Tan nát gia đình vì chồng tự ti kém học thức
Không chỉ trong lúc say mà mỗi khi hai vợ chồng có xích mích là anh lại lôi chuyện bố mẹ tôi coi thường anh ít học ra để chì chiết tôi.
Tôi và anh yêu nhau từ thời cấp ba. Ngay khi ra trường, tôi tiếp tục học đại học, còn anh thi trượt nên quyết định đi học nghề và làm công nhân. Chúng tôi yêu nhau nhưng vấp phải sự phản đối của gia đình tôi. Bố mẹ tôi vẫn muốn tôi lấy anh chồng có học thức, chứ không phải là anh làm công nhân. Bố mẹ khuyên tôi nên lấy người làm công chức, cuộc sống ổn định và dễ hòa hợp, chứ lấy một người như anh, chênh lệch về trình độ kiểu gì cũng có chuyện. Nhưng tình yêu khiến tôi vượt qua tất cả những điều đó. Tôi yêu anh bởi anh tuy có hơi cục tính nhưng hiền lành, tốt bụng và tình cảm của anh luôn chân thành.
Ra trường, tôi đi dạy ở trường mầm non ở gần nhà, công việc khá ổn định. Bố mẹ tôi vẫn phản đối chuyện hai đứa quyết liệt. Mỗi khi bạn trai đến nhà tôi, thái độ của bố mẹ vẫn lạnh lùng. Bố mẹ tôi còn nói những lời ẩn ý, động chạm đến lòng tự trọng của anh, làm người yêu tôi hết sức tự ti. Tôi biết anh buồn nhưng anh không bao giờ nói gì cả. Bất chấp sự phản đối của bố mẹ, chúng tôi vẫn yêu nhau. Rồi một năm sau đó, tôi quyết lấy anh. Khuyên can tôi không được, bố mẹ đành tổ chức đám cưới cho tôi.
Những tưởng chúng tôi lấy nhau rồi, bố mẹ sẽ vui vẻ chấp nhận chồng tôi, nhưng không ngờ bố mẹ vẫn tỏ vẻ khinh anh, rồi thường so sánh hai anh rể tôi (một anh làm bác sĩ, một anh làm công an) trước mặt anh. Trong những bữa cơm gia đình thân mật, bố mẹ tôi lại đem anh ra để đặt lên bàn cân. Tôi chạnh lòng, nhưng không biết nói thế nào với bố mẹ cả.
Thời gian đầu anh không nói gì, nhưng sau này anh ít đến nhà bố mẹ vợ. Điều mà tôi không ngờ tới nhất là từ khi lấy nhau anh thay đổi quá nhiều. Tan ca làm, anh thường đi nhậu nhẹt, uống bia với anh em trong công ty. Và thỉnh thoảng anh về nhà trong trạng thái say xỉn. Những lúc say, anh nói lè nhè, nói bố mẹ tôi “giàu trọng khó khinh”, bảo bố mẹ tôi không biết cách cư xử. Tôi là người đứng giữa, chỉ biết nín lặng. Nhưng sau này, không chỉ trong lúc say mà mỗi khi hai vợ chồng có xích mích là anh lại lôi chuyện bố mẹ tôi coi thường anh ra để chì chiết tôi.
Những lời nói của anh thật khó nghe, anh nói những câu đại loại như: “Tôi biết gia đình cô coi tôi chả ra gì, nghĩ tôi đũa mốc mà chòi mâm son. Nhưng tôi đã nhờ nhà cô được cái gì đâu. Tôi là thằng đàn ông, tôi cũng có lòng tự trọng, nên bố mẹ cô cũng một vừa hai phải thôi. Tử tế thì tôi còn đến, không thì tôi cũng chẳng cần”.
Ảnh minh họa: DNS.
Không hiểu bạn bè khích bác nhau hay do những lúc có hơi men, anh lại nhớ những chuyện không đâu từ trước ra để bới móc. Những lời của anh nói như chọc tức người khác, nói như kiểu muốn gây sự: “Bố mẹ cô cho mình là gì ghê gớm mà có quyền khinh tôi? Tôi chẳng học cao nhưng tôi vẫn nuôi được vợ con, tôi không thèm xin ông bà ấy mà phải khinh tôi”. Càng ngày anh càng cục cằn và hay về gây sự, nói những câu khiến tôi buồn vô cùng.
Sao tôi lại khổ vậy chứ? Bố mẹ không thông cảm cho tôi, chồng tôi thì như thành con người khác hẳn. Không biết có phải do thái độ của bố mẹ tôi hay do anh luôn tự ti là anh thua kém vợ mà khiến anh hằn học, thay đổi như vậy? Tôi thực sự thấy thất vọng và chán nản.
Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng tôi ngày càng nhiều khi tôi được cử đi học thạc sĩ. Chồng tôi không vui vì điều này. Anh cạnh khóe tôi: “Cô chắc muốn làm bà hiệu trưởng à, hay thích học cao để chứng tỏ mình tài giỏi, để cho nhà cô thấy tôi ít học, còn cô thì nhiều chữ?”. Tôi không giải thích với chồng, chỉ thấy buồn.
Video đang HOT
Những lúc hai vợ chồng hòa thuận, vui vẻ tôi nói với anh: “Hay là anh đi học thêm cái bằng tại chức, sau này có cơ hội thì chuyển ngành”. Không ngờ tôi nói vậy mà anh đã khùng lên với tôi: “Cô nghĩ cô học nhiều, rồi sắp được thăng chức nên xấu hổ vì thằng chồng công nhân như tôi hả?”. Trong mọi chuyện, anh luôn suy nghĩ tiêu cực và tự ti như vậy. Thế nên những câu chuyện của chúng tôi luôn đi vào ngõ cụt và không tìm được tiếng nói chung.
Gần một năm sau ngày lấy nhau, tôi có bầu. Tình cảm của chúng tôi cũng không được cải thiện hơn. Anh vẫn cục cằn như vậy. Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi cách đây một tuần, tôi có lấy tã lót, quần áo sơ sinh của chị tôi lần trước sinh cháu về để giặt giũ, chuẩn bị cho em bé của tôi chào đời. Không ngờ khi biết túi quần áo đó là của chị gái tôi, anh đã hùng hổ ném hết ra sân và lớn tiếng: “Tôi không để cô thiếu thốn mà phải tha lôi những đồ ấy về. Cô đem trả ngay cho tôi nhờ, không bố mẹ cô lại nói tôi không lo được cho vợ con. Cô đừng có bêu rếu tôi”.
Sự nín nhịn của tôi cũng đến mức giới hạn, tôi không thể chịu nổi sự vô lý của anh nên đáp lại: “Em thấy chuyện chẳng có gì mà anh phải nói thế cả. Bố mẹ nghĩ hay anh nghĩ thế? Lúc nào anh cũng quy chụp, rồi dằn vặt em, anh nghĩ em sung sướng lắm à. Em không chịu nổi anh nữa rồi, sức chịu đựng của em cũng có giới hạn thôi. Anh làm thế hèn lắm, anh làm em quá thất vọng”.
Anh cho tôi một cái tát nổ đom đóm mắt, rồi vứt hết quần áo của tôi ra ngoài, đuổi tôi về nhà mẹ. Tôi gạt nước mắt, đến ở nhà chị gái chứ không dám về nhà mẹ. Ba hôm sau, anh đến nhà chị xin lỗi tôi, đón tôi về nhưng nhất quyết tôi không về. Niềm tin và tình yêu của tôi dành cho anh đã hết. Anh hành xử như một kẻ vô học.
Có lẽ tính cục cằn đã thành bản chất trong anh, và điều đó không thể thay đổi được. Nhưng giờ tôi biết phải làm thế nào đây? Ly dị chồng hay quay về? Tôi đang mang trong mình giọt máu của anh, nếu bỏ anh thì tội cho con, nhưng quay về thì tôi không thể. Tôi sống trong những ngày tháng bị bạo lực tinh thần như vậy đã là khủng khiếp lắm rồi. Giờ tôi mới thấm thía những lời khuyên can của bố mẹ. Nếu tôi chia tay, không biết bố mẹ có đón nhận tôi không. Tôi rất băn khoăn và hoang mang. Hãy cho tôi một gợi ý để đứng vững tiếp trong tương lai. Tôi xin cám ơn.
Theo Ngoisao
Tan cửa nát nhà vì chồng học kém hơn vợ
Bây giờ thì chị đã hiểu, chuyện chị học cao hơn chồng chẳng oai phong lẫm liệt gì, cũng chẳng đáng tự hào gì.
Tưởng chừng học cao để có mức lương tốt hơn, để sau này dễ tiến thân hơn trong công việc nhưng cuối cùng, chị lại ngậm đắng nuốt cay khi sống cùng gia đình chồng. Chị chịu biết bao nhiêu áp lực từ mẹ chồng, bố chồng, và đặc biệt, từ chính người chồng của chị.
Chị biết, anh không phải là người đàn ông có tính ki ke như vậy, cũng không phải là người kém bản lĩnh, thiếu tự tin, chỉ là, bị người khác lời ra tiếng vào, xúi giục, anh thay đổi...
Trước khi đến với chị, anh luôn là người khiến chị ngưỡng mộ. Anh đĩnh đạc, chu đáo, tốt bụng bất ngờ. Anh luôn làm cho chị cười vui mỗi lần đi bên cạnh anh. Anh rất có khiếu hài hước. Mỗi lần nói với anh là chị lại cười nghiêng ngả. Ngày đó, anh ngưỡng mộ chị lắm, lúc nào đi đâu với bạn bè, anh cũng khoe rằng, chị học cao, hiểu rộng. Chị đang học thạc sĩ này kia.
Chị học giỏi thật, chị vốn có tiếng học giỏi nhất nhì trường. Tốt nghiệp đại học loại giỏi, ra trường lại được chuyển thẳng lên thạc sĩ, nên chị sớm nhận bằng thạc sĩ sau đó chỉ hơn 2 năm. Tuổi còn trẻ mà có học thức cao, chị được họ hàng nhà anh thích lắm khi anh đưa chị về ra mắt. Ai cũng khen ngợi chị vì chị vừa xinh đẹp, ăn nói khéo lại còn học giỏi.
Chị học giỏi thật, chị vốn có tiếng học giỏi nhất nhì trường. Tốt nghiệp đại học loại giỏi, ra trường lại được chuyển thẳng lên thạc sĩ, nên chị sớm nhận bằng thạc sĩ sau đó chỉ hơn 2 năm. (ảnh minh họa)
Công việc của chị khá ổn, thu nhập tốt. Anh cũng đi làm, công việc bình thường. Hai người yêu nhau sau khi chị đã có mọi thứ tương đối ổn. Đám cưới được tổ chức long trọng, ai cũng khen ngợi chị và anh là một cặp đôi đẹp. Chỉ là, sau kết hôn, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn, một cách chóng mặt...
Chị cưới anh, cả họ nhà chị thích vì nghĩ một cô con dâu có học hành cao lại công việc tốt, thu nhập tốt thì còn gì bằng. Nhưng ngày đó, cả gia đình anh cũng chỉ nghĩ có vậy. Họ chưa nghĩ được, cái chuyện vợ học cao hơn chồng sau này lại gây ra nhiều phiền phức cho anh đến vậy...
Anh chỉ học hệ trung cấp, làm công việc được gia đình lo cho. Lương của anh là lương nhà nước, cũng chỉ tầm tầm đủ tiền tiêu pha linh tinh thôi...Thu nhập trong gia đình này chủ yếu là tôi kiếm. Tôi lo cho anh, cho gia đình nên rất mải mê đi làm, kiếm tiền. Nhiều khi tôi nghĩ đơn giản, vợ kiếm được tiền thì chồng cứ làm như thế cũng được, chẳng sao.
Nhưng cuộc sống vợ chồng lâu ngày sinh nhiều thứ mâu thuẫn, nhất là khi tôi sinh con, nghỉ sinh ở nhà, anh một mình lao động, càng cảm thấy chán nản. Anh nghĩ, khi tôi đi làm thì thu nhập nhiều, giờ tôi nghỉ sinh, chẳng có mấy đồng, anh đâm buồn bực...
Nhưng cuộc sống vợ chồng lâu ngày sinh nhiều thứ mâu thuẫn, nhất là khi tôi sinh con, nghỉ sinh ở nhà, anh một mình lao động, càng cảm thấy chán nản. (ảnh minh họa)
Chẳng hiểu thế nào mà gia đình anh nghe được câu chuyện anh nói với tôi. Anh bảo, anh muốn đổi nghề, đi làm công việc khác làm giàu. Tôi bảo anh thôi, nếu anh yêu thích công việc ấy thì cứ làm đi, không phải chuyển, tiền tôi sẽ kiếm. Dù sao thì anh cũng học trung cấp, đi xin việc khác không phải là dễ dàng gì. Tôi có bằng cấp thì có thể sẽ thăng tiến, dễ kiếm tiền hơn anh. Quan trọng là anh ổn định...
Câu nói của tôi khiến anh hiểu lầm. Anh tự ti, nghĩ rằng tôi đang chê bai anh ngấm ngầm về chuyện anh học thấp... Anh bảo tôi là đừng có tự cho mình học cao mà chê anh, anh quyết tâm chuyển nghề, quyết tâm kiếm tiền hơn tôi cho tôi biết mặt.
Bố mẹ anh nghe được câu chuyện này cộng thêm sự than vãn của anh, họ nghĩ ngợi. Họ cũng hùa theo anh suy diễn rằng tôi khinh con trai họ. Tôi có chút buồn, cố gắng giải thích không phải vậy và tôi đã phải đồng ý để anh đi xin việc mới.
Khổ, đúng như tôi dự đoán, từ bỏ công việc ổn định nghĩ bươn trải, anh chẳng làm được gì. Anh không kiếm được một công việc tử tế. Đã hai ba lần anh đều bị thất bại. Cuối cùng, anh chuyển hướng kinh doanh, mở quán cà phê. Anh bảo, nhờ tôi mượn thêm tiền làm vốn này nọ, rồi sau này tính toán trả sau khi làm ăn được... Thương chồng lại sợ chồng buồn khi thất nghiệp, tôi đành đồng ý...
Nhưng mà, quán cà phê vắng teo, không có khách. Được gần 1 năm, anh buộc phải phá sản. Chẳng làm được gì, anh ở nhà chán nản, buồn rầu. Anh đi xin công việc linh tinh, làm cho qua ngày đỡ buồn. Áp lực làm giàu càng làm anh đau đầu, anh càng cảm thấy tự ti hơn. Nhất là khi hàng xóm cứ nói, may mà có người vợ giỏi, học cao hiểu rộng lại có thu nhập tốt chứ không thì anh cũng phá cái nhà này từ lâu rồi.
Đàn ông cứ hay thích sĩ diện, tự cho mình trọng trách gánh vác gia đình ngay cả khi mình thất nghiệp, rồi đổ tội lên đầu những người vợ có công. (ảnh minh họa)
Những câu nói ấy không làm tôi an lòng, vì tôi biết, anh sẽ nổi khùng lên khi nghe được. Có một hôm, anh về nhà nói với tôi &'cô cậy cô học cao, cô đi giao khắp thiên hạ rằng cô đỡ chồng cô làm ăn, chồng cô làm ăn thất bát, cô trả nợ hộ anh ta này kia phải không. Cô thích mình giỏi thế à, cô định biến chồng cô thành trò cười của cô hả'?.
Nghe anh nói, tôi buồn lắm. Chẳng hiểu miệng lưỡi làng xóm thế nào, họ cứ thích mang chuyện nhà khác đi nói chứ riêng cô, cô không bao giờ muốn nói chuyện nhà khác. Cô cũng không bao giờ &'vạch áo cho người xem lưng'. Vợ học cao hơn chồng có phải là cái tội? Trước đây, anh chẳng từng tự hào về cô lắm sao? Chính cô cũng không muốn anh như thế này, cô cũng động viên anh học lên nhưng anh không chịu. Bao năm làm vợ, sinh con cho anh, cô chưa từng oán thán một lời.
Việc nhà, việc kiếm tiền cô quán xuyến hết, anh còn nói gì nữa. Gia đình anh, cô đã bao giờ đối xử tệ bạc. Với bố mẹ chồng, cô coi như bố mẹ đẻ. Vậy mà giờ, cả họ nhà anh xâu xé cô, nói cô hách dịch, cậy tài, nếu cậy được thì ra ngoài mà cậy, đừng ở nhà này...
Khổ, tại hàng xóm, tại gia đình anh gây áp lực lên người đàn ông duy nhất trong nhà như anh nên anh tự biến mình thành người khổ sở. Chính anh tự ti, chính anh nghĩ mình kém vợ. Chứ nếu như anh cứ đi làm công việc bình thường, công việc đủ thu nhập cho anh tiêu pha hàng ngày, vợ anh cũng đâu có nói gì... Anh cứ tự làm khổ mình.
Đàn ông cứ hay thích sĩ diện, tự cho mình trọng trách gánh vác gia đình ngay cả khi mình thất nghiệp, rồi đổ tội lên đầu những người vợ có công. Chính anh cũng đang mắc phải sai lầm ấy khi đổ tội vợ khinh thường chồng học kém hơn vợ nên anh mới phản ứng tiêu cực như vậy. Thật tội cho anh và cho chị. Chị mong muốn giữ hạnh phúc gia đình, chị yêu anh, yêu con, chị đâu dám làm gì có lỗi với anh, vậy mà anh không hiểu tấm lòng của chị.
Chị đau khổ lắm khi mà ngày ngày anh chìm đắm trong men rượu rồi chửi bới chị. Biết bao giờ mọi thứ mới tốt hơn, biết bao giờ mọi thứ mới được an bài? Trái tim chị như có ai đó bóp nghẹt. Cuộc sống vợ chồng sao lại khó khăn thế này? Vợ giỏi hơn chồng lại là cái tội sao?
Theo Khampha
Tự ti về mình, em hay ghen với chồng Đi xem phim với em đến nắm tay anh còn ngại, trong khi vây quanh anh toàn chân dài, hotgirl, bảo sao em không ghen cho được. Em vừa lập gia đình chưa tròn năm nhưng số ngày vợ chồng bên nhau vui vẻ chỉ được tính bằng ngày. Chung quy cũng vì em ghen. Em tự nhận là mình ghen thật nhưng...