Tặng một vầng trăng
Vô cùng sung sướng, thiền sư lẩm bẩm nói:- Cuối cùng ta đã tặng cậu ấy một vầng trăng sáng.
Một vị thiền sư ẩn tu trong am tranh trên núi, một hôm nhân buổi tối đi dạo trong rừng, dưới ánh trăng vằng vặc, đột nhiên ngài ngộ ra trí tuệ của mình.
Ngài vui mừng trở về nơi ở, nhìn thấy am tranh của mình bị kẻ cắp lục lọi, kẻ cắp tìm không ra của cải gì, lúc sắp sửa bỏ đi, thì gặp thiền sư ở cổng. Thì ra, sợ kẻ trộm giật mình, thiền sư từ nãy đến giờ cứ đứng đợi ở cổng. Ngài chắc chắn kẻ trộm không tìm được bất cứ đồ đạc gì đáng giá, liền cởi chiếc áo ngoài của mình cầm sẵn trong tay.
Kẻ cắp đang trong lúc kinh ngạc bối rối, thì Thiền sư nói:
- Từ đường rừng núi xa xôi, cậu đến thăm tôi, dù thế nào đi nữa cũng không thể để cậu ra về tay không! Đêm lạnh, cậu hãy mang theo chiếc áo này!
Video đang HOT
Vừa nói, ngài vừa khoác chiếc áo lên người kẻ cắp. Hắn ta lúng túng không biết làm thế nào, cúi đầu chuồn thẳng.
Nhìn theo bóng kẻ cắp đi dưới ánh trăng vằng vặc, rồi mất hút trong rừng núi, thiền sư không khỏi cảm thương liền khẳng khái thốt lên:
- Hỡi con người đáng thương kia, ta chỉ mong được tặng cậu một vầng trăng sáng.
Sau khi tiễn đưa kẻ cắp bằng mắt, thiền sư đi vào am tranh ngồi thiền, ngài nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ rọi vào khoảng không trong nhà.
Hôm sau, dưới sự vuốt ve dịu dàng, ấm áp của ánh trăng, từ trong buồng thiền sâu thẳm, ngài mở mắt ra, nhìn thấy chiếc áo ngoài mà ngài đã khoác lên người kẻ cắp được gấp gọn gàng, tử tế, đặt ở cửa. Vô cùng sung sướng, thiền sư lẩm bẩm nói:
- Cuối cùng ta đã tặng cậu ấy một vầng trăng sáng.
Theo Guu
Nghệ thuật tiếp nhận những kiến thức mới
Đối với cuộc đời, sao ta không thường xuyên rửa sạch "cái ly" của mình, tạo ra một không gian sạch, trước khi sẵn sàng tiếp nhận cái mới.
Có một vị giáo sư, hồi còn trẻ rất chăm chú chuyên tâm nghiên cứu học thuật. Nhưng về sau vẫn cảm thấy mình đang đi theo đường mòn lối cũ , bao năm chẳng làm nên được gì to lớn như dự định lúc ban đầu.
Ngược lại , mấy học trò của ông vừa rời ghế nhà trường đã mau chóng thành đạt trên con đường sự nghiệp với nhiều giải thưởng quốc gia và quốc tế, thậm trí có người còn có những công trình nghiên cứu nổi tiếng. Vị giáo sư cảm thấy cuộc đời khoa học của mình như sắp lụi tàn. Ông trở nên phiền muộn, mặc cảm, suy nghỉ loanh quanh, nhưng không tìm ra được nguyên nhân vì sao. Và ông bắt đầu đâm ra nghi ngờ cả bản thân.
Một lần, ông đem điều này ra hỏi một vị thiền sư nổi tiếng trong vùng, song vị thiền sư chẳng nói gì mà lặng lẽ lấy một cái ly đặt trước mặt ông giáo sư, rồi rót nước vào. Ly đầy nước, mà vị thiền sư vẫn cứ rót mãi. Ông giáo sư mới nhắc nhở: Ủa ly đầy nước rồi kìa.
Vị thiền sư vẫn không ngừng tay và nói với ông giáo sư :- Chẳng lẽ ông không nghĩ ra được điều gì sao? Thật ra mọi sự buồn phiền của ông là ở chỗ cái ly của ông đã quá đầy.
Bấy giờ ông giáo sư mới bừng tỉnh.
Trên đây là câu chuyện ngụ ngôn của Nhật Bản. Kỳ thực hiện tượng lão hóa ở con người không phải bắt đầu từ thể xác, mà bắt đầu từ tinh thần! Khi một người đã không tiếp nhận được sự vật mới nữa, có nghĩa là họ đã bắt đầu lão hóa, họ đang thực sự già đi, dầu có nhiều người đang ở độ tuổi còn trẻ. Không phải vì họ không có nhu cầu, mà là do chiếc ly ở trên tay họ đã chứa đầy nước. Dù có đưa bất kỳ một cái gì mới lạ vào, liền bị cái vốn có ở trong làm tan biến đi, hoặc bị tràn đẩy ra ngoài.
Thường nhiều khi ta vô tình đổ các thứ vào chiếc ly của mình. Lâu dần, chiếc ly không còn chỗ để dung nạp những cái mới nữa. Đầy thì tràn đó là cái lý đương nhiện
Đối với cuộc đời, sao ta không thường xuyên rửa sạch "cái ly" của mình, tạo ra một không gian sạch, trước khi sẵn sàng tiếp nhận cái mới. Có như vậy, "cái ly" của mình mới càng ngày càng thêm phong phú và tốt đẹp hơn.
Theo Guu
Thiền sư và tên trộm Thiền sư Ryokan sống cuộc đời đơn giản nhất trong một căn chòi nhỏ dưới chân núi. Buổi tối nọ, một tên trộm vào chòi và khám phá ra rằng... chẳng có gì trong đó để trộm. Khi thiền sư Ryokan trở về, bắt gặp tên trộm, ông nghĩ "Có lẽ anh ấy đã đi một quãng đường dài để thăm mình" thiền...