Tan nát cửa nhà vì chồng già cặp với gái trẻ
Sau gần 2 năm không liên lạc, tôi đứng tim khi biết chồng cũ của mình đang bị tạm giam để điều tra.
Tôi cứ ngỡ rằng khi dành trọn tình cảm cho một người, hi sinh cả đời vì người ây thì đên khi thanh công, nhiêu tiên bac, sẽ dành được sự đáp lại lớn lao. Vậy mà, giờ đây niềm tin vào tình yêu trong tôi không hề vương lại, nghĩ đên những gì đã qua mà nước mắt dâng lên trong lòng mặn chát.
Tôi lấy anh sau 6 năm yêu nhau sâu sắc, môt tinh yêu đep không vương bân vât chât, tinh toán. Gia đình hai bên đều không có điều kiện, chúng tôi lập nghiệp từ chiếc xe máy cũ là của hồi môn của đằng ngoại. Ngày ấy kinh tế chưa phát triển, phương tiện đi lại chưa nhiều, anh kiếm sống bằng nghề xe ôm thu nhâp kha, còn tôi đi bán hàng nho trong chợ. Nhưng cuộc sống ở chung với gia đình chồng, bố mẹ khó tính và đông anh em, chúng tôi không tiết kiệm được nhiều. Phận con dâu như tôi nhiều khi cũng phải chịu những ấm ức “mẹ chồng, nàng dâu” mà không dám kêu ca.
Sau mấy năm ở chung, chúng tôi ra ở riêng, với một nách hai con nhỏ. Cả gia đình phản đối dữ dội. Bố chồng tôi còn nói: “Không có chúng tao che chở chúng mày lấy gì mà ăn”. Giữa năm 1995, tôi vay 8 triệu đồng của người quen mua mảnh đất 400 mét vuông làm nhà lập nghiệp. Căn nhà mái cọ xiêu vẹo là nơi nung nấu biết bao ý chí làm giàu. Chồng vẫn làm xe ôm và vợ bán hàng, cuộc sống nghèo mà nụ cười luôn trên môi, vơ chông yêu thương nhau hêt mưc. Khi đã ổn định, với tính quyết đoán của mình tôi thế chấp nhà lấy tiền cho chồng học dược sĩ, còn tôi vẫn đi làm nuôi chồng và con. Ngày xưa bố mẹ nghèo, đông con, không có tiền ăn học nên giờ vất vả, tôi sẽ đứng sau giúp chồng thực hiện ước mơ, chỉ vậy mới có thể làm giàu. Sau 4 năm, anh trở về với cái bằng loại giỏi mà nước mắt tôi trào dâng, bù đắp cho bao tháng ngày gian khổ.
Lại một lần nữa, tôi có một quyết định liều lĩnh nhưng giúp chung tôi đổi đời: vay tiền lãi cao mở một hiệu thuốc tại gia. Thât may măn, việc buôn bán của chồng tôi tiến triển tốt, tất cả số nợ trả sau đó không lâu. Từ căn nhà cọ dột nát, vợ chồng đã có nhà xây, tôi cũng không phải buôn bán vất vả nữa. Dần dần, hiệu thuốc của chúng tôi đươc mở rộng với 5 cơ sở và nâng cấp lên thành công ty TNHH. Đến năm 2008, chúng tôi đã có hàng tỷ đồng. Chồng tôi trở thành một giám đốc đĩnh đạc, bảnh bao, còn tôi ở nhà nội trợ. Vi anh noi giờ cũng đã đến lúc tôi rút lui làm bến đỗ cho chồng, nuôi dạy con cái. Nhưng có lẽ đó là sự sai lầm của tôi. Cả ngày ở nhà, tôi không thể kiểm soát được anh làm những gì, với ai ngoài những lời kể của chồng và linh cảm của một người vợ.
Và rồi anh có bồ, một cô bồ trẻ trung, gioi giang, có bằng cấp. Khi tôi biết thì mọi chuyện đã đi quá xa. Chồng tôi đã mua cho cô ta một căn nhà, thường ngày lui tới và đem không biết bao nhiêu tiền cung phụng trong khi vê nha nói với vợ là cần đầu tư làm ăn lớn. Thì ra, anh ta đầu tư vào đây sao? Con ngươi trươc kia thât tha, nhu mi, chưa tưng noi dôi vơ môt câu, giơ co tiên bac lai dam sau lưng lam điêu khuât tât. Phải chăng cũng vì đồng tiền, một đứa con gái hơn con trai chúng tôi vài tuổi lại cặp kè với một ông trung niên một vợ và hai con sắp trưởng thành, đang tâm phá hoại gia đình người khác?
Video đang HOT
Tôi dùng hết những kinh nghiệm sống, những lời phân tích thiệt hơn, nhưng chỉ làm họ quấn lấy nhau hơn và coi thường tất cả luân thường đạo lý. Tôi không dám chắc rằng, nếu chồng tôi chỉ là anh xe ôm ngheo như trước thì cô gái ấy có gan lì đến mức thế hay không? Cô ta đa noi nhưng gi khiên chông tôi si mê như vây?
Như để ngụy biện cho việc làm sai trai của mình, chồng tôi nói một câu mà nếu có đủ sức mạnh, tôi sẽ tát anh ta một cái: “Cô xem xem, cô ấy có nhan sắc, gioi giang, sanh vai lam đep măt tôi trong cac buôi tiêp khach hang, giup tôi viêc công ty. Còn cô, cô có gì, suốt ngày ở nhà quanh quanh cái bếp, giúp chồng được gì chưa? Một giám đốc như tôi phải có một người vợ xứng đang”. Chua xót làm sao, chỉ cần vậy, tôi biết mình không thể làm được gì nữa. Anh ta quyết tâm ruồng bỏ vợ con đa tưng hi sinh mô hôi nươc măt vi anh để chạy theo người tình. Nêu không co ngươi vơ nay, anh ta co công ty đê lam giam đôc hay không? Mặc cho các con khóc lóc, anh ta nhât đinh ra toa lam thủ tục ly hôn. Tôi cũng không níu kéo một con người không đạo đức. Từ nay, gia đình sẽ không có ai là chồng và xứng đáng gọi la bố nữa.
Cuộc sống của chúng tôi cũng dần trở nên ổn định. Với tài sản được chia, tôi lại buôn bán nhỏ nuôi các con ăn học. Thì ra cuộc sống không có chồng cũng không quá nghiêm trọng, khi không còn con người dối trá và bội bạc trong nhà, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm, du đôi khi vân thăt long khi nghi chuyên vưa qua. Nhưng gi tôi lam la chưa đu hay do tôi chi biêt nhân nhin va hi sinh, không biêt noi vơi chông vê bai hoc “ăn qua nhơ ke trông cây” đê xay ra ngay hôm nay, hâu qua đôi bên cung ganh chiu? Nhưng tôi luôn cầu mong anh ta nhớ lời của tôi: “Anh bỏ tôi, chúng ta coi như không còn duyên phận. Nhưng anh và cô ta tuổi xung khắc, đừng lấy nhau về”.
Sau gần 2 năm không liên lạc, tôi đứng tim khi biết chồng cũ của mình đang bị tạm giam để điều tra. Cô vợ trẻ hơ ôm tiền theo trai tân, để lại chồng với những khoản nợ khổng lồ và công ty phá sản. Một nhân viên cốt cán công ty đến trình bày sự việc và cầu mong tôi giúp đỡ. Giờ đây anh ta cô đơn, không còn ai muôn bên canh. Tôi không hiêu điêu gi lam cho môt công ty đang phat triên trơ nên như vây? Phải chăng, những lời tôi nói đã ứng nghiệm, hay đây là hâu quả của kẻ bội bạc và vô ơn? Tôi dam chăc tinh yêu không con, nhưng cai nghia vân sâu năng lăm. Hơn chuc năm vơ chông, tôi hiêu anh ta hơn ai hêt, khi không co vơ bên canh đông viên, se bi quan đên mưc nao. Tôi băn khoăn, có nên là một vị bồ tát từ bi và một lần nữa cưu giup, đón nhận con người kia? Cac con tôi co nên châp nhân môt ngươi bô như thê nưa không?
Theo VNE
Vợ vờ lãnh cảm để hiến dâng cho bồ
Thấy vợ thay đổi nhiều, Tùng cố gắng làm mọi cách để nối lại tình cảm vợ chồng xưa kia.
Anh luôn trách móc bản thân, tự dằn vặt mình rằng, chính anh là thủ phạm khiến cho tình cảm vợ chồng nhạt dần. Vì bấy lâu nay, anh mải mê công việc. Anh đang kiếm được món hời nên muốn tập trung vào đó, không có thời gian dành cho vợ nhiều.
Thay vì như trước đây, anh hay đưa vợ đi mua đồ, hay cho vợ đi ăn mỗi cuối tuần, thì bây giờ, anh cũng đi ăn cuối tuần nhưng là nhậu cùng với mấy anh bạn. Chuyện mua sắm không còn nữa, cùng lắm vợ đòi thì anh hờ hững mua cho vợ vài bộ kiểu không biết chọn, hoặc là đưa cho vợ vài đồng để vợ tự lo. Nên cái cảm giác được đón đưa vợ không còn nữa. Anh là người của công việc, đã khác xưa và cũng không còn là gã đàn ông cung phụng vợ như trước nữa.
Từ khi sinh con xong, vợ anh càng tỏ ra lãnh cảm với chồng. Con lớn, cô ấy đi làm và bắt đầu công việc của mình, với những mối quan hệ mới. Vợ anh cũng ăn diện, cũng có bạn có bè nhiều và cũng hay đi làm về muộn. Anh nghĩ, vợ đang tự tìm lại bản thân mình sau một thời gian dài sinh con nên cũng mặc cho vợ tự do. Vợ đi chơi, hẹn hò bạn bè, anh không tính toán. Anh luôn động viên vợ bằng những lời nói ngọt ngào.
Càng ngày &'chuyện chăn gối' vợ chồng càng nhạt nhẽo và không còn ham muốn như trước nữa. (ảnh minh họa)
Chỉ là, khi hai người ở gần nhau, khi anh có ý định vui vẻ ân ái, vợ anh tỏ ra không vui. Cô ấy ít khi muốn được vuốt ve, ít khi cảm thấy rạo rực khi Tùng động vào người. Vì thế, anh cảm thấy bị tổn thương và anh càng trách bản thân mình lâu nay, từ ngày vợ có bầu tới khi sinh con, anh đã không đoái hoài gì tới vợ. Là anh lo vợ có bầu không được làm &'chuyện ấy', là anh sợ sức khỏe của vợ. Anh còn nghĩ, hay là vợ nghi ngờ chồng ngoại tình khi cô ấy mang bầu và ở cữ?
Thật ra, Tùng không hề lăng nhăng, chỉ là anh ham vui, mải chơi và lao vào công việc khi thấy món hời lớn. Nào ngờ cũng vì chuyện này mà tình cảm vợ chồng rạn nứt. Anh với vợ giờ đây khách sáo nhau. Vẫn những bữa cơm vợ nấu nhưng không còn hỏi, &'anh thích ăn gì để em đi chợ' nữa. Vợ chỉ nấu cho xong trách nhiệm, hoặc là về nhà muộn, nhờ người giúp việc trông con.
Càng ngày &'chuyện chăn gối' vợ chồng càng nhạt nhẽo và không còn ham muốn như trước nữa. Tùng thì không như thế nhưng căn bản, vợ anh không muốn như vậy. Vợ anh không còn hứng thú với chồng nữa.
Anh tự nhận lỗi về mình, làm mọi việc để vợ hài lòng, anh cũng không đi nhậu nhẹt nữa, cũng hay về nhà sớm và ăn cơm với vợ, nhưng vợ vẫn như vậy. Và hôm nay, khi anh định gây bất ngờ cho vợ bằng cách, qua cơ quan của vợ đón vợ thì anh choáng váng nhận ra, vợ mình đang hớn hở cười nói, mặc váy hở hang, tay trong tay với một người đàn ông lạ. Cô bước vào xe của anh ta và không quên nhắn cho chồng một cái tin &'tối nay em có việc về muộn chút, cơm nước anh tự lo'.
Thật ra, Tùng không hề lăng nhăng, chỉ là anh ham vui, mải chơi và lao vào công việc khi thấy món hời lớn. (ảnh minh họa)
Tùng bám theo chiếc xe và thấy họ vào một nhà nghỉ sang trọng. Hai người lại với bộ dạng như lúc nãy, ôm ấp nhau, hôn hít nhau trước mặt bao nhiêu người. Thật ghê tởm, trơ trẽn. Thì ra, nguyên nhân của việc lãnh cảm với chồng chính là đây, chứ không phải cô ta chán anh, chán cái chuyện chăn gối vợ chồng từ ngày cô ấy sinh con.
Hóa ra là cô ấy giả vợ như vậy vì đã chán ngấy với anh bồ kia rồi, để trao cái thân ấy cho anh bồ này. Và đã làm chuyện ấy cả ngày rồi thì tối về làm gì còn sức lực mà chiều chồng.
Tùng hận lắm, hận vì mình cứ tự hành hạ mình, tự đổ lỗi cho mình làm cho gia đình tan nát. Anh còn thay đổi bản thân, tìm mọi cách hàn gắn nhưng không ngờ, nguyên nhân lại chính là vợ anh. Tùng không chấp nhận sự thật này, anh quyết định chụp lại mấy bức ảnh làm bằng chứng. Anh đáng chán sẵn, nếu vợ anh cương quyết làm găng, anh thà là li dị chứ không sống nhục nhã thế này. Có người đàn bà nào lại tỏ ra lãnh đạm với chồng để hiến dâng cho bồ, không cần tới cả chồng con trong khi con thơ cái quấn? Thật đê tiện...
Theo VNE
Tội gì nhường chồng cho kẻ khác! Tôi quyết định không bao giờ chấp nhận từ bỏ, dù là người đàn bà đó có đang mang trong mình giọt máu của chồng tôi. Những kiểu chiêu trò như thế này, tôi đã thấm rồi. Nhiều người vì muốn cướp đoạt người đàn ông của người khác mà dở mấy kiểu có bầu, có con ra để cướp chồng người khác....