Tăng Nhật Tuệ đăng đàn tố thái độ “yêu sách” của một nhà sản xuất phim
Ca sĩ kiêm nhạc sĩ Tăng Nhật Tuệ vừa chia sẻ câu chuyện khá dài về việc làm nhạc cho một bộ phim và đưa ra dẫn chứng để giãi bày bức xúc của mình.
Mới đây nhất, trên trang cá nhân của mình, nhạc sĩ Tăng Nhật Tuệ vừa chia sẻ câu chuyện khá dài về việc làm nhạc cho một bộ phim. Anh cho biết, trước khi bắt đầu vào sáng tác, anh và nhà sản xuất đã cùng nhau thống nhất đưa ra chủ đề cho các ca khúc.
Tuy nhiên, trong quá trình hoàn thành cả giai điệu và lời bài hát, anh đã phải cố “nhịn đắng nuốt cay” sửa đi sửa lại rất nhiều theo ý của nhà sản xuất và khác hoàn toàn với chủ đề ban đầu đã đưa ra. Mặc dù không nhắc đến tên của bộ phim, nam ca sĩ còn đưa ra những dẫn chứng theo quan điểm cá nhân để giải bày nỗi bức xúc quá lớn của mình.
Tăng Nhật Tuệ
Cụ thể anh viết, “Một câu chuyện về nhạc phim nhỏ thôi, rất nhỏ và nhảm nhí… Đưa bài mẫu kiểu 1990, chủ đề nói về Sài Gòn và những người xa quê sống tại Sài Gòn. Làm demo xong nói muốn ca từ là chủ đề gia đình. Ok sửa!!! sửa hết dàn lời xong nói đổi giai điệu? Nể là bạn chị mình nên mình nói nhẹ nhàng là dạ, không đổi được giai điệu vì sửa lời rồi, lẽ ra phải báo đổi giai điệu trước khi yêu cầu sửa lời vì đây là tiếng Việt ạ, rồi sau đó đòi đổi nhạc phối thành Bống Bống Bang Bang?
Mình và ông anh producer đều không thể hiểu hai tác phẩm khác nhau về mọi khái niệm: dòng nhạc, nhịp điệu, tính cách, tốc độ … thì làm sao có thể? Mà từ đầu đưa demo là 1 bài cổ, làm theo style cổ thì chê cổ quá, phải hiện đại lên, vẫn là yêu chị mình nên mình nói ông anh mình phối sao cho hợp lý theo khách vậy.
Được cái ông cũng hiền, cằn nhằn vài câu lại … vẫn làm. Đang làm dở chừng đòi đổi các chữ La la la thành lời hát, cũng vẫn là vì chị nên mình vẫn tình cảm nói: La la la là cố tình với mục đích nhảy từ giai điệu chính kéo thành phần phức điệu của các em thiếu nhi. Phim đủ hay rồi thì hát ít lời thôi ạ, đừng nhét hết tất cả các chữ vô bài hát thành một đống bùi nhùi rối loạn lắm ạ.
1. Muốn bài hát đi ra ngoài bộ phim được thì đừng có lậm vào phim quá, nên bao quát một chút cho người ta sử dụng được ở các trường hợp khác ngoài phim được, nếu như chưa coi phim người ta vẫn hiểu bài hát. Ai cũng thấy “Em là bà nội của anh” nó chả liên quan nhiều tới phim, nhưng vấn đề là nó hội tụ đầy đủ những yếu tố để bước chân ra ngoài chiến đấu, đi đâu người ta cũng hát nó từ sân khấu xập xình tới quán acoustic.
Trong khi “Khi đàn ông số 0″ – phim quá sức hay nhưng bài hát quá riêng tư vì đòi hỏi phải bám lấy nội dung phim. Ai không coi phim thì chẳng hiểu nó nói về cái gì?
Video đang HOT
Bức tâm thư đầy bức xúc của Tăng Nhật Tuệ.
2. Đôi khi cái la la mà khách hàng tính bỏ đi mới khiến người ta nhớ nhất và hát theo đấy! Đôi khi người ta chỉ hát được hết câu I love you la la la la … nhưng họ nhớ hoài. Giải thích vậy đó nhưng nhất định không nghe, nằng nặc đòi đổi không thì không lấy bài. Dù rất nể chị mình nhưng mình vẫn dịu dàng xin phép khách hàng khó tính không lấy bài thì vẫn trả tiền ạ. Thế là đổi ý lại lấy rồi kêu không lấy làm bài chính nữa nhưng vẫn lấy bài.
Ok sao cũng được, miễn là trả tiền, vì đi tới giai đoạn này là công sức của nhiều người không phải nói bỏ là bỏ được. Giờ cặm cụi kêu ông anh làm Acapella, phối đi phối lại, kêu ca sĩ, mướn thiếu nhi… làm vì cái tâm phải làm vậy, làm để tổ nhìn, chứ không còn vì bất cứ cái gì vớ vẩn khác nữa. Quá mệt! Ước gì giàu thật giàu, thiệt đó! Giờ chỉ ước bản thân giàu thật giàu, không phải để sướng thân, à mà thôi…”.
Đây là lần đầu tiên nam ca sĩ Tăng Nhật Tuệ chia sẻ về khó khăn của anh trong công việc sản xuất âm nhạc, công việc chính mà nam ca sĩ đang theo đuổi sau khi tạm gác ca hát. Được biết, Tăng Nhật Tuệ cũng chính là tác giả của ca khúc “Yêu không cần nói” – nhạc phim “Kẻ trộm chó”. Ca khúc do nam ca sĩ Tino và Bảo Uyên (The Voice) thể hiện.
“Yêu không cần nói” có ca từ, giai điệu nhẹ nhàng, và nhanh chóng chiếm được tình cảm của khán giả sau khi phát hành. Đặc biệt, đây cũng là lần đầu tiên 2 giọng ca trẻ Tino và Bảo Uyên kết hợp với nhau. Đây hứa hẹn sẽ là một món quà âm nhạc mà Tăng Nhật Tuệ và hai ca sĩ trẻ dành tặng cho khán giả.
Theo VOV
Bức tâm thư 'tan nát cõi lòng' của người thứ ba: Gửi chị - vợ của người tôi yêu
"Tôi yêu chồng của chị và điều đó cũng khiến tôi đau khổ không kém..."
Ngày hôm đó, chúng tôi ngồi đối diện nhau trong quán ăn Greasy Spoon, tay nắm tay đặt trên bàn và ánh mắt trao nhau tình tứ như mọi cặp tình nhân khác. Chúng tôi lúc nào cũng muốn thể hiện tình yêu với nhau như vậy.
Chúng tôi cười đùa, nói chuyện. Tôi quen thuộc từng chi tiết nhỏ trên mặt anh và anh cũng vậy. Tôi gọi thức ăn cho anh và anh order giúp tôi bởi cả hai đều nằm lòng sở thích của nhau. Chúng tôi ngồi đó, cùng thưởng thức mỗi phút mỗi giây ngập trần hạnh phúc.
Nhưng rồi một chiếc xe đột ngột xuất hiện. Cặp đôi ngồi trên chiếc xe ấy đi vào và ngồi ngay cạnh chúng tôi. Tôi thấy ánh mắt anh dõi theo từng cử chỉ của họ. Anh nhìn họ trong vài giây. Chiếc nhẫn cưới trên tay anh chàng vừa bước vào bắt sáng, nhắc nhở tôi về sự tra tấn tinh thần mà tôi sắp phải chịu đựng.
Quả nhiên, người tôi yêu lúng túng đút tay vào túi, ánh mắt bối rối, rồi anh lấy ra chiếc nhẫn cưới anh và vợ, khẽ lồng vào ngón tay. Trái tim tôi run rẩy. Bữa ăn của chúng tôi còn chưa dọn ra đã phải thanh toán. Ra ngoài, anh nói lời xin lỗi. Tôi không nói gì thêm và một mình lái xe về nhà trong nước mắt.
Kỷ niệm lần đó thật ra cũng chẳng là gì so với lần chúng tôi bắt gặp một người họ hàng của anh trong siêu thị. Lúc đó tôi đã phải nấp sau những sọt cam. Dù những chuyện không như ý này thỉnh thoảng mới xảy ra nhưng sao tôi có thể thoải mái cho được. Tôi bắt đầu tự trách mình. Nếu tôi không để tình cảm tiến triển đến mức này thì đã chẳng đau đớn khi phải trốn tránh, che giấu mối quan hệ, hay ghen tuông mỗi khi nhìn anh lái xe về nhà với vợ con.
Vậy tại sao ban đầu tôi lại làm vậy? Đó là vì tôi muốn tự do! Chị hãy thử nghĩ đến một mối quan hệ nơi mà chị tha hồ yêu đương nồng nhiệt mà chẳng cần cam kết hay trách nhiệm. Tôi là một người phụ nữ khác truyền thống, tự tin và không muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì. Giống như hầu hết những người phụ nữ hiện đại, tôi chỉ muốn qua lại một người đàn ông thay vì dấn sâu vào cuộc hôn nhân với anh ta.
Vì vậy, tôi chọn đàn ông đã lập gia đình bởi chẳng còn ai thích hợp hơn đối tượng này. Nếu anh ta đã có con thì càng tốt, bởi khi đó anh sẽ có trách nhiệm với vợ con hơn. Chúng tôi sẽ không cần phải đối mặt với những buổi sáng bừa bộn và vội vàng, những cuộc gọi hay tin nhắn dài dằng dặc. Tôi sẽ có không gian riêng và chẳng cần nghe ai phàn nàn. Cuộc sống như vậy dễ dàng, thoải mái biết bao!
Nhưng mọi thứ không đơn giản như tôi vẫn nghĩ. Chị đương nhiên không thể vừa ăn bánh lại vừa mong giữ nó đẹp đẽ vẹn nguyên để trưng bày. Cụ thể, tôi và chồng chị bắt đầu bằng một mối quan hệ không ràng buộc, chỉ đơn thuần là gần gũi về thể xác và đôi khi dựa dẫm vào nhau. Tôi từng không nghĩ rằng mình cần anh ấy. Tôi không mong mình sẽ nhớ anh khi hai đứa xa nhau. Tôi cũng chẳng nghĩ sẽ có con với anh, hay chúng tôi sẽ gắn bó như một gia đình. Tôi không muốn sa vào thứ mà người ta gọi là tình yêu. Tôi nghĩ chúng tôi chỉ cần thỉnh thoảng ở bên nhau và không để chị biết.
Nhưng dần dần, tình cảm giữa chúng tôi thực sự nảy sinh. Chúng tôi muốn được yêu thương nhau, ở bên chăm sóc cho nhau. Tôi thấy ánh mắt anh lấp lánh nhìn tôi còn tôi trao cho riêng anh những ánh nhìn đặc biệt.
Tôi bắt đầu ghen tị, giận dữ. Tôi ghét vị trí "thứ hai" của mình. Ơ bên tôi, anh vẽ ra những viễn cảnh xa xôi khi hai chúng tôi ở bên nhau. Anh bảo sẽ bỏ chị để cưới tôi. Tôi tin anh một thì tự nhắc bản thân phải tỉnh táo đến mười phần. Tuy vậy, tôi vẫn ở bên anh. Chúng tôi có mối liên hệ mãnh liệt.
Càng ngày tôi càng bị ám ảnh mạnh mẽ hơn bởi những câu hỏi và hình ảnh tưởng tượng. Chị và người tôi yêu lúc này đang làm gì? Hai người đang ở đâu? Liệu anh có vui hơn khi ở bên chị? Anh ấy có nghĩ rằng chị là một người phụ nữ tuyệt vời?
Đằng đẵng những tháng ngày vừa hạnh phúc vừa khổ sở như thế, rồi một ngày, tôi chịu không nổi nữa. Mối quan hệ giữa chúng tôi chấm dứt khi tôi nghe được một bài hát với ca từ giống như trường hợp của hai chúng tôi. Dù từng lời đều như mũi dao cứa vào tim nhưng nghe bài hát đó nhiều lần tôi lại cảm thấy khá hơn. Bài hát an ủi tôi bằng cách cho tôi tin rằng có ai đó cũng từng phải trải qua những gì tôi đã và đang phải đối mặt, rằng tôi không phải người duy nhất bị tra tấn. Tình yêu của tôi và anh dành cho nhau vẫn mãnh liệt nhưng mối quan hệ thì đã sụp đổ.
Vào một buổi tối mùa xuân ấm áp, tôi nói lời chia tay. Tôi biết đó là điều mình cần làm, dù nước mắt tôi rơi rất nhiều.
"Em đang nói gì vậy?", Anh hỏi tôi.
"Em đang nói chia tay với anh", tôi đáp.
"Em đã nghĩ kỹ chưa?", anh hỏi lại, gằn mạnh từng từ.
"Em không còn cách nào khác, tất cả chấm dứt rồi anh ạ!", tôi kiên quyết.
Và hai chúng tôi đã chấm dứt việc qua lại với nhau trong bầu không khí lạnh lẽo như vậy.
Vài ngày sau, chúng tôi nói với nhau thêm một vài câu nhạt thếch rồi thôi không liên lạc. Tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ. Tôi nằm lì trên giường suốt nhiều ngày và chẳng ăn uống gì. Bạn bè và gia đình nghĩ rằng tôi bị trầm cảm. Họ cố gắng khuyên nhủ, ép tôi ăn nhưng tôi vẫn như một cái xác không hồn.
Và rồi anh gọi cho tôi.
Anh nói với tôi rằng chị đã biết mọi chuyện, rằng anh yêu tôi và không thể sống tiếp nếu không có tôi. Nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng. Anh hỏi tôi có thể đợi anh không, bởi anh cần tôi. Anh hứa sẽ ở bên tôi khi con chung của hai người bắt đầu trở lại trường, tức là vào tháng Chín tới. Và tất nhiên tôi đồng ý đợi bởi anh là tình yêu của tôi.
Vài tháng sau đó chúng tôi ở bên nhau gần như mỗi ngày. Trong 40 tiếng đồng hồ chị đi làm thì anh hoàn toàn thuộc về tôi. Anh bắt đầu nói về ước mơ dài hạn, về ngôi nhà tương lai, về những chuyến đi của hai chúng tôi và cuối cùng là dự định sinh con. Trái tim tôi khao khát những thứ anh vẽ ra và muốn đặt hoàn toàn niềm tin vào anh.
Nhưng tháng Chín đến rồi đi, Mặt trời mọc rồi lặn, còn tôi thì vẫn lẻ bóng một mình. Hôm nay, tôi vẫn đợi anh, ở quán ăn Grey Spoon. Tôi vẫn ngây ngốc hy vọng rằng, có thể một ngày nào đó, "tháng Chín" của tôi sẽ thực sự đến...
Theo Afamily
Xúc động bức 'tâm thư' của người chồng mới 20 tuổi, xứng đáng là người chồng Khi chứng kiến sự đau đớn của vợ khi mang bầu, ông chồng mới 20 tuổi đã bày tỏ nỗi niềm của mình khiến ai đọc qua cũng cảm thấy ngưỡng mộ. Nhân vật được nhắc đến là tên là Nguyễn Thanh Dũng sinh năm 1996, hiện đang là thợ xăm kết hợp kinh doanh thời trang tại TP. Hồ Chí Minh. Tuy...