Thà cười cho qua còn hơn phải giải thích nỗi buồn…
Có ai muốn, thật sự muốn độc hành cả đời không? Chắc chắn không! Bẩm sinh con người sống cần có gia đình, bạn bè, cần có một xã hội để họ hòa mình vào. Sống “một mình” còn có ý nghĩa gì.
Đây chính là điều vô nghĩa nhất trong những điều vô nghĩa.
“Cô độc mới chính là sự đáng sợ nhất! Nhưng tôi là người dũng cảm.”
Có ai muốn, thật sự muốn độc hành cả đời không? Chắc chắn không! Bẩm sinh con người sống cần có gia đình, bạn bè, cần có một xã hội để họ hòa mình vào. Sống “một mình” còn có ý nghĩa gì. Đây chính là điều vô nghĩa nhất trong những điều vô nghĩa.
Mặc dù hiểu, nhưng không thể tránh. Cuộc sống của tôi! Ít nhất cho đến năm tuổi 17 đẹp đẽ này, là gần như vô nghĩa.
Vì sao “gần như vô nghĩa”?
Ngoại trừ một gia đình, 4 thành viên, với cuộc sống không dư giả, không nhàn hạ. Tôi không còn có thứ gì nữa. Bạn bè? Đau lòng nhưng vẫn nói ra rằng, không có duyên lắm với chữ “bạn”.
Video đang HOT
Thời mặc váy đến trường, từng có một cô bạn. Ăn chung, tắm chung, ngủ chung, học chung, đi chơi chung, đồ cũng mặc chung một kiểu… 4,5 năm trôi qua, chỉ vì người lớn mà rồi cũng rời xa nhau. 3 năm tiếp theo, vẫn là một cô bạn dễ thương. Ăn cùng ngủ cùng đi học cùng, bao nhiêu tình cảm cũng đều đặt vào cô ấy và một nhóm bạn nữa. Thật sự khao khát có thể cùng nhau thân thiết đến tận về già, còn vọng tưởng điều đẹp đẽ nhất cuộc đời này chính là tình bạn ấy. Nhưng tiếp tục lại sống trong sự ganh ghét, sự “bỏ rơi”. Tình bạn thân đó cũng bị người khác “cướp” đi mất. Không có bạn bè, chính là sự cô độc nhất mà tới giờ phút này tôi trải qua. Nhưng tôi cũng học được cách không “cần”. Được, tôi không cần, tôi sống một mình, thì đã làm sao?
Cho đến 2 năm qua. Tôi tưởng như mình có thể mở rộng mối quan hệ với mọi người, có thể tìm được niềm vui trong những tháng ngày xuân xanh ngắn ngủi. Bởi vì lúc đầu từng rất tốt, có thể bắt chuyện làm quen với người khác rồi dần dần thân thiết hơn. Về sau, thì không có sau đó nữa. Chỉ là như gió thoảng qua, tôi liền trở lại thể giới cô đơn của mình.
Một ngày nắng đẹp hay một đêm mát mẻ nào đó, tôi cuối cùng cũng phá vỡ qui tắc cũng như đem mọi niềm tin, tình cảm của mình đặt vào một mối quan hệ. Cảm xúc đó quả thực không có gì sánh bằng. Đó là một thế giới màu hồng và chỉ có vị ngọt. Nhưng rồi, đó chỉ là đối với tôi, một kẻ đáng thương như tôi cuối cùng lại trở nên đáng thương hơn…
Và cho đến những ngày gần đây nhất. Mỗi một lúc tôi đều nhận ra thêm một chút, chính là, thế giới này không có chỗ cho tôi. Bây giờ, nhìn vào ai tôi đều cảm nhận ra một là không quan tâm, hai là ghét bỏ. Chỉ có vài người tôi bất chấp chấp nhận họ tiếp tục trong cuộc sống tẻ nhạt của mình. Chỉ duy nhất vài người, nhưng thật ra….lại không có người mà tôi cần nhất. Này, cũng chính là một loại bi ai!
Ngồi thẫn thờ nhìn ra xa, nhìn lại cuộc sống của bản thân. Quả là như một bài hát bị quên lãng sau một thời làm mưa làm gió trên thị trường. Đúng, từng có lúc tôi cảm thấy mình có đủ mọi thứ, cảm thấy không ai “ưa” mình cũng không sao. Bởi vì khi đó tôi vui vẻ vì sự thành công nho nhỏ của mình.
Còn bây giờ thì không. Cũng là “ai không ưa mình, mình mặc kệ”. Nhưng khác đó chính là sự chấp nhận cô độc. Tôi không còn khao khát một tình bạn quá đỗi thân thiết, chỉ cần tốt với nhau lúc nào hay lúc đó. Tôi cũng không còn muốn bắt chuyện làm quen. Lại càng không muốn bản thân thương yêu một ai nữa. Bởi vì tôi không có duyên với cuộc sống vui vẻ này!
Giờ tôi chỉ muốn sống sao có thể che khuất mắt người đời đi nỗi bi ai trong lòng. Có thể nói tôi giả tạo đi, nhưng có là gì chứ. Thà cười còn hơn phải giải thích nỗi buồn. Sống một mình đúng là vô nghĩa, tôi biết. Nhưng giờ cũng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Tôi bắt đầu thích đi ăn một mình, thích đi đi về về một mình, thích làm mọi thứ một mình mặc dù biết sẽ khó khăn hoặc không làm được,… Và nhiều thứ vậy lắm. Bởi, một mình, sẽ không ai thấy tôi quá đáng thương, không ai làm tôi phải phiền não, không ai có thể thấy tôi bất lực bật khóc.
Ai cần nhiều người thì cứ cần, ai cần một người bạn chí cốt vẫn nên cần. Còn tôi, ai cần tôi thì tôi cần lại. Còn không… tôi một mình. Thế thôi!
Quách Vỹ Quân
Đàn bà đáng sợ nhất là khi im lặng!
Không phải khoảnh khắc cằn nhằn, giận dỗi thậm chí là cáu gắt, phụ nữ đáng sợ hơn cả khi im lặng.
Đứng trước nỗi đau, con người có hai hình thức đối mặt, hoặc là giãy giụa chống cự hoặc là câm lặng,điềm tĩnh đón đầu với đôi mắt ráo hoảnh. Nói như thế để lý giải thêm về phụ nữ trong khoảnh khắc thấy đời lật nghiêng, hất tung mọi chỗ dựa vững chắc. Bởi ở thời kì son rỗi, phụ nữ thường cảm thấy mình nhỏ bé khi giông bão, trong một mối quan hệ tương tác với bất kì ai đều muốn bộc lộ xúc cảm của mình.
Nhưng đến giai đoạn chững chạc, nhìn đời bằng sự cẩn trọng, vừa phải và có kiểm soát, phụ nữ trở nên bản lĩnh và mạnh mẽ hơn khi đứng trước thách thức cũng như những hờn giận yêu thương thường ngày. Đây là giai đoạn mà khó tìm thấy biến cố nào khiến phụ nữ có thể bật khóc. Họ thường đáp trả mọi thứ bằng sự thinh lặng đến đáng sợ.
Trong tình yêu hay trong cuộc sống, sự im lặng của phụ nữ là sự đáp trả khắc nghiệt nhất. Lúc này, sự giận dỗi hay chia sẻ nỗi niềm trở nên xa xỉ, việc buồn và khóc chỉ còn là dư âm vang vọng từ thời thanh xuân, phụ nữ không đủ sức để kể lể suy tư, ước vọng trong lòng mình.
Bởi vốn dĩ, sự khước từ trong quá khứ vẫn còn là ám ảnh to lớn, sự nửa vời lắng nghe trở thành bức tường ngăn cản mệt nhoài, sự vô tâm hắt hủi biến thành nỗi day dứt không muốn một lần trở lại. Cứ thế, phụ nữ trượt dài trong những ngày tháng cảm xúc bị ném ra rìa của sự săn sóc, quanh đi quần lại chỉ còn bản thể lăn lóc trong không gian đầy rẫy những tổn thương góc cạnh, dễ trầy xước.
Ảnh minh họa - Internet
Im lặng chẳng qua cũng là thành quả của một hành trình dài cố gắng mạnh mẽ, kiên trì và gai góc, phụ nữ đi đến thời kì quá độ, tức là chạm ngưỡng cô độc chứ không phải cô đơn. Những xoa diu, nâng niu lúc này có thể sẽ quá trễ nếu chỉ chậm một giây phút nữa, những chân thành yêu thương có khi sẽ vô nghĩa nếu chỉ trong khoảnh khắc lẻ loi,phụ nữ quay lại và không thấy ai bên cạnh mình.
Phản xạ im lặng trước mọi vấn đề, không giải thích, không chia sẻ, không níu kéo, không giận hờn là đỉnh cao của sự đơn độc mà chẳng người phụ nữ nào chủ động lựa chọn. Nhưn, đời ném vào họ muôn vàn những thách thức, họ đã thôi khuếch đại nỗi đau để mong sự chú tâm, thương cảm, họ trở nên lầm lì và bất cần hơn, đôi khi chẳng để chứng tỏ điều gì, chỉ là cho tim bớt đau vậy thôi.
Do đó, trong mọi mối quan hệ nhất là tình yêu, phụ nữ khi còn khóc được là còn hạnh phúc, còn giận hờn được là còn may mắn, còn cảm thấy đau đớn được là còn đáng quý. Đã có rất nhiều những sự gắn kết tan rã bởi im lặng đối diện với im lặng, đã có rất nhiều những thương yêu chân thành bị vỡ nát bởi không thể thấu hiểu được đằng sau sự im lặng của nhau là gì. Cũng đã có rất nhiều những lỡ lầm không đáng có xảy ra khi im lặng không được phá vỡ bởi thương yêu và chỉ thương yêu.
Vì thế, khi nhìn sang người phụ nữ của mình, bạn vẫn thấy cô ấy cười khi vui, khóc khi buồn và giận hờn bạn khi có chút biến cố, hãy mỉm cười hạnh phúc và tận hưởng những ngày tháng thảnh thơi đó. Bởi, chỉ cần thêm chút đau đớn, mất mát người phụ nữ buộc phải vùng dậy chống trả với những mất mát một mình và trở nên lầm lì đáng sợ.
Và, đã là một người đàn ông, đừng bao giờ để người phụ nữ của mình cảm thấy bất an khi bên mình, đừng bắt cô ấy phải trưởng thành, hãy làm cho cô ấy luôn nhỏ bé khi đồng hành cùng bạn.
Theo GĐVN
Liệu có đường trở về cho người đàn bà trót say nắng? Sau mấy tháng ly hôn, Huệ vẫn sống một mình khi người tình không cưới chị như đã hứa mà lên xe hoa với người phụ nữ khác. Không còn nơi nào để tá túc, chị quay về xin chồng con tha thứ. Với một số phụ nữ, phải đến khi mộng đã vỡ, gia đình đã ly tán... họ mới muộn màng...