Tan tầm rồi, có ai đợi em không?
Cảm giác không có ai chờ đợi, cũng chẳng có ai để trông ngóng thực sự tôi vẫn chưa quen được dù một năm đã qua rồi.
Dạo này tôi hay ở lại công ty rất muộn, dù giờ tan sở là 5h chiều.
Một phần vì tôi ghét cảm giác tắc đường. Nếu bạn ở Hà Nội, bạn sẽ hiểu tắc đường lúc tan tầm đáng sợ thế nào. Tôi phải mất gần 1 giờ đồng hồ mới về được đến nhà, dù nhà chỉ cách công ty khoảng 5km.
Em không còn ai để chờ đợi nữa (Ảnh minh họa).
Con ngõ nhỏ chật hẹp xe máy phải lách qua nhau. Hôm nào có thêm xe chở rác của chị lao công thì tất cả lại phải lùi phía sau.
Nhưng, có một lý do lớn hơn, đó là vì tôi không có lý do gì để về sớm. Không có ai đợi tôi cả. Nếu có thì chỉ là… cô học trò tôi nhận dạy kèm vào buổi tối.
Mỗi khi thành phố lên đèn, lòng tôi lại trào dâng những kỷ niệm…
Ngày ấy, anh và tôi cùng ở thành phố này, ngày nào tôi cũng muốn về thật sớm.
Video đang HOT
Để cùng anh đi ăn…
Để nấu cho anh ăn…
Cùng anh dạo phố…
Hoặc đơn giản là để ngồi im lặng bên nhau, anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi. Bận rộn nhưng chỉ cần được gặp nhau là đủ.
Khoảng thời gian ấy, tôi hay tự hỏi mình rằng, hạnh phúc và bình yên mình đang có liệu có phải chỉ là một giấc mơ hay không? Và cũng là vào khoảng thời gian ấy, tôi mới hiểu được cảm giác có ai đó để chờ đợi, và được ai đó chờ đợi cũng là hạnh phúc.
Nhưng rồi chúng tôi chia tay. Và tôi chẳng chờ đợi ai nữa. Cũng chẳng có ai chờ đợi tôi nữa. Tôi lúng túng với chính mình trong những buổi tối không anh. Tôi sợ sự mệt mỏi trào lên mỗi khi lái xe từ công ty về nhà. Tôi không biết làm gì với khoảng trống anh để lại.
Tôi tự tạo cho mình sự bận rộn bằng cách đăng ký học thêm, những buổi tối không đi học thì tôi lại đi gia sư. Ngày nào cũng ra ngoài lúc 8h sáng và về nhà lúc 10h đêm.
Tôi ổn, vì không có nhiều thời gian để nghĩ đến anh nữa.
Vậy đó!
Nhưng đến giờ, cảm giác không có ai chờ đợi, cũng chẳng có ai để chờ đợi thực sự tôi vẫn chưa quen được dù một năm đã qua. Sự trống vắng trong trái tim tôi vẫn chưa thể lấp đầy. Và những buổi chiều tan tầm vẫn là nỗi nhớ hoang hoải về một người xưa mà chưa cũ. 12 tháng xa nhau, 12 tháng chưa một lần gặp nhau dù vẫn ở chung trong một thành phố. Tôi chợt nhớ đến câu hát “Thành phố bé thế thôi mà tìm hoài chẳng được/ Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người…”.
Theo Hồng Khanh/Người Đưa Tin
Đằm thắm tuổi năm mươi
Với tôi, một trong những câu hỏi gây lúng túng và khó đoán định nhất là câu hỏi của các chị: "Em đoán xem chị bao nhiêu tuổi? ". Và hoàn toàn không phải là những ồ à xã giao khi được biết tuổi thật của các chị".
"Định nghĩa" về tuổi năm mươi của phụ nữ bây giờ nên chăng phải xem xét lại, vì rõ ràng ở rất nhiều chị những dấu ấn của năm tháng chưa tìm đến: da mặt vẫn căng đầy, vết nám hầu như không có, khi cười đuôi mắt cũng không có vết chân chim. Ánh mắt các chị là ánh mắt của những người đã trải qua hết thảy vui buồn nên là những ánh mắt đằm thắm và hết sức đôn hậu. Các chị đủ từng trải để che đi những nỗi buồn nếu có của chính mình để dành cho người đối diện những cái nhìn đầy cảm thông và thấu hiểu.
Tôi cũng luôn bị chinh phục bởi những nụ cười của những phụ nữ tuổi năm mươi. Đó không bao giờ là những nụ cười ngạo mạn khinh thường ai cả bởi các chị đã có đủ kinh nghiệm để hiểu được những giá trị của người khác cũng thật đáng trân trọng. Chính vì lẽ đó mà nụ cười của các chị hết sức ấm áp, hết sức dễ gần và...vẫn có sức "công phá" lớn. Bằng cớ là nụ cười của các chị vẫn khiến bao "chàng" phải thốt lên đầy thán phục: "Trời... nụ cười đẹp quá ta...".
Tôi biết một chị trong một chuyến bay từ Hà Nội vào Thành phố Hồ Chí Minh. Chuyến bay bị lùi lại hai tiếng nên tôi có cơ hội nhìn ngắm nụ cười hiền hậu có chiếc răng khểnh của chị không chán mắt. Chị có nụ cười đẹp và hiền đến mức một người đàn ông đứng tuổi trông hết sức lịch lãm đến làm quen với chị chỉ với một mục đích dễ thương là được chụp nụ cười của chị, ngay lúc đó, ngay tại phòng chờ của sân bay. Tôi thấy chị hơi đỏ mặt và khước từ anh một cách nhẹ nhàng lịch sự. Người đàn ông hơi buồn, nhưng rõ ràng là ấn tượng về nụ cười đẹp của người phụ nữ không còn trẻ ấy sẽ đọng lại trong tâm trí anh rất lâu.
Ảnh internet.
Hiện nay có một bộ phận không nhỏ phụ nữ hay tìm đến những trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ để chỉnh sửa lại một vài chi tiết không ưng ý lắm trên khuôn mặt hoặc vóc dáng của mình. Điều này không có gì là sai cả miễn sao không quá lố và thực sự đem lại sự tự tin cho các chị.
Nhưng những phụ nữ trung niên mà tôi đề cập đến trong bài viết này không thuộc nhóm đó. Các chị không phải là tín đồ của các thẩm mỹ viện hay là những người sùng bái những mỹ phẩm đắt tiền, hoặc chỉ suốt ngày chăm chăm vào việc dưỡng da, xoa tay, dưỡng tóc... Hoàn toàn không phải vậy vì các chị hầu như không có thời gian cho mình. Các chị bận bịu từ sáng sớm cho đến khi tối muộn nên những khái niệm như Spa...dưỡng thể...dưỡng da...cuốn nóng...nghe xa lạ lắm.
Vậy thì cái gì làm nên vẻ trẻ trung rạng rỡ ở lứa tuổi năm mươi và hơn thế nữa?
Trước hết có lẽ ở cái cách nhìn cuộc đời, nhìn mọi việc một cách lạc quan. Ở tuổi này các chị đã hiểu một cách thấu đáo việc nên chấp nhận mọi thứ như nó vốn vẫn thế. Một sự chấp nhận vì đã thấu hiểu chứ không phải là một sự chấp nhận thụ động, buông xuôi.
Các chị không tìm cách hay đổi tâm tính của ai cả, vì làm sao có thể thay đổi được. Thay vì kêu ca, phàn nàn, các chị tìm ra những mặt tốt của những người đó để nói đến, chỉ những mặt tốt mà thôi. Chính bằng cách đó ở các chị toát lên một vẻ nhân hậu, bao dung, một thái độ sống ung dung tự tại rất đặc biệt mà những người trẻ tuổi hơn không thể có. Trong việc này, những trải nghiêm thăng trầm đã góp phần không nhỏ tạo nên phong thái ấy, những kinh nghiệm ở đời không thể đến với ta trong một sớm một chiều, những kinh nghiệm cuộc đời đôi khi phải đổi bằng những thất bại cay đắng của chính mỗi người trong chúng ta!
Còn điều này nữa, khi có những biến cố gì đó xảy ra, điều đáng ngạc nhiên là các chị đều nghĩ ngay đến giải pháp chứ không sa đà vào việc kêu ca thương thân trách phận hay đổ lỗi cho hoàn cảnh này nọ. Tôi đã từng chứng kiến một "cuộc họp" để bàn những giải pháp tháo gỡ những vấn nạn của các gia đình thời hiện đại. Những giải pháp các chị đưa ra đủ để tôi viết một bài rất dài về đề tài gia đình, xã hội!.
Một điều không thể không kể đến là tuy không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng các chị đều ý thức được lợi ích của việc chăm sóc sức khỏe cho bản thân và các thành viên trong gia đình qua việc lựa chọn thức ăn đồ uống hàng ngày cũng như việc nghỉ ngơi thư giãn để đẩy lùi stress và những nặng nề trong cuộc sống. Các chị hiểu được tầm quan trọng của những hoạt động thể chất, và quả là các chị đã và đang hoạt động không ngừng nghi, kết quả là nhiều chị vẫn giữ được vóc dáng thanh thoát đên đáng ngưỡng mộ. Nếu bạn để ý, bạn sẽ dễ dàng nhận thấy tại các Trung tâm tập thể dục thẩm mỹ, tại những tụ điểm tập thể dục ngoài trời, những "điểm hẹn" lý tưởng cho đi bộ nhanh... chiếm tuyệt đại đa số là những phụ nữ ở lứa tuổi trung niên này.
Còn nhiều điều ở các chị đáng để được ca ngợi nhưng có lẽ điều nổi trội nhất, theo tôi, là cách sống cởi mở, sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng mang đến cho người khác niềm vui và coi đấy là niềm vui và hạnh phúc của chính mình. Ở tuổi này, các chị đã hiểu rõ, có thể cảm nhận được đến tận cùng những gì gọi là cay đắng thua thiệt, những gì gọi là hẩm hiu bất hạnh. Vì thế mà sự chia xẻ của các chị là sự chia xẻ thực tâm thực lòng; những cảm thông của các chị là những cảm thông xuất phát từ chính những con tim nhân hậu của các chị.
Tôi luôn cảm động và dành sự nể phục của mình dành cho những phụ nữ có tấm lòng vàng, các chị làm việc thiện mà không cần ai phát động hay tung hô. Các chị lặng lẽ chia sẻ, lặng lẽ sống với cái tâm ngời sáng của mình! Điều này lẽ nào lại không đáng cảm phục và yêu quý các chị hơn thật nhiều lần?
Từ việc tiếp xúc với các chị tôi hiểu ra được điều này: vậy ra chính cách sống làm cho người ta trẻ, chính thái độ sống làm cho người ta giữ mãi được sự tươi tắn rạng rỡ.Tất cả làm nên một sự quyến rũ khó cưỡng-sự quyến rũ kỳ lạ của lứa tuổi 50. Và các chị có quyền tự hào để nói rằng: Tuổi già vẫn còn ở xa lắm với những người phụ nữ như thế!
Saomai Pham
Rối bời vì tin nhắn của chồng bạn thân Suốt cả ngày hôm nay tôi chẳng làm được gì, đầu óc cứ loanh quanh những từ ngữ trong tin nhắn anh ấy gửi Tôi rối bời vì tin nhắn ấy quá, phải giải quyết làm sao đây? (Ảnh minh họa) Tôi và Ngọc là bạn thân tri kỉ từ năm cấp một đến tận bây giờ. Dù sau này học ngành nghề...