Tê tái cảnh nuôi người ở bệnh viện
Trong cái lạnh tê tái, vẫn có những con người lầm lũi nằm ghế đá, ngồi vạ vật chờ trời sáng. Với họ, chỉ cần người thân được bình an…
Những ngày nhiệt độ xuống thấp, có khi đến 9-10 độ C, khuôn viên của các bệnh viện tại Hà Nội đều trở nên bề bộn hơn hẳn những ngày thường, bởi sự xuất hiện của rất nhiều chăn, màn, quần áo… Có những người một mình ngồi trông đến 2, 3 cái chăn, đó là tài sản bất ly thân của họ.
Quá đau khổ vì số phận nghiệt ngã, mẹ mất, con trai bị ta.i nạ.n, bác Lương (Vĩnh Bảo, Hải Phòng) ngồi thẫn thờ trong gió rét. Cái tin người mẹ già ra đi ở tuổ.i 73 vừa đến thì bác lại nhận tin người con trai út bị ta.i nạ.n. Lo tang xong cho mẹ, bác cõng vội hai chiếc chăn bông lên Hà Nội chăm con.
Những ngày ở bệnh viện, hết giờ vào thăm bệnh nhân bác lại lang thang đi hết khu này đến khu khác. Mỗi khi đi đâu bác cũng cõng theo hai cái chăn trên lưng. Đêm đến, nhiều người ra nhà trọ ngủ nhưng nhưng bác vẫn ngồi co ro ngoài hành lang bệnh viện, “vì chẳng ngủ được mà ra cho tốn thêm tiề.n”.
Bệnh nhân vào viện, người nhà lại chuẩn bị chăn màn khệ nệ vào chăm sóc
Ở khuôn viên bệnh viện, những chiếc chăn để ngay dưới đất, người này để lại cho người kia dùng. Họ không cần biết của ai, đã qua bao nhiêu người sử dụng, chỉ cần có cái gì đắp lên tránh cái giá rét là họ tận dụng hết.
Trước sân Bệnh viện Việt Đức có một khu nhà đang xây dở, dưới nền nhà chỉ có cát và vữa, nhưng lại là nơi trú ẩn lý tưởng của người nhà bệnh nhân. Họ kiếm các mảnh bìa cát tông thay chiếu trải ra nằm. Bác Hùng (Cẩm Giàng, Hải Dương) đang co ro trong chiếc chăn đơn cho biết: “Ban ngày người ta cho vào đây trú ấm thôi chứ về đêm họ lại đuổi ra ngoài. Trời lạnh nhưng may không có mưa phùn. Nếu trời mưa thì không biết họ sẽ ngồi đâu để trú rét”.
Vừa nói, bác vừa khoe chiếc chăn nhàu nát, cũ kỹ. “Tài sản này quý lắm, đi đâu cũng phải ôm theo đấy. Đến tối trải xuống nền, mặc quần áo khoác ngủ cũng đỡ lạnh đi phần nào”.
Trông con trai bị ta.i nạ.n giao thông đang nằm trong Bệnh viện Việt Đức, bác Nguyễn Thị Minh (Hải Hậu, Nam Định) vừa nhai bánh mỳ vừa khóc. Hai vợ chồng hơn 60 tuổ.i được cậu con trai duy nhất lại bị ta.i nạ.n, có thể còn nằm đây lâu. Hai thân già ngồi cạnh nhau ôm bọc chăn, người tím tái không ngừng run lên vì lạnh, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía phòng bệnh, “chỉ mong cho đến giờ được vào thăm cháu”.
Video đang HOT
Trải tạm những tấm bìa cat-ton xuống nền đất, chờ đợi…
Trước cổng Bệnh viện Việt Đức, các quán nước lúc nào cũng chật cứng khách ngồi. Một phần vì trong bệnh viện không có chỗ để họ ngồi, phần vì giá rét nên họ ôm cốc trà nóng chờ thời gian trôi.
Nói về cảnh chăm người nhà trong bệnh viện, bác Hà (Hòa Bình) đôi mắt thâm quầng chia sẻ với chúng tôi: “Đã vào cảnh đi viện thì khổ trăm đường, muốn tìm một nơi ngồi tử tế cũng khó, nói gì đến chỗ ngủ”. Hai tối nay bác ngủ ngoài hành lang, không có chiếu bác xin mỗi người mảnh bìa trải ra đất để ngăn cái lạnh.
“Mỗi suất cơm chỉ có rau và lạc cũng mất 15 nghìn, bữa tối mới dám ăn cơm còn bữa trưa và sáng chỉ ăn tạm cái bánh mì. Nếu bỏ tiề.n thuê nhà trọ nữa thì làm sao đủ chữa bệnh cho con”, bác Hà run rẩy nói.
Theo VTC News
Cậu bé 'thủy tinh' có nghị lực thép
11 năm liên tiếp đạt danh hiệu học sinh giỏi nhưng ít ai biết rằng cậu học trò Cao Thanh Lịch đang từng ngày từng giờ chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo: rối loạn đông má.u di truyền cấp độ nặng nhất.
"Cậu bé thủy tinh"
Là con một trong gia đình, nhưng không may, từ lúc chào đời, cậu bé Cao Thanh Lịch (nhà số 5A, ngõ 575/10, Kim Mã, Hà Nội) đã phải hứng chịu sự nghiệt ngã của số phận. Các bác sĩ chẩn đoán em bị mắc bệnh "rối loạn đông má.u di truyền" (có tên khoa học là Hemophilia).
Nguyên nhân là cơ chế gen trong cơ thể Lịch bị khuyết mất một thành phần đông má.u được ký hiệu là "yếu tố VIII". Vì thế, mỗi lần bị chả.y má.u là cứ chảy mãi nếu không được truyền "yếu tố VIII". Với căn bệnh ác nghiệt này, chỉ một va chạm nhỏ cũng có thể khiến em bị xuất huyết trong, lấy đi tính mạng bất cứ lúc nào. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn Lịch phải hạn chế di chuyển và tránh để người khác... chạm vào người.
Cho dù mắc bệnh hiểm nghèo nhưng Lịch chưa bao giờ đầu hàng số phận.
Mọi trò chơi con trẻ với em đều là điều xa xỉ. Ngay đến việc đơn giản nhất là ăn, em cũng không thể nào ăn thỏa thích. "Mỗi bữa em chỉ được ăn một bát cơm, bởi nếu em ăn nhiều, cân nặng sẽ tăng, tạo áp lực lên các khớp xương làm chả.y má.u trong", Lịch cho biết.
Hồi Lịch 5 tuổ.i, bệnh má.u khó đông đã sinh ra một biến chứng. Bác Cao Ngọc Châu (ông nội của Lịch) kể lại: "Hồi học mẫu giáo, Lịch bị bạn đẩy ngã, phải vào viện cấp cứu. Ngày đó, Viện Huyết học và Truyền má.u Trung ương cũng không đủ thuố.c điều trị cho những bệnh nhân như Lịch. Thế là má.u không tiêu được, tụ lại ở khớp gối, làm thoái hóa khớp gối".
Thế là chân phải của em dần dần teo đi, giờ chỉ bằng cổ tay của những bạn đồng trang lứa. Từ ngày chân phải không cử động được, Lịch phải chống nạng để đi. Chiếc nạng "gánh" toàn bộ cơ thể lại khiến khuỷu tay em bầm tím, phải băng bó.
Lịch chia sẻ: "Chân phải của em chưa hẳn đã hết hy vọng, có thể dùng phẫu thuật để chữa trị. Nhưng...". Gương mặt em bỗng trùng xuống "nhưng... chỉ sợ bệnh viện không thể đủ chất đông má.u để tiến hành phẫu thuật, và cơ hội thành công là rất nhỏ, cộng với chi phí phẫu thuật lên đến hàng trăm triệu, gia đình em không thể...".
Căn bệnh quái ác còn khiến Lịch phải chịu những cơn đau hàn.h h.ạ ngày đêm. Bà nội của Lịch chẳng thể nào quên những đêm đứa cháu duy nhất gồng mình vật lộn với cơn đau, mồ hôi vã ra đầm đìa. Giọng bà nghẹn ngào: "Sợ cháu khóc to, ảnh hưởng đến giấc ngủ của hàng xóm, bác động viên Lịch ráng chịu đựng để sáng ra đi viện".
Gương mặt Lịch tái nhợt thốt từng lời khó nhọc: "Bà ơi, bà cho cháu khóc một tí thôi. Cháu đau lắm". Vậy là, hai bà cháu lại ôm nhau khóc rưng rức. Không đếm được những đêm cả nhà thức trắng nhìn con đau mà lòng quặn thắt. Bố mẹ muốn xoa bóp cho Lịch cũng không dám, chỉ sợ lỡ tay làm vỡ mạch má.u của em.
"Nếu một lúc nào đó anh có dịp đến phòng điều trị bệnh nhân má.u khó đông của Viện huyết học, anh sẽ thấy sự đa.u đớ.n mà các bệnh nhân như em phải chịu đựng. Nỗi đau đó không thể nhìn thấy bên ngoài, bởi nó đau ở tận trong xương tủy. Đau lắm!", giọng Lịch run run.
Cầm trên tay tập hóa đơn điều trị dày cộp, ông nội Lịch nói khẽ: "Tiền của chữa trị cho Lịch từ ngày biết bệnh đến giờ, có lẽ phải bằng chiều cao của cháu nó". Ngày Lịch còn bé, bảo hiểm chưa chi trả cho những người mắc bệnh như em nên tiêm chất đông má.u mất rất nhiều tiề.n. Liều nhỏ là 2 triệu, liều lớn là gần 4 triệu. Khi sức khỏe yếu, mỗi tuần em phải tiêm hai liều thuố.c loại lớn, cho nên tiề.n điều trị hàng năm lên tới hàng trăm triệu đồng. Với đồng lương của một nhân viên bưu điện như mẹ Lịch và công việc không ổn định của bố thì việc điều trị quả thực hết sức khó khăn. Cả gia đình đành trông chờ vào đồng lương hưu của ông bà.
Những ngày này, các cơn đau đến dồn dập hơn trước. Lịch phải đến viện tiêm 3 lần/tuần, mặc dù chỉ phải chịu 5% tiề.n điều trị, nhưng mỗi tuần cũng mất cả triệu đồng.
"Những lúc đa.u đớ.n quá, Lịch lại nói: "ông bà cứu cháu làm gì, cứ để cháu đi đi thì ông bà đỡ khổ..." Cũng từ ngày biết bát phở 15.000 đồng, buổi sáng Lịch nhất định chỉ ăn mì. Nhưng mua mì gói Lịch nhất quyết không ăn. Thế là lại phải mua mì cân với giá 30.000/kg. Có vậy, Lịch mới chịu ăn", bà nội em kể. "Nó thấy chữa bệnh hết nhiều tiề.n nên tiết kiệm đấy".
Nghị lực thép
Mặc dù mắc bệnh nặng, nhưng 11 năm liên tiếp Lịch đều đạt danh hiệu học sinh giỏi, thành tích học tập khiến ai nấy đều ngỡ ngàng nếu biết đến hoàn cảnh của em. Song con đường đến trường của Lịch cũng lắm gập ghềnh.
Suốt từ bé đến giờ, bố mẹ, ông bà vẫn thay phiên nhau đưa em đi học. Anh Cao Kiên Quyết (bố của Lịch) tâm sự: "Không muốn ảnh hưởng đến việc học của con, hai vợ chồng phải bàn nhau một người nghỉ làm để đưa Lịch đi học. Cuối cùng mình nghỉ để vợ đi làm vì chỉ mình mới đủ sức khỏe cõng Lịch. Năm học cấp II, cứ mỗi tiết học thực hành, mình lại chờ cõng Lịch từ phòng học này qua phòng học khác".
Chưa bao giờ Lịch và bố mất niềm tin vào tương lai.
Có lẽ thành tích học tập ấy của Lịch là để bù đắp cho những giọt mồ hôi lã chã rơi suốt bao năm ròng của bố. Có khi khắp cơ thể đau nhức, Lịch vẫn gượng đến lớp. Những khi ấy em không thể cầm được bút, mà chỉ có thể nghe thầy cô giảng rồi nhớ và cố gắng hiểu bài ngay tại lớp.
Hiện Lịch đang học lớp 12T2 trường THPT Phạm Hồng Thái. Đầu năm lớp 10, lớp Lịch học ở tầng hai. Nhưng khi biết hoàn cảnh của em, nhà trường đã cho lớp em chuyển ngay xuống học ở tầng một. Ngoài ra, còn cho phép bố chở xe máy đưa em đến tận lớp học.
Lịch vẫn thường tham gia kỳ thi học sinh giỏi các môn Toán, Hóa, Sinh cấp trường, Hội thi tin học quận Ba Đình. Khi hỏi động lực nào khiến em có thể đạt thành tích cao như vậy, câu trả lời khiến mọi người thực sự bất ngờ bởi suy nghĩ rất người lớn của Lịch: "Vì em xác định được hoàn cảnh của mình. Nếu không học tốt, em sẽ không thể làm được bất cứ việc gì để nuôi sống bản thân và gia đình".
Cô Ngô Thị Hạnh - Giáo viên chủ nhiệm của Lịch bồi hồi nhớ lại: "Trong Hội thi tin học quận Ba Đình, vào đúng ngày khai mạc cuộc thi thì Lịch lên cơn đau. Các thầy cô khuyên Lịch nên chú ý sức khỏe, nhưng theo như Lịch nói thì "vừa muốn đi thi cho biết, vừa không muốn mất điểm thi đua của nhà trường" nên em vẫn gắng sức trèo lên tầng hai để thi".
Ngoài ra, Lịch còn tạo ấn tượng tốt với mọi người bởi tấm lòng giúp đỡ bạn bè. Trong lớp có bạn gặp hoàn cảnh gia đình đặc biệt nên xao lãng việc học tập. Biết được điều đó, Lịch đã chủ động xin cô chủ nhiệm được ngồi cùng bàn để động viên, giúp đỡ bạn đó trong học tập. Giờ đây, hai bạn đã trở thành những người bạn thân thiết. Bạn đó vẫn thường mang sách vở đến nhà Lịch mỗi khi Lịch ốm không đến lớp được.
Năm nay Lịch sẽ thi đại học. "Ước mơ của em là thi đỗ vào Đại học Dược Hà Nội, vì em hy vọng có thể tìm ra thuố.c chữa cho bản thân và những người không may mắc bệnh giống như em. Nhưng em vẫn chưa dám quyết định vì còn tùy thuộc vào sức khỏe", Lịch cho biết.
Theo Vietnamnet
Nỗi đau 'thấu trời xanh' của đứ.a b.é mất hết người thân Trong đám tang vội tiễn đưa giữa tiết trời lạnh buốt, nỗi đau chồng chất hằn in trên khuôn mặt thất thần của những người còn sống của gia đình chủ đò. Chiều trên bến sông Lô, phảng phất nét buồn tê tái đến hoang dại. Bến đò ấy, một thời theo dấu chân anh Hà Văn Bình, xã Viễn Châu, huyện Yên...