“Tất cả là của con trai tôi, cô chỉ ăn nhờ ở đậu” và hành động đáp trả của nàng dâu khiến mẹ chồng im lặng
Mẹ chồng cô quan niệm như thế, không quan trọng bằng việc Khang có nghĩ giống mẹ mình hay không. Có lẽ cô nên thay đổi bản thân thôi.
Vợ chồng nhà Hiền chuẩn bị mua một miếng đất mới. Hiện tại nhà cô đã có nhà riêng, xe riêng, nên mảnh đất này coi như của để dành. Khang còn chần chừ chưa muốn quyết, nhưng Hiền rất ưng mảnh đất này, nên vài lần giục giã anh nhanh “chốt”, nếu không người khác mua mất.
Mẹ chồng Hiền thấy thế thì “phang” thẳng vào mặt Hiền một câu: “Tiền là tiền của thằng Khang, nó thích mua thì mua, không mua thì thôi, có phải tiền của cô đâu mà cô vun vào thế nhỉ?”. Hiền giận, xong vẫn nhẹ nhàng nói với bà: “ Sao mẹ lại nói như thế ạ? Tiền của anh Khang thì cũng là tiền chung trong nhà mà mẹ. Con chỉ góp ý với anh ấy thôi, chứ không bắt ép anh ấy đâu ạ!”.
Ai ngờ mẹ chồng Hiền nổi khùng: “Cái gì mà tiền chung trong nhà? Cái nhà này, cái xe kia là của con trai tôi, nó mua từ trước khi lấy cô. Tiền mua mảnh đất này cũng do nó đi làm tích góp kiếm ra, cô bỏ vào xu nào mà cô nhận vơ? Cô làm gì có cái gì ở đây, cô chỉ là ăn nhờ ở đậu thôi, cô hiểu chưa? Nên cô không được quyền lên tiếng!”.
Hiền sững sờ không biết đáp lại thế nào. Từ khi cô về nhà Khang làm dâu, rất nhiều lần mẹ anh bóng gió ám chỉ chuyện Khang tài giỏi ra sao, kiếm tiền mua nhà, mua xe, còn nuôi vợ nuôi con đâu ra đấy, nói cô đi làm lương chẳng đủ cho cô mua son phấn, quần áo. Cô đều im lặng cho qua, bởi đúng là Khang giỏi giang thật, tuy rằng nhiều điều bà nói chưa đúng, song bà mẹ nào chẳng tự hào về con, cô cũng không để bụng mấy lời nói của bà.
Ảnh minh họa
Chẳng ngờ hôm nay bà có thể nói với cô phũ phàng như thế. Hóa ra trước nay cô cứ nghĩ nhiều khi bà khó tính, xét nét là bởi tính bà như thế. Nhưng bây giờ cô mới biết, là bà coi cô chẳng ra gì, coi như một kẻ vô dụng, ăn nhờ ở đậu nên bà chẳng cần để ý cảm xúc, suy nghĩ của cô.
Bà chỉ nghĩ đến Khang kiếm ra tiền, nhưng bà cố tình quên mất, tiền ăn, tiền sinh hoạt hàng tháng cả nhà 4 người với một đứa bé 3 tuổi đều từ lương của cô. Tháng nào phát sinh nhiều khoản, cô mới bảo Khang đưa thêm. Tiền Khang kiếm được chủ yếu dành tiết kiệm, anh mới có thể mua đất. Chưa nói, cô còn chấp nhận là người hi sinh sự nghiệp trong 2 người để có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, chăm sóc mẹ chồng nay ốm mai đau, cho Khang yên tâm phấn đấu. Đổi lại chỉ là sự coi thường của bà, nghĩ rằng tiền đều là riêng con trai bà kiếm ra?
Video đang HOT
Hiền thức trắng đêm suy nghĩ. Mẹ chồng cô quan niệm như thế, không quan trọng bằng việc Khang có nghĩ giống mẹ mình hay không. Có lẽ cô nên thay đổi bản thân, kẻo có ngày tay trắng ra đường, bởi vì tất cả đều là do chồng làm ra, chứ cô có góp xu nào!
Nghĩ vậy, Hiền quyết định đi học khóa học nâng cao ở nước ngoài mà chị sếp ưu ái dành cho cô, vì tiếc năng lực của cô, và vì cô là nhân viên tốt lâu năm của công ty. Ban đầu Hiền vốn định từ chối, 3 tháng xa nhà, vứt chồng con và mẹ chồng cho ai? Nhưng sau sự việc hôm qua, Hiền quyết đoán đi học.
Lúc cô thông báo tin ấy cho cả nhà, chồng cô chưa nói gì, song mẹ chồng đã lớn tiếng: “Cô đi hẳn 3 tháng thì nhà cửa cô vứt cho ai?”. Cô cười nhẹ: “Chúng con sẽ thuê người mẹ ạ. Mẹ từng chê trách con chẳng kiếm ra tiền, con cũng thấy xấu hổ với bản thân, nên quyết tâm thay đổi. Mẹ hẳn không cản con kiếm tiền chứ ạ?”.
Ảnh minh họa
Mẹ chồng Hiền im lặng không nói được gì. Khang không vui lắm, song vẫn đồng ý để vợ đi. Con gái Hiền trước khi đi có nhờ mẹ đẻ chạy qua chạy lại ngó ngàng hộ.
3 tháng Hiền vắng nhà, ở nhà Hiền chẳng khác gì có bão táp quét qua. Người giúp việc nhà cô thuê 6 triệu/tháng, bao gồm cơm nước, dọn dẹp nhà cửa và đưa đón con gái cô đi học. Mẹ chồng Hiền nghe thế thì giãy nảy lên, song nếu không thuê thì chẳng lẽ tự tay bà làm, với lại ở đâu rẻ hơn? Cuối cùng đành phải thuê, chưa nói tiền ăn uống, điện, nước, gas, internet, tiền học cho con, ma chay cưới hỏi…, một tháng cũng trên chục triệu nữa là ít.
Hiền vắng nhà, Khang đưa tiền cho mẹ chi tiêu, tháng đầu tiên mất đứt 20 triệu khiến bà toát mồ hôi hột. Tháng thứ 2 bà đi viện nằm mấy ngày, còn thuê y tá chăm sóc, tiêu hết tộng cộng 25 triệu cả tháng khiến bà líu lưỡi. Tháng thứ 3 nhiều đám cưới, cũng ngót nghét hết 25 triệu. Nếu có Hiền ở nhà, nhiều việc tự tay cô làm sẽ tiết kiệm được nửa chi phí. Vị chi chỉ ở nhà nhưng Hiền 1 tháng đã làm lợi cho nhà khoản kha khá. Thậm chí cô vẫn đi làm có lương. Chưa nói, cô ở nhà còn có người cho bà sai bảo, chứ bà đâu dám thái độ quá đà với người giúp việc, họ khó chịu bỏ việc thì bà không cáng đáng nổi đâu!
Hiền về sau 3 tháng vắng nhà, mẹ chồng cô thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cho cô thái độ hòa ái, vui vẻ. Bà định cho người giúp việc nghỉ, nhưng Hiền ngăn lại. “Thời gian tới con sẽ bận mẹ ạ, nên nhà mình vẫn cần bác ấy. Con hứa cố gắng làm việc chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền, chứ cứ ở nhà thì chẳng làm ra được xu nào hết đâu mẹ ạ”, cô cười tươi tắn. Mẹ chồng nghẹn, không nói được gì. Vừa hôm trước mắng con dâu “ăn nhờ ở đậu”, giờ con dâu đi kiếm tiền lại cấm cản, thế chẳng phải bà nói hai lời ư?
Từ đó, Hiền chịu trách nhiệm tiền thuê người giúp việc, còn lại mọi khoản đều do Khang chi trả. Bởi cô nói với chồng: “Mấy năm nay toàn em chi tiêu rồi, giờ mình đổi lại nhé, lương em để tiết kiệm”. Khang đâu có lí do từ chối, gật đầu đồng ý.
Hết một năm, tổng kết lại Khang tiết kiệm được một khoản chỉ bằng 1/3 năm ngoái. Hiền đi học về 2 tháng thì được sếp trọng dụng, ngày đêm làm dự án, nên tiền cô để dành được ngang ngửa với Khang. Cứ cái đà này, sang năm có khi cô còn vượt Khang, vì cô sắp được thăng chức rồi. Tất nhiên mẹ chồng Hiền chẳng bao giờ còn nhắc tới chuyện con dâu “ăn nhờ ở đậu” nữa cả, thái độ với cô cũng tốt hơn nhiều lắm.
Theo Afamily
Tưởng chị giám đốc 'bật đèn xanh', tôi chủ động tấn công để rồi bị đuổi việc mà không dám quay lại nhận lương
Những ngày đầu tôi còn bỡ ngỡ với công việc, nhưng với khả năng giao tiếp tốt chỉ 4 ngày sau từ công việc đến con người đều trở nên quen thuộc và thân thiện.
Sở hữu ngoại hình to cao đẹp trai, quanh tôi có rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng tôi chưa muốn vướng bận lưới tình, vì mới ra trường muốn tạo nên sự nghiệp rồi sẽ tính đến chuyện yêu đương sau. Tự tin về khả năng giao tiếp và ngoại hình hấp dẫn ra trường tôi nộp hồ sơ vài nơi. Chẳng phải đợi chờ lâu mới phỏng vấn buổi sáng buổi chiều đã có công ty gọi. Đó là công ty thương mại buôn bán rất nhiều mặt hàng, mới thử việc với chức vụ quản lý kinh doanh chị giám đốc đã trả cho tôi mức lương 20 triệu đồng chưa kể tiền thưởng.
Mới ra trường mà đã được trả mức lương cao như thế tôi rất vui sướng và tự hứa với mình sẽ làm thật tốt để không phụ lòng tin của giám đốc. Những ngày đầu tôi còn bỡ ngỡ với công việc cũng như mọi người trong công ty, nhưng với khả năng giao tiếp tốt chỉ 4 ngày sau từ công việc đến con người đều trở nên quen thuộc và thân thiện.
Trong công ty toàn phụ nữ chỉ có vài ba người con trai nên vô tình tôi trở thành tâm điểm cuốn hút chị em. Cứ thấy tôi ở đâu là họ lại nhao nhao lên hỏi han làm tôi không kịp trả lời. Thế những giữa những đóa hoa đó, tôi chỉ để ý chị giám đốc lớn tuổi. Nói là lớn tuổi bởi chị cũng phải hơn tôi cỡ gần 2 giáp. Sáng nào chị ấy cũng mời tôi một ly cà phê nóng hổi mà không mời những người nhân viên cũ khiến tôi thấy hơi ngại.
Có hôm mọi người về hết rồi chị cứ rủ rê tôi ở lại làm những việc lặt vặt chẳng đâu ra đâu rồi trả công tăng ca cho tôi. Một hôm hết giờ làm chị rủ tôi ở lại để ngồi nghe chị trút bầu tâm sự, chị kể một hồi rồi gục đầu vào vai tôi mà khóc nức nở, thương chị quá tôi chỉ biết dỗ dành vài câu. Đúng là người kiếm được nhiều tiền chưa chắc đã hạnh phúc, vợ thì mải mê kiếm tiền còn chồng ở nhà đi bồ bịch ai mà chịu nổi. Thấy chị vẫn khóc thút thít, tôi chủ động đưa khăn cho chị lau và ôm chị vào lòng. Chị vừa khóc vừa nói:
- Chị khổ lắm em ạ, ở công ty thì ai cũng sợ chị như sợ cọp nhiều lúc muốn tìm người để tâm sự cũng chẳng biết nói với ai, về nhà vợ chồng chỉ nằm quay lưng vào nhau. Thật may chị đã gặp được em, mỗi ngày được nói chuyện với em chị như trẻ ra thêm vài tuổi. Em biết không hôm trước em nghỉ có một buổi thôi mà chị nhớ em nao lòng chỉ mong sớm gặp được em để được nhìn thấy nụ cười của em.
(Ảnh minh họa)
Có lẽ đây là cơ hội để lấy lòng giám đốc, biết đâu nếu làm cho chị ấy vui thì tôi sẽ được thăng chức không biết chừng. Tôi cố tình ôm chị thật chặt, vậy mà chị không phản ứng gì. Nghĩ là chị đã cắn câu nên tôi tiếp tục tấn công. Đúng lúc ấy chị đẩy tôi ra và thẳng tay tát cho tôi một cái đau đến nỗi bàn chân tôi không đứng vững suýt nữa bị ngã. Chị chỉ thẳng vào mặt tôi mà chửi:
- Đồ khốn nạn tôi cứ nghĩ cậu là người tử tế nào ngờ cậu lại là kẻ đồi bại, tôi coi cậu như bạn tâm giao nên đã không ngần ngại chia sẻ chuyện riêng tư ai ngờ cậu lại tranh thủ làm trò mèo với tôi sao. Cút ngay đừng bao giờ quay lại đây nữa.
- Sếp ơi sếp hiểu sai em rồi, em không phải là người như chị nghĩ đâu, em... Em thành thật xin lỗi chị, em không có ý như thế đâu.
- Cậu đừng nói nữa hãy đi ngay đừng để tôi phải gọi bảo vệ vào tóm cổ cậu đuổi ra khỏi cổng.
Bị hiểu lầm mà tôi không biết phải giải thích thế nào, chứ thực ra tôi không phải là người đàn ông xấu như chị ấy nghĩ, chỉ vì tôi chưa thực sự hiểu về con người của chị nên mới có những hành động đi quá giới hạn thôi. Rời khỏi công ty tôi thấy xấu hổ vô cùng đúng là suy nghĩ của mình chưa chắc đã phải cách nghĩ của người khác. Biết công ty còn nợ lương nhưng tôi thấy ngại quá không dám quay lại nhận vì sợ bắt gặp ánh mắt giận dữ của chị giám đốc. Vậy là 1 tháng thử việc với mức lương rất khá đã bị tuột mất trong sự nuối tiếc và tôi phải nhận bài học đắt giá.
Theo Ngoisao
Vợ nghỉ làm kêu bị ốm, tôi vượt hơn trăm km về nhà để chết điếng khi chứng kiến cảnh ... Vợ nghỉ làm kêu bị ốm, tôi đã lặn lội nghỉ làm vượt hơn trăm km về nhà để chết điếng khi chứng kiến cảnh tượng đó trên giường... (Ảnh minh hoạ). Tôi và Hiền kết hôn với nhau đã 2 năm, tình cảm vợ chồng vẫn thắm thiết như những ngày đầu, không biết các cặp đôi khác thế nào nhưng tôi...