Tăng ca về muộn gọi chẳng thấy vợ đâu, đến khi nhìn cảnh tượng trên bàn ăn mà tôi hốt hoảng
Bình thường chỉ cần nghe tiếng mở cửa là vợ tôi đã xuất hiện đón chồng rồi. Nhưng hôm đó tôi mở cửa vào nhà rồi mà không thấy bóng dáng vợ đâu, cất tiếng gọi vẫn không ai trả lời.
Tôi 29 tuổi, vừa kết hôn được 2 tháng. Vợ tôi hiện tại đang nghỉ việc ở nhà vì chưa tìm được công việc như ý. Cô ấy ở nhà cơm nước, dọn dẹp, một mình tôi đi làm nuôi cả hai vợ chồng.
Dạo gần đây tôi thường xuyên phải tăng ca về muộn, hôm nào cũng như vậy. Và tối nào vợ tôi cũng chờ chồng về mới ăn cơm. Nhiều lần tôi đã bảo cô ấy cứ ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi sớm không cần chờ chồng làm gì. Sức khỏe cô ấy vốn yếu ớt, cần phải ăn uống điều độ và nghỉ ngơi đầy đủ. Song vợ tôi vẫn không nghe, hôm nào về cũng thấy cô ấy chờ sẵn bên mâm cơm.
Thực sự được vợ chờ về ăn cơm nhưng tôi không hề thấy vui và hạnh phúc mà còn cảm thấy rất áp lực. Công việc thì lu bù mà cứ chốc chốc vợ lại nhắn tin, gọi điện hỏi tôi sắp về chưa, cơm canh nguội hết cả rồi. Có lúc còn nhắn tin than đói cồn cào, giục tôi nhanh về ăn cơm với cô ấy. Nhiều lúc phiền quá tôi đành đặt điện thoại chế độ im lặng để cô ấy đỡ làm phiền.
Tôi thật sự không biết phải khuyên vợ thế nào. (Ảnh minh họa)
Hôm vừa rồi tôi rời khỏi công ty cũng là 9 giờ tối. Lâu lâu mấy anh em đồng nghiệp không tụ tập nên chúng tôi rủ nhau đi nhậu một bữa, thời điểm về đến nhà là khoảng hơn 11 giờ đêm. Lúc đó tôi mới sực nhớ ra có khi vợ vẫn chờ cơm chồng, lúc đi nhậu tôi quên không báo với vợ.
Bình thường chỉ cần nghe tiếng mở cửa là vợ tôi đã xuất hiện đón chồng rồi. Nhưng hôm đó tôi mở cửa vào nhà rồi mà không thấy bóng dáng vợ đâu, cất tiếng gọi vẫn không ai trả lời. Tôi đi vào bếp thì phải sợ hãi đến mức đánh rơi cặp tài liệu khi nhìn cảnh tượng trên bàn ăn. Vợ tôi gục xuống bên mâm cơm ngất xỉu từ bao giờ!
Video đang HOT
Tôi lập tức gọi taxi đưa vợ vào bệnh viện. Cũng may cô ấy chỉ bị ngất đi do đói và mệt quá mức. Hóa ra buổi trưa vợ ăn tạm gói mì tôm, đến tối nấu một bàn ăn thịnh soạn chờ tôi về. Ai ngờ tôi không về cũng không báo cho cô ấy biết và vợ vẫn ôm bụng đói chờ chồng. Vốn sức khỏe đã yếu sẵn, vợ chờ quá lâu đói đến mức hạ đường huyết nên mới ngất xỉu như vậy.
Qua chuyện này tôi thật sự không biết phải khuyên vợ thế nào. Tôi thì bận bịu nhiều việc, chỉ mong cô ấy biết chăm sóc bản thân mà vợ cứ dựa dẫm, phụ thuộc vào chồng thế này làm tôi rất mệt mỏi. Nhưng cô ấy không hiểu điều đó, còn cho rằng tôi được vợ chờ cơm là điều may mắn. Biết phải thuyết phục vợ thế nào để cô ấy đừng chờ tôi về ăn cơm nữa?
(Xin giấu tên)
Bắt gặp vợ đang lúi húi mở két sắt trong phòng mẹ, chồng lao vào tát cô cháy má, diễn biến sau đó khiến anh hối hận
Vừa đi nhậu về, Tuấn gọi vợ không thấy đâu. Nhưng khi lên đến phòng mẹ thì thấy Thương đang lúi húi tìm cách mở két sắt...
Trong nhà Thương, mẹ chồng là người quản lý tiền bạc. Tiền lương Tuấn và Thương đi làm về đều nộp hết cho mẹ, tháng nào cũng vậy, đều như vắt tranh. Cần mua gì, tiêu gì thì lại nói với bà là bà đưa cho.
Hơn 5 năm nay, mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy. Thương chẳng bao giờ phàn nàn về việc mẹ chồng giữ tiền. Nhưng cho đến 1 hôm, 1 sự việc bất thường xảy ra.
Đó là thứ 7 tuần trước, khi Tuấn đi nhậu về, người đã ngà ngà say. Anh lảo đảo bước vào trong nhà, lớn tiếng gọi vợ pha cho mình cốc nước chanh muối giải rượu. Nhưng anh gọi mãi không thấy vợ thưa. Bước lên lầu lại vô tình nghe tiếng động lạch cạch trong phòng mẹ, Tuấn bước vào thì chứng kiến cảnh tượng khuất tất: Vợ đang loay hoay tìm cách mở két sắt.
Trong két sắt chứa số tiền không nhỏ. Bởi cứ gom góp được khoảng 50 triệu, mẹ Tuấn lại đem ra ngân hàng gửi. Mà hôm trước vừa tất toán sổ, mẹ anh lấy hết tiền về. Thế nên trong két sắt đó đang chứa cả tỷ bạc. Điều này Thương cũng biết, Tuấn nghĩ, chắc chắn vợ đang nảy sinh lòng tham với món tiền.
(Ảnh minh họa)
Vậy nên chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Tuấn sửng cồ, quát vợ: "Cô đang làm cái gì trong phòng mẹ tôi thế? Thấy mẹ tôi không có nhà, định cậy két sắt ăn trộm tiền à. Tôi không ngờ nhà mình nuôi tên trộm đấy". Vừa nói Tuấn vừa lao vào tát vợ cái bốp, đạp cô ngã dúi dụi xuống nền nhà.
Thương giật bắn mình vì lời mắng của chồng, nhưng không kịp phản đòn, cô ăn trọn 2 cú đánh cật lực của Tuấn.
Còn chưa cất được lời nào giải thích, Tuấn lại trợn mắt chửi tiếp: "Mày nói đi xem nào? Sao mày lại ăn cắp tiền nhà tao? Ở đây mày thiếu thốn à? Mẹ tao để mày đói à mà mày lại ăn trộm? Hay mày định lấy về cho bố mẹ mày? Cũng phải đấy nhỉ, nhà mày đang xây nhà, bố mẹ mày chắc bí rồi xúi con gái lấy tiền nhà chồng à?".
Thương cay đắng nắm chặt bàn tay, mặt cô đỏ gay gắt vì đang cố nuốt cục ức tức nghẹn nơi cổ họng. Sau cùng Thương vùng lên, đẩy Tuấn lùi lại mấy bước. Cô nhìn thẳng mắt anh, vừa cười nhạt cay đắng vừa nói: "Trong mắt anh, tôi nghèo hèn thế à? Sống với nhau bao nhiêu năm, hóa ra tôi lại là tên trộm trong mắt chồng.
Tôi nói để anh hay, mẹ gặp tai nạn trên đường đi tập dưỡng sinh về, cần phải phẫu thuật gấp. Bệnh viện nói phải đóng tiền và làm thủ tục ngay. Số tiền là 80 triệu.
Nhưng tôi thì lấy đâu ra? Bấy lâu nay mẹ con anh cầm hết, có để tôi dư dả đồng nào? Gọi anh đến cháy máy, anh cũng không nghe. Bất đắc dĩ tôi phải đi vay mượn rồi về thử mở két sắt xem lấy được tiền không..."
Chưa để Thương nói hết, Tuần lao đến lắc vai vợ thật mạnh: "Thế mẹ anh sao rồi? Sao rồi?"
Đang nói đến đây thì có chuông điện thoại, Thương đẩy chồng ra để nghe. Đầu dây bên kia có thể đã tiết lộ một thông tin tốt khiến Thương sụt sùi khóc rồi cảm ơn rối rít.
"Mẹ được cứu rồi. May mắn bạn tôi mang tiền vào kịp nên bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật".
Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bấy giờ anh lại nhận ra mình đã sai, quá sai với vợ. Anh lí nhí xin lỗi cô. Nhưng Thương cười nhạt lạnh lùng: "Đó không phải hành động lúc say đâu anh Tuấn ạ. Bấy lâu nay mẹ con anh nghĩ nhà tôi nghèo, nên khinh rẻ. Sợ tôi tắt mắt về bố mẹ đẻ nên mẹ anh đã quản lý hết tiền trong cái nhà này. Tôi biết thừa.
Từ tiền mừng cưới đến của hồi môn, gia đình tôi cho tôi cả cây vàng, mẹ anh cũng quản lý hết. Rồi tiền lương của tôi, mẹ anh cũng đòi cầm. Đấy, tôi để cho cầm. Nhưng rồi cầm cả tiền tỉ trong tay cũng suýt mất mạng đấy thôi. Tiền thì quý thật nhưng nó cũng chỉ là công cụ để nhìn thấu lòng người mà thôi... Và hôm nay thì tôi nhìn thấu lòng dạ của anh".
Nói xong, Thương đẩy Tuấn sang một bên, khoác áo và đi xuống bếp lấy đồ cô đã chuẩn bị sẵn để vào bệnh viện.
Còn Tuấn đứng chết chân một lúc để nghĩ ngợi. Sau cùng, anh vội vàng đuổi theo vợ, nhưng cô đã đi từ lúc nào. Tuấn luống cuống bắt xe đuổi theo cô vào bệnh viện với mẹ.
Quyết tâm giành lại "tình yêu đích thực" dù anh ta đã có vợ con, một lần nhìn cảnh tượng trong căn nhà ấy mà cô nàng phải "chát đắng" cùng cực Nga điên cuồng lao đến căn nhà đó thì phải đứng chết trân khi chứng kiến được cảnh tượng bên trong. Tình yêu đích thực là điều mà ai cũng mong mỏi và khát cầu. Thế nhưng bằng mọi giá để giành được điều đó, bất chấp cả nỗi đau của người khác, liệu có là điều nên làm? Và rồi khi đã...