ảnh hưởng đến cái van (có nhiệm vụ ngăn túi đựng "tinh binh" và bàng quang). Anh tớ nói rằng nếu cứ lặp đi lặp lại hành động đó, dần dần cái van của tớ sẽ không còn hoạt động nhịp nhàng nữa. Và khi tớ cứ ức chế đường ra của tin.h dịc.h khi đạt khoái cảm, cơ thể sẽ buộc phải xuấ.t tin.h ngược. Tức là tin.h dịc.h không đi theo lối thông thường mà lại... hướng lên trên, tràn cả vào bàng quang. Lâu dần, van này sẽ bị hở và tin.h dịc.h không còn đi theo lối cũ mà cứ thế tràn vào bang quang, dù tớ có bịt đầu ra của "tinh binh" nữa hay không.
Nghe anh tớ nói xong, tớ "tim đậ.p chân run" khi nghĩ đến hành động dại dột của mình. Càng "tá hỏa" hơn khi anh tớ kể là ở bệnh viện nơi anh tớ thực tập, đã có vài trường hợp cũng vì "bịt" đường ra của "tinh binh" như thế này nên dần dần đã không thấy tin.h dịc.h nữa, hoặc tin.h dịc.h ra rất ít chỉ 1 - 2 giọt. Ở những trường hợp đó, khi xét nghiệm tin.h dịc.h đồ, nước tiểu thì chỉ thấy tin.h trùn.g trong nước tiểu, còn trong tin.h dịc.h, lượng tin.h dịc.h rất ít, ít hơn hàng trăm lần so với người bình thường. Và với những boy này, anh tớ nói họ được điều trị bằng uống thuố.c kích thích hệ thần kinh giao cảm , có tác dụng làm van này săn chắc hơn, tuy nhiên việc chữa trị cho cái van hoạt động lại nhịp nhàng như ban đầu là rất khó.
Tưởng tượng đến có ngày mình lâm vào "thảm cảnh" đó chỉ vì... sợ bẩn chăn đệm, mẹ biết mà tớ "toát mồ hôi". Hình như biết là tớ đã "sợ xanh mắt mèo" nên ông anh tớ cũng chẳng trách móc gì thêm (bất ngờ nhất là ông í còn... truyền lại "bí kíp" để "tự sướng" mà không để lại "dấu vết" cho tớ nữa chứ). Kể ra có 1 ông anh trai, lại học bác sĩ nữa cũng thật là may mắn!!!
Những bệnh làm giảm phong độ "cậu nhỏ" " Cậu nhỏ" không thể "đứng thẳng", hoặc bị "xìu" giữa cuộc, v.v... Trên thực tế có hơn 1/2 số đàn ông trên thế giới mắc các chứng bệnh khác nhau liên quan đến đời sống tìn.h dụ.c. 1. Liệt dương Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến bệnh liệt dương (tức là "cậu nhỏ" không thể "đứng thẳng" được khi ở độ...