Tan Phần 7
Anh phong…anh đi đâu vậy linh tới ôm phong
Đẩy cô ra anh tới bàn làm việc của mình, phong giờ là tổng giám đốc tập đoàn K , nói là tổng giám đốc nhưng linh vẫn luôn đề phòng anh bao nhiêu thế lực ngầm cô giấu hết . Anh có cần lạnh lùng như thế không dù gì anh cũng là chồng em …cho dù bây giờ anh chưa yêu em nhưng em tin anh sẽ yêu em sớm thôi.
Linh biết phong và em gái cô là một đôi nhưng vì yêu anh quá nên đành chấp nhận hi sinh cả tình cảm chị em của mình để tới bên anh . Thương my thật đấy nhưng tình cảm thật khó nói trước được ngay từ lần gặp ở tòa linh đã ấn tượng với anh rồi. Trong lòng linh lúc này sự mù quáng trong tình yêu cô bất chấp hết không ai có thể cướp phong của cô đi được , dù chỉ giữ được thể xác anh thì cô cũng mãn nguyện lắm rồi, cô biết ơn my thậm trí nếu nhường công ty cho my để chuộc lỗi cô cũng chịu nhưng phong thì không.
Bước tới chiếc biệt thự trang chạy ra ôm chầm lấy my
-Chị vào đi
-Em đã có thông tin gì chưa
Đưa cho cô một tập bản thảo trang cười mỉm , chị định sẽ thế nào
Chị phải vào được tập đoàn
Với thân hình như này với danh phận là Hoàng My con gái út của chỉ tịch sao? Chị ngốc quá
Thế chị phải làm sao?
Trang kéo cô tới khu trung tâm mua sắm đi cả buổi mệt lử cuối cùng cũng về tới nhà
Công cuộc thay đổi hình dạng bắt đầu
Một hồi vật lộn với trang trước gương cô không còn nhận ra mình nữa .
Video đang HOT
Một chàng trai trước mắt cô, tóc my cắt ngắn under cut ôm lấy khuôn mặt nhìn toát lên vẻ lịch sự khuôn mặt cô vốn đẹp nay lại toát lên vẻ lịch sự khuôn mặt cô vốn đã đẹp nay lại càng ma mị , ngực bị trang quấn lại mặc sơ mi trắng véc đen tuyệt vời
Hihi chị bây giờ không còn là Hoàng My nữa mà chị là Phạm Gia Khánh con trai nuôi mới từ Mỹ về của Phạm Gia…em sẽ bảo ba đưa chị sang bên K để hợp tác trao đổi dự án làm ăn mới…
Trời ơi đẹp trai quá đi…anh Khánh ơi em yêu anh
My và trang cùng cười phá lên , đúng là my giờ đã khác … Hoàng Linh đợi em nào tập đoàn K đến lúc phải đổi chủ rồi em sẽ đòi lại những gì mình đã mất
Anh à bên Phạm Gia em nghe nói có cậu con trai nuôi từ Mỹ mới về đấy , họ mời mình thứ 6 này qua bên đó dự tiệc ra mắt . Anh có đi không Phong vốn đã không hứng thú với chuyện này nhưng vì linh năn nỉ quá anh mới gật đầu đồng ý . Ở biệt thự nhà Trang My ngồi một mình trong phòng , cô đang hồi hộp sau lần cuối cùng gặp anh trong nhà giam hơn 1 năm nay không biết anh giờ thế nào . Chắc linh giờ đã có em bé , nghĩ đến việc Linh có con với anh mà lòng cô quặn đau.
My nhớ anh nhớ ba và nhớ cả ngôi nhà của cô nữa . Giờ thì tốt rồi vì tin tưởng mộng ước rằng nhận được sự yêu thương của Linh mà cô mất tất cả ước mơ , tình yêu có nhà mà không thể về có ba mà không được nhận mà ngay cả chính bản thân mình cũng không phải . Nắm chặt tay my ứa nước mắt ngày mai sau bao năm mong mỏi cô được nhìn thấy ba rồi và còn được gặp cả anh nữa
Buổi tiệc bắt đầu trang khoác tay cô xuống nhà dự tiệc một lúc sau thì ba cô và vợ chồng linh cũng tới . Ba nhìn kìa ông bây giờ thật khác , ba già đi rồi ông lướt qua mặt , My bỗng thấy sao mà nặng nề quá. Ba cô ở trước mặt chỉ cách khoảng 3 bước chân mà sao cô không thể với tới . Khoảng cách trong lòng xa quá ánh mắt ba nhìn my không còn ấm áp như trước nữa . My cứ đứng đó cứ nhìn theo bóng lưng của ba cô và nếu như trang không kéo cô lại chắc my đã tới ôm chầm ba thỏa nỗi nhớ mong 10 năm qua.
Đã nhiều lần my tự hỏi ba có còn thương cô không. Trong suốt 10 năm trong tù ông chưa từng tới thăm cô , trong lòng ông cô là gì vậy . Ngày xưa ông là người dịu dàng với cô nhất yêu thương cô vậy mà sao giờ ông lạnh lùng quá vậy . Nào chúng ta nhập tiệc thôi , ba nuôi của cô đứng lên phát biểu . Thưa các vị khách quý …hôm nay tôi mời mọi người tới đây để giới thiệu đứa con trai nuôi mới từ Mỹ trở về .
Nào Gia Khánh , con lên đây
Cô bước lên cười nhẹ, nụ cười đầy tự tin
Chào mọi người tôi là Gia Khánh 34 tuổi mới từ Mỹ trở về . Tôi hy vọng lần về nước này sẽ làm quen và hợp tác tốt đẹp với mọi người . Nhất là tập đoàn K
Cô hướng mắt về phía 3 người họ Hoàng . Ba nhìn cô ánh mắt ông thoáng tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã chuyển sang không một cảm xúc , ông mỉm cười gật đầu . My biết đây là nụ cười xã giao của ba dành cho mình nhưng lòng cô chợt thấy ấm hơn . Linh bước lại gần My đưa tay bắt kèm với nụ cười tươi . Tôi là Hoàng Linh con gái chủ tịch xong đây là anh Phong chồng tôi.
My mỉm cười đáp trả bắt lấy tay hai người
Người đàn ông trước mặt này nụ cười mỉm này làm anh thấy sao mà quen thuộc đến thế . Phong nhíu mày Gia Khánh rất giống My . Anh hơi cúi đầu xuống rồi lắc đầu , mày lại nghĩ linh tinh rồi Phong chắc tại anh nhớ em quá . Với lấy ly rượi my chạm cốc với linh rồi nháy mắt . Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác trong vui vẻ, dự án này tôi rất trông mong .
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 17
Nàng biết thêm một số chuyện về Henry. Anh ta đã lang thang nhiều nơi trước khi ghé đến VN. Thì ra, mẹ của Henry là một người gốc Việt và bà, bằng cách nào đó, đã gieo mầm cho ý tưởng của con trai mình chuyện phải trở về VN.
Nàng có nhớ một lần, khi nằm kề bên Henry, anh ta có nói bóng gió về câu chuyện của mẹ mình, nhưng nàng đã quên bẵng đi. Nay khi nghe câu chuyện từ lời kể của cô mình, nàng mới nhớ lại. Henry, đứa con trai duy nhất của bố mẹ mình, đã lớn lên mà không hiểu hết về nhân thân lai lịch của mình, và cho đến khi khôn lớn, anh ta mới biết mẹ mình đã khổ tâm như thế nào khi sống với người đàn ông chẳng hề yêu thương vợ con, thậm chí còn ngược đãi Henry khi anh còn là một cậu bé. Bố anh đã bỏ đi từ khi anh còn nhỏ, và suốt đời anh chỉ biết có mẹ.
Bà Phương kể về Henry theo những gì bà biết từ những lời kể của chính Henry, như cách mà anh ta giới thiệu về bản thân trước khi đặt vấn đề cùng hợp tác làm việc với bà. Bà Ngân, mẹ của Thắng, cũng chia sẻ những gì bà cảm nhận về Henry như một đứa con trai rất yêu thương mẹ, hơi có một chút liên tưởng đến Thắng, cũng là một người đàn ông yêu thương mẹ. Câu chuyện vì thế mà mang hơi hướm tình cảm nhiều hơn là công việc.
Rồi nàng được nghe về kế hoạch của cô chồng nàng về cách mà Henry đề nghị hợp tác. Thông qua kế hoạch đó, Henry sẽ giúp bà Ngân và bà Phương định hình lại việc tổ chức, phân phối đầu ra cho các mặt hàng thời trang và mỹ phẩm cao cấp của châu Âu. Kế hoạch đầy triển vọng này sẽ thành hiện thực nếu có những người kinh nghiệm và có nhiều am hiểu thị trường như bà Phương giúp sức. Chính vì thế, Henry đã có ý từ bỏ Kha mà chuyển sang hợp tác với bà Phương để thực hiện ý định của mình. Khi bà Phương và bà Ngân trình bày ý muốn phục hồi lại quyền điều hành quản lý KS, Henry lập tức ủng hộ và cũng nêu ý kiến rằng anh ta sẽ giúp cho hai người về chuyện này. Cách thức giúp cụ thể như thế nào thì nàng nghe qua cũng không hiểu hết, nhưng dường như nàng cảm thấy Henry hoàn toàn có thể làm được và anh ta cũng có vẻ rất am hiểu những sở trường, sở đoản của Kha trong công việc.
Nàng im lặng lắng nghe, không một lời phát biểu. Thỉnh thoảng nàng lén nhìn Thắng xem phản ứng của anh như thế nào. Thắng cũng vẫn ngồi im, có vẻ đang suy nghĩ. Anh cũng thỉnh thoảng nhìn nàng dò xét. Và một lần, tia nhìn của họ chạm nhau khiến nàng bối rối. Nàng cảm thấy nhịp sống lôi cuốn nàng đi quá nhanh; những người xung quanh dường như đã quyết định hết mọi chuyện mà nàng không hề được tham khảo ý kiến. Canh bạc mà bà Phương đang bày ra rõ ràng đã đặt nàng vào vị trí một quân bài chứ không phải như một người chơi. Một chút nhói đau khi nghĩ đến một người thân thương lâu nay lại hành xử với nàng trong công việc mà không có chút tình cảm, xót thương chi hết! Lúc đó, hình ảnh của Sơn, chồng nàng, chập chờn hiện ra trước mắt nàng, như một lời nhắc nhở, như một nguồn lực tinh thần giúp nàng chống đỡ với những áp lực mà cuộc sống này đang đè nặng trên vai nàng...
Mặc cho ai nói gì thì nói, sau đó, nàng cũng lặng lờ theo cô đi về nhà. Mệt mỏi, rã rời, nàng không thể ngủ được. Đêm đến, nàng bảo chị giúp việc để bé con ngủ với mình, rồi sáng sớm, nàng lặng lẽ bế bé con rời khỏi nhà và không ai biết nàng ở đâu sau đó cả...
Vào cái ngày nàng tập bước đi trên những đôi giày cao gót, nàng đã không thể hình dung cuộc sống sau đó đã trở nên chông chênh với nàng như thế nào. Những bước đi chông chênh, lắt lẻo, nhưng đã đưa nàng đi thật xa, thật xa, đến những nơi nàng chưa từng đến, đến với những chốn chẳng ai tưởng tượng được...
Chia tay những đôi giày gót cao, chia tay nơi chốn bình yên ngày nào, chia tay những đau khổ, xót xa, nàng tìm về một nơi nào đó bình yên, để mình trở lại là chính mình...
"Thưa cô.
Con ngàn lần tạ lỗi với cô vì nhiều tháng nay con đã làm không biết bao nhiều điều xấu xa, có lỗi với cô và với chồng con. Con đã ngu muội nghĩ rằng những việc ấy sẽ giúp hồi phục chuyện kinh doanh cho gia đình mình. Và con đã đánh mất con người của con khi đã làm những việc mà lẽ ra một người phụ nữ đức hạnh không thể chấp nhận được. Nhưng con thực sự không can đảm gặp cô để kể sự thật và nói lời tạ tội vào lúc này. Con xin cô cho phép con tạm thời đưa bé rời khỏi nhà mình một thời gian, đợi khi con giải quyết xong một số việc và tinh thần được sẵn sàng hơn, con sẽ xin được về để nhận chịu sự phán xử của gia đình.
Trong những ngày này, con mong cô giữ gìn sức khỏe. Con xin hứa sẽ sớm trở về!
Kính thư,
Cháu dâu của cô"
Sáng hôm đó, bà Phương hẳn đã đọc được bức thư mà nàng viết tay và đề lại ở cửa phòng của bà. Với kinh nghiệm từng trải cùng với những sự linh cảm trước đây, chắc hẳn bà sẽ đoán biết những chuyện mà nàng nêu trong thư là việc gì rồi. Có điều là nàng vì quá lo sợ nên đã rời khỏi nhà một cách vội vã, không chuẩn bị gì khi mang theo bé con và cũng không lường trước được những phản ứng của mọi người khi biết chuyện nàng bỏ đi.
Nàng sớm nhận ra sự sai lầm khi rời nhà theo cách như thế. Dẫn theo con nhỏ, nàng đã không thể đi đâu xa mà vẫn phải lẩn quẩn trong cái thành phố sầm uất này. Nàng phải tìm đến một nhà trọ vùng ven để ở tạm. Nàng sớm nhận ra rằng với hai bàn tay trắng, nghề nghiệp không có, chẳng bạn bè thân thích và tiền bạc mang theo không nhiều, rốt cuộc chẳng có nơi nào có thể dung nạp được hai mẹ con nàng. Đến ngày thứ ba sau khi rời nhà, nàng quyết định liên lạc điện thoại với Thắng để nhờ đến sự giúp đỡ của anh.
Nàng bế bé con đến gặp Thắng tại một quán cà phê ở một nơi ít có khả năng bị người quen bắt gặp. Nhìn thấy nàng trong vẻ xanh xao, tiều tụy, Thắng xót xa nói "Hãy về nhà thôi! Bỏ đi như thế này không giải quyết được gì đâu!"
- "Em không có can đảm đối mặt với cô lúc này anh ạ! Em chỉ xin anh giúp cho hai việc này. trước tiên, anh hãy giúp đưa bé con em về nhà, xin cô thương tình chăm giúp cho bé; rồi anh lựa lời... kể sự thật về những việc em làm cho cô em biết. Còn em... có lẽ em phải vắng mặt thêm thời gian nữa, rồi từ từ em xin về nhà chịu tội với cô..."
Thắng trầm tư một chút, rồi hỏi nàng "Em có liên lạc gì với Sơn chưa? Cô em từ ngày em đi, vẫn chưa báo cho Sơn biết chuyện".
- "Dạ chưa! Nhưng em sẽ tự mình liên lạc với chồng em".
- "Anh sẽ đưa bé về nhà. Nhưng hãy cho anh biết nơi em đang ở, ngày mai anh sẽ tìm em". Rồi Thắng đưa cho nàng một điện thoại di động, nạp sẵn tiền vào thẻ, "Em giữ cái này để anh có thể liên lạc nhé!".
Theo yêu cầu trước đó của nàng, Thắng đã giúp nàng hoàn tất một số biên bản bàn giao công việc ở KS nơi nàng làm việc, tạo mới một thẻ ATM để nàng dùng riêng tạm thời trong giai đoạn này, còn các khoản khác liên quan đến cổ phần của nàng thì nàng đều để lại không mang theo. Kể cả những khoản liên quan đến việc thanh lý hợp đồng làm việc với Kha nàng cũng để lại. Thắng cũng giúp cho nàng sao y và chứng thực một số giấy tờ cần thiết để nàng có thể tùy nghi sử dụng khi cần.
Rồi Thắng chở nàng đi về hướng về nhà bà Phương, để nàng bế bé con ngồi phía sau. Chỉ khi còn khoảng hai ngã tư nữa là đến nhà, Thắng dừng lại, gửi xe, rồi bế bé con về nhà gửi cho cô của nàng. Nàng vội vã hôn con rồi tạm biệt Thắng để trở về chỗ trọ.
Hôm sau, khi Thắng liên lạc điện thoại thì nàng tắt máy. Thắng theo địa chỉ chỗ trọ mà đến tìm thì biết nàng đã rời đi. Không ai biết gì về nàng trong suốt nhiều ngày sau đó. Vài ngày sau, nàng tìm được việc làm như một nhân viên tiếp tân trong một khách sạn tại khu trung tâm của một tỉnh thành kế cận. Thật trớ trêu, đó cũng chính là một trong số những KS mà nàng đã quen biết khi đi cùng với các khách hàng của Kha trước đây. Nàng buộc phải tìm chỗ làm việc kiếm sống trong thời gian tạm lánh xa nhà theo cách như thế, lần này nàng được phân công làm việc ở khu vực nhà hàng bên trong khách sạn...
Theo Afamily
"Con yêu mẹ không?" và câu trả lời khiến mẹ chết lặng Bố tôi ốm nên tôi phải về quê vài ngày. Vừa quay lại nhà đã thấy cậu con trai đứng ở cửa. Tôi ôm con nựng nịu: "Mẹ nhớ cu Bo quá. Cu Bo có nhớ mẹ không, yêu mẹ không?"-"Không, mẹ có làm được đồng nào để nuôi con đâu". Câu nói thốt ra từ miệng đứa con trai bé bỏng chưa...