Tết về nhà là bình yên nhất
Tết rồi đó, cuộn hết quà Tết, quần áo mới mua vào bao lô, rồi đùm đề ràng vào yên sau xe. Xuất phát về nhà, chắc trong lòng ai cũng háo hức như những đứa nhỏ?
Ngây thơ thôi, về rồi vùi vào ngực Mẹ nghe trái tim nhẹ nhõm khi con cái đoàn tụ sau bao ngày xa nhớ, gối đầu lên đùi Ba ngủ một giấc tròn ấm hơi rượu đế Ba lai rai với chú hai hàng xóm trưa nay… như vậy đã đủ bình yên rồi phải không?
Nghe bài hát Tết xa – Bảo Uyên
Sáng hôm qua, tôi gọi điện về nhà cho anh tư:
“Anh ơi, nay 23 Tết anh nhớ đưa ông Táo nha anh”, giọng tôi hơi nhỏ, mỗi lần nói chuyện với anh qua điện thoại, tôi đều cố gằng giọng hét lớn. Anh bị viêm tai từ hồi lớp 10, Mẹ kể, vì anh lặn sông lớn mò tôm nên nên nước vô lỗ tai, không còn nghe rõ nữa, phải nghỉ học sớm.
Hồi còn bé, với tôi, anh là người đẹp trai và cưng chiều tôi nhất nhà. Anh thường chọn bức tường gạch phẳng phiu nhất để dán giấy khen của tôi với vẻ rất tự hào. Anh nấu ăn ngon lắm và hay nhường phần ngon nhất cho em gái, đi đá banh với bạn là đội tôi trên vai, phi đi như ngựa để Mẹ khỏi la. Anh đi làm xa hồi 19 tuổi, mỗi lần về nhà anh đều mua cho tôi bao nhiêu thứ tôi thích ăn: ấu, đậu phộng, bắp, bánh bao…
Anh lúc đó, là thợ hồ, tôi không hiểu nhưng biết là anh phải làm ngoài nắng nhiều, áo quần nhanh cũ và bám đầy xi-măng; anh trắng, cao gần 1m8, thích ăn ngọt, các món có nước cốt dừa… Tính anh thật thà nên thường bị ăn hiếp, đến khi tôi hiểu chuyện, tôi ghét những người chơi xấu anh hoặc nhờ vả chuyện không đâu. Bây giờ, tôi 26 anh 36. Anh đã đen hơn, già đi nét xương xương của một người đàn ông trưởng thành, là cha của 2 đứa trẻ, là trụ cột của một gia đình nhỏ. Nhưng anh, vẫn thế, vẫn dành cho tôi tình thương và sự cưng chiều của ngày xưa.
“Ừ, anh biết rồi. Chiều đi làm về, anh mua đồ về cúng. Nay mày về luôn chưa?”
“Em còn chút việc chưa về nhà được.”
Tôi lấp lửng ơ a, rồi sực nhớ còn hỏi bé Bắp và Phúc Anh cao bao nhiêu để biết đi mua đồ cho hai đứa. Năm nào tôi cũng lảo rảo ngoài đường rất lâu để mua chút đồ mang về nhà, khoảng thời gian chọn chọn lựa lựa mứt kẹo, đồ Tết cho mấy đứa cháu làm tôi nhớ nhiều đến lúc nhỏ được mẹ dắt đi chợ sắm đồ mới. Thích ơi là thích! Tết nhỉ?
Cái hơi lạnh phả xòa vào mặt, luồn vào chiếc jean rách một mảng gối lớn, thứ lành lạnh đôi lúc thít vào người đến độ rùng mình. Nhưng, N-H-À có một đỗi ấm áp vương vương trên môi cười, có xuyến xao như bối rối tình đầu, có chỗ trú trong những ngày thườn thượt rong ruổi mưu sinh…
Tết rồi đó, cuộn hết quà Tết, quần áo mới mua vào bao lô, rồi đùm đề ràng vào yên sau xe. Xuất phát về nhà, chắc trong lòng ai cũng háo hức như những đứa nhỏ? Ngây thơ thôi, về rồi vùi vào ngực Mẹ nghe trái tim nhẹ nhõm khi con cái đoàn tụ sau bao ngày xa nhớ, gối đầu lên đùi Ba ngủ một giấc tròn ấm hơi rượu đế Ba lai rai với chú hai hàng xóm trưa nay… như vậy đã đủ bình yên rồi phải không?
Ừ, Tết đấy… tôi nghĩ về N-H-À mình. Không buồn nhiều, nhưng vắng, vẫn muốn trở về, ngôi nhà ấy chờ những nén hương tôi thắp, nấu một bữa ăn đơn sơ, đi chợ sắm Tết, trang trí một bình vạn thọ, cắt nhánh mai trước nhà, đặt lên bàn thờ mâm ngũ quả anh tư đi xin nhà hàng xóm, thế nào rồi anh cũng lụi hụi trèo dừa bẻ cho đủ mâm, hái cho tôi một quay dừa uống nguyên cái Tết. Tôi muốn giữ chút, muốn làm những thứ Mẹ từng làm, giữ hồn Tết N-H-À dù không còn trọn vẹn.
Tôi thấy nhà mấy người bạn rộn màu xuân, mứt dừa, mứt gừng, mứt mãng cầu, mứt chuối… Hồi ấy, mấy anh em tôi cũng quay quần, thức cả đêm dài ngào mứt… tôi trẻ con chẳng biết gì, ngủ quên rồi thức dậy vừa kịp ngấu nghiến món mứt dậy mùi thơm lừng cho “đã cơn thèm”. Tết mà, như thế mới vui, cùng làm mứt, nấu gì đó cùng nhau mới thật là Tết đoàn viên chứ?
Và khi sương đêm bắt đầu ướm vào lòng phố, tôi vui phố lên đèn lung linh, trời lành lạnh, hoa rợp sắc rực rỡ đến lạ lùng!
Đường phố có vẻ bị chật rồi, người xe chen chúc ngay ngã tư. Đoạn đường tôi chạy xe ngang, bỗng nong đầy sắc màu, hình như màu của xuân mới đương bắt đầu chớm rộ. Phố cứ ỏm tỏi ồn ào và khản tiếng còi xe…
“Tích tắc đồng hồ đang trôi
Tết đến còn vài ngày thôi
Lũ bạn đã kéo nhau đi về rồi!
Phố xá những ngày năm cuối
Hối hả dòng người ngược xuôi…”
Tết rồi, về nhà sẽ ấm thật ấm. Năm nay cuộc điện thoại báo tin mình về muộn, anh chị lo: “Tết mà, công việc thì công việc, nhớ về sớm. Có làm cho mày mứt khóm, mua bắp cho mày ăn nguyên cái Tết nè…”.
Ai cũng lý do cả, không ai không có những bao biện cho lý do của mình nhưng đừng để nuối tiếc gì, “chậm một giây đã trở thành quá vãng rồi”.
Thôi đừng xạo, “giá như” hay “phải chi”, mọi thứ sao mình không làm hết lòng khi mình có thể đi? Ầm ừ gì nữa, trong khi mình may mắn còn đó thời gian bên cạnh Ba Mẹ thì nhiều người, nhiều nhà đến mỗi việc trở về cũng trở nên xót xa kia mà:
“Nhớ quá không khí trong nhà
Nhớ quá tiếng pháo giao thừa…
Nhớ quá câu chúc câu cười
Nhớ quá những lúc bên Cha
Nhớ những bát canh chua và bữa cơm Mẹ nấu
Bất giác chợt rơi nước mắt
Tết này con chẳng về được Mẹ ơi!”
“N-H-À” của “gã hay mơ” vẫn đầy những niềm thương của “N-H-À”.
Chuông Mây-HBLinh
Theo blogradio.vn
Nhớ xuân xưa
Có lẽ dù bao nhiêu tuổi, người ta vẫn cứ nôn nao mong đợi tết như món quà của cuộc đời.
Dù là cái tết nghèo đơn sơ hay sung túc đủ đầy thì tết vẫn là niềm vui của mỗi người, mỗi nhà. Với tôi, ký ức về những mùa xuân cũ quá chan chứa và ngọt ngào đến mức mỗi cái tết là một lần nhớ, một lần ngoái đầu hồi tưởng.
Nhớ những mùa xuân nước sông xanh trong như ngọc bích, lũ trẻ chúng tôi hay đắm mình trong dòng nước ấy đến khi móp cả chân tay mà vẫn chưa chịu rời. Dòng sông mùa xuân không chỉ đẹp mà còn mang bao điều thú vị. Những chiếc ghe lớn, nhỏ chở bông cúc, vạn thọ, mai vàng, dưa hấu, bưởi xanh, quýt hồng... nối đuôi nhau xuôi ngược để phục vụ bà con. Những tiếng í ới gọi nhau, những âm thanh rộn ràng, vui vẻ... Mùi thơm của mẻ bánh bông lan mới ra lò thoảng trong gió, quyện cùng hương nếp mới nhà ai ngâm chuẩn bị gói bánh tét...
Bọn trẻ con cứ xúm xít quanh mẹ và các bà, các dì. Đứa nào cũng ngóng trông được dúi cho mẩu bánh vụn hay nắm đậu xanh thơm phức nấu với đường thốt nốt và nước cốt dừa béo ngậy. Hay chỉ để chờ được sai vặt và được tự tay gói cái bánh tét nhỏ xíu làm đồ chơi suốt mấy ngày tết. Tôi mê mẩn hình ảnh những chùm bánh tét treo trên vách bếp những ngày cuối năm cũ đầu năm mới. Gần như gian bếp mỗi gia đình đều có ít nhất vài ba hũ đựng chuối xiêm ngào đường, mứt dừa, mứt gừng hay bánh in, bánh kẹp... Nhà khá giả thì có khi làm cả chục món, cứ nhìn là muốn ăn.
Rồi khi xa quê, tết là điều gì đó rất thiêng liêng níu gọi tôi về. Tết bao hàm cả mái ấm gia đình, những gương mặt thân quen của bà con lối xóm, cây mai già trước sân... Thậm chí là lời quan tâm dễ thương "về ăn tết đó hen" của bà thím, bà cô chẳng mấy thân quen khi thấy bóng ta lướt qua con đường quê.
Dòng sông bao năm nay đã không còn xanh trong mà nhuốm màu bùn vì bao thứ rác thải... thì sông vẫn có một hấp lực riêng níu gọi người về. Ngồi lặng nhìn dòng nước trôi, thư thái nhấp ngụm trà, thấy đời người ngắn chẳng tày gang. Mỗi cái tết qua là đoạn đời ta ngắn lại, nhưng tình yêu thương và niềm vui xuân thì vẫn cứ thiết tha. Nhớ mẹ ngày xưa thường vuốt tóc tôi, nói rằng tết của trẻ con mới thật sự là niềm hạnh phúc không biên giới. Còn tết của người lớn, niềm vui đã bị giới hạn mất rồi. Cho đến bây giờ, tôi mới thấm thía lời mẹ nói. Người trưởng thành, trách nhiệm và những lo toan đè nặng trên vai. Niềm vui xuân vẫn thế, nhưng nó không chỉ đơn giản là mong tấm áo đẹp, có nhiều bao lì xì hay được đi chơi... nên tết không chỉ có niềm vui.
Giờ cuộc sống tiện nghi, mọi thứ đều có sẵn ngoài chợ hay siêu thị, chỉ cần có tiền là có thể rinh ngay về nhà. Vậy mà, sau tết mọi thứ vẫn còn đó, có khi đem ra rồi lại đem vào, không ai buồn đụng đến. Nhớ khay bánh mứt xưa chỉ lèo tèo mấy món mà chưa có năm nào "trụ" nổi đến mùng Bảy tết. Khách đến, lại xếp thêm cho đầy vào, cả chủ lẫn khách đều hào hứng thưởng thức. Còn bây giờ, gần như nhà nào cũng có khay bánh mứt đãi khách sang trọng và bắt mắt, nhưng hầu như ít ai động đến. Mai vàng đã rụng hết mà khay bánh vẫn còn nguyên.
Những ngày cận tết, lòng lại bồi hồi nhớ những mùa xuân cũ, nhớ những người thân giờ đã thành quá vãng. Thầm mong, tất cả những ai còn đang ngược xuôi tất tả sẽ được về tổ ấm đón tết bên người thân, để những mùa xuân của đời người là những hội ngộ hân hoan...
Phạm Thư
Theo phunuonline.com.vn
Bếp lửa tháng Chạp Nghĩ cũng lạ, cứ đến ngày 23 tháng Chạp, sau khi đưa ông Táo về trời, mình lại thấy trống vắng, lạnh lẽo. Bếp vẫn xanh lửa, vẫn ngày ba bữa cơm nóng mà sao lại thấy chông chênh. Những ngày giáp Tết bận rộn , túi bụi với công việc ngập đầu, mình vẫn mong đợi. Mình đang mong đợi một ai,...