Tân hôn đầy nước mắt của gái nghèo
Lấy chồng, những tưởng sẽ có những tháng ngày hạnh phúc và một đêm tân hôn vui vẻ bên chồng, ai ngờ, chị gặp phải một tấn bi kịch của cuộc đời.
Đó là nỗi đau khổ vô bờ bến ngay trong ngày chị trở thành cô dâu, làm vợ của anh, người đàn ông yêu thương chị tha thiết.
Chị yêu anh 2 năm thì tính chuyện cưới xin, về nhà anh ra mắt. Ngay từ đầu, bố mẹ anh đã không đồng ý chị vì gia đình hai nhà không môn đăng hộ đối. Nhưng vì anh yêu chị, quyết tâm lấy chị, chiến đấu với gia đình chồng gần 1 năm trời, cuối cùng, chị cũng được đồng ý. Đám cưới của chị tổ chức to nhất làng, phần vì nhà trai thích làm rầm rộ để ra oai với thiên hạ, phần vì, chồng chị cũng không muốn chị bị thiệt thòi. Nhưng ý đồ của chồng chị và gia đình chồng chị hoàn toàn khác nhau. Chỉ có chị hiểu điều đó, còn anh, có thể anh không hiểu hoặc cố tình không hiểu.
2 năm yêu anh, chị đã phải nếm trải rất nhiều điều tiếng. Đến bây giờ, có lẽ, gia đình anh cũng không đồng ý chị, nhưng vì bản thân, vì người yêu, chị chấp nhận cảnh này. Chỉ còn hi vọng, sau khi về làm dâu, chị và gia đình chồng sẽ hiểu nhau hơn. Hi vọng, họ sẽ hiểu tấm chân tình của chị và chấp nhận chị như người trong nhà. Dù gì thì, tình cảm gắn bó giữa hai người cũng không thể nói thôi là thôi được. Chị phó mặc cho số phận.
Anh là chàng trai con nhà giàu lại là người thành phố nên tất nhiên, bố mẹ anh sẽ không ưng chị, chỉ vì lý do là chị không môn đăng hộ đối và không đạt tiêu chí con dâu của họ. Chị cũng sợ lắm, sợ bước chân vào nhà giàu và một khi người ta đã coi thường mình thì chẳng thể nào cứu vãn được.
Video đang HOT
2 năm yêu anh, chị đã phải nếm trải rất nhiều điều tiếng. Đến bây giờ, có lẽ, gia đình anh cũng không đồng ý chị, nhưng vì bản thân, vì người yêu, chị chấp nhận cảnh này. (ảnh minh họa)
Hôm về làm dâu, sau khi mọi việc xong xuôi, chị phải lao ngay vào việc dọn dẹp. Một mình chị bao nhiêu việc, còn người nhà anh thì kiếm cớ mệt, cứ ngồi đó nghỉ ngơi rồi tám chuyện. Chị chẳng lẽ không mệt, nhưng nào có ai giúp gì chị đâu. Họ cho rằng, con dâu mới phải làm việc đó là đúng. Nhưng, chị vừa mới tiếp khách bao nhiêu, đi một chặng đường dài lại dọn dẹp như thế thì sức nào chịu được. Nhưng không ai nói với chị một câu, không ai bảo chị nghỉ ngơi, tất cả cứ để chị dọn cho đến khi kiệt sức.
Đêm tân hôn tưởng chừng hạnh phúc của chị lại biến thành một đêm đầy nước mắt. Mẹ chồng chị lên tận phòng gõ cửa, bảo hai đứa chị xuống đếm phong bì. Đếm được bao nhiêu thì mẹ chị bảo, đưa cho mẹ cầm, rồi sau này hai đứa thích tiêu thì hỏi mẹ. Nhưng rồi, mẹ chị lại hỏi đến chuyện của hồi môn. Mẹ chồng bảo sao không thấy gia đình chị cho vàng bạc gì cả, cũng không thấy ai trao vàng trong ngày cưới. Chỉ có nhà chồng là trao vàng, còn nhà chị thì chẳng thấy đâu.
Mẹ chị bảo, &’biết ngay là cái nghèo nó ló ra, không có thì cũng nên đi vay mượn hay kiếm chác đâu đó để làm mát mặt nhà chồng chứ ai lại làm ăn thế, người ta cười vào mặt’. Nghe mẹ chị nói, chị phiền lòng lắm. Chị giải thích rằng, nhà chị điều kiện khó khăn, bố mẹ cũng không có nên chị cũng không muốn nhận của bố mẹ. Thế là mẹ chồng chị bĩu môi dài bảo: “Biết khó khăn lại còn đòi trèo cao”.
Cả đêm ấy, đêm tân hôn của chị và anh, chị không ngủ, mặc cho anh động viên, an ủi chị. Anh không dám nói lại mẹ anh lời nào, đó là tín hiệu xấu, báo hiệu cuộc hôn nhân không hạnh phúc của chị nếu chị cứ sống chung cái nhà này. Một gia đình như thế, làm sao chị có thể hạnh phúc được. Một gia đình mà bao nhiêu người đều coi thường chị, đến chồng cũng không có tiếng nói thì chị vui vẻ làm sao. Chị khóc hết nước mắt cho đêm tân hôn, chị xót xa cho phận mình.
Không biết, quyết định lấy anh có đúng không nhưng bây giờ chị đã thấy hoang mang lắm rồi. Chỉ còn hi vọng ở nơi chồng, mong sao, chồng chị tâm lý và thương yêu chị, như thế, chị mới có động lực để tiếp tục sống tốt hơn trong gia đình đầy khắc nghiệt này…
Theo VNE
31 tuổi, chấp nhận lấy chồng bằng tuổi mẹ
Cứ kén chọn mãi, cuối cùng giật mình tỉnh giấc mới thấy tôi đã qua cái tuổi 30, tuổi mà con gái không còn trẻ trung, vô tư được nữa.
Trước đây, tôi chưa hề nghĩ tới chuyện lấy chồng, tôi không thể không nghĩ tới chuyện đó. Kén chọn cũng chỉ là một phần, chỉ là tôi chưa thực sự tìm được người đàn ông nào như ý, chưa có người khiến trái tim tôi rung động, hạnh phúc.
Với lại, khi đó luôn có tư tưởng, &'mình còn trẻ, cứ từ từ'. Lấy chồng thì vội vàng làm gì vì đó là chuyện cả đời. Với lại luôn so sánh bản thân mình với người khác, bạn bè xung quanh mình. Họ còn chưa có gia đình thì cớ gì tôi phải vội vàng, cứ đợi người ta lập gia đình hết, không còn ai thì ắt tôi sẽ tính chuyện chồng con. Nhưng đó là họ có người yêu, còn khi đó, tôi chưa có ai.
Thật ra, ở cái tuổi gần 30, chuyện yêu đương thành ra lười chứ chẳng phải là quá kén chọn. Còn đàn ông bây giờ thì cái gì cũng chớp nhoáng, họ tán tỉnh mình với tư tưởng: "Cô này già rồi, chốt thì chốt nhanh. Nếu như họ không thích tôi thì chắc là không có cảm tình. Còn nếu họ thích thì họ sẽ gật đầu luôn, dù sao thì cũng quá nhiều tuổi rồi!". Nên, những người đến và đi rất nhanh. Tôi cảm thấy chán nản, buồn rầu, càng ngày càng không muốn yêu đương gì.
Đến khi gia đình thúc giục quá, tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện lấy chồng. Vì bây giờ, không phải chỉ sống cho riêng mình nữa, phải sống cho gia đình, sống cho bố mẹ và còn nghĩ tới chuyện con cái nữa. Nếu lấy chồng muộn quá, con cái sẽ khổ và sinh con cũng khó. Thế nên, tôi quyết định nhờ đến sự mai mối.
Giờ thì tôi đã làm vợ của anh ta, thôi thì đó là chuyện phải làm, phải chấp nhận vì ai bảo mãi tới 31 mới chịu lấy chồng?! (ảnh minh họa)
Có người họ hàng giới thiệu cho tôi một người đàn ông. Họ nói, người này giàu có, có một đời vợ và có con lớn rồi. Nhưng mà, ông ta bây giờ muốn lấy vợ hai để cai quản công ty. Vì ông ta có công ty riêng, gia đình giàu có. Thú thực, cái sự giàu thì ai cũng muốn nhưng mà cũng không nhất thiết cần người quá giàu. Chỉ là điều kiện vật chất tốt một tí là được. Ban đầu, tôi không thiết tha gì người này, vậy mà mãi tới khi người đó tỏ tình, rồi bố mẹ tôi thúc giục quá, tôi cũng đồng ý lấy.
Khổ nỗi, người đàn ông này bằng tuổi mẹ đẻ của tôi. Đến nhà tôi, không biết xưng hô là gì vì hai người bằng tuổi nhau lại xưng hô bác - cháu, nghe cứ kì kì. Nhưng mà, biết làm sao được vì giờ người đó sắp là chồng tôi.
Khi tôi từ chối, người ta nói tôi ế lại còn làm cao. Thật ra, làm cao gì, nhưng nghĩ cảnh lấy một người chồng bằng tuổi mẹ mình, tôi thực sự chán nản. Chồng con là chyện cả đời, phó mặc cuộc đời cho người khác cũng có chút chán nản. Nhưng mà, tôi đành phải làm vậy, vì còn cách nào khác đâu.
Giờ chỉ nghĩ tới việc có con là tôi cũng đã mong ngóng lắm rồi. Nếu không lấy chồng, biết chờ đến bao giờ, biết đâu ế thật. Tôi chỉ sợ ế ra thì đúng là ngại mặt với người ta. Lấy người này, cùng lắm thì sinh được một đứa con vì chồng tôi cũng nhiều tuổi, nên phải tran thủ mà cưới.
Giờ thì tôi đã làm vợ của anh ta, thôi thì đó là chuyện phải làm, phải chấp nhận vì ai bảo mãi tới 31 mới chịu lấy chồng?!
Theo VNE
Em nghèo nên anh không thể yêu em Em à, khi anh nói ra những lời này, anh biết, có thể em sẽ chửi rủa anh là thằng đàn ông nhu nhược, vô liêm sỉ. Đúng, anh không cho phép mình được tự nhận là một gã đàn ông tốt, anh đúng là một thằng không ra gì vì đã bỏ rơi em, ra đi tìm con đường mới. Vì anh...