Tan cửa nát nhà vì chồng học kém hơn vợ
Bây giờ thì chị đã hiểu, chuyện chị học cao hơn chồng chẳng oai phong lẫm liệt gì, cũng chẳng đáng tự hào gì.
Tưởng chừng học cao để có mức lương tốt hơn, để sau này dễ tiến thân hơn trong công việc nhưng cuối cùng, chị lại ngậm đắng nuốt cay khi sống cùng gia đình chồng. Chị chịu biết bao nhiêu áp lực từ mẹ chồng, bố chồng, và đặc biệt, từ chính người chồng của chị.
Chị biết, anh không phải là người đàn ông có tính ki ke như vậy, cũng không phải là người kém bản lĩnh, thiếu tự tin, chỉ là, bị người khác lời ra tiếng vào, xúi giục, anh thay đổi…
Trước khi đến với chị, anh luôn là người khiến chị ngưỡng mộ. Anh đĩnh đạc, chu đáo, tốt bụng bất ngờ. Anh luôn làm cho chị cười vui mỗi lần đi bên cạnh anh. Anh rất có khiếu hài hước. Mỗi lần nói với anh là chị lại cười nghiêng ngả. Ngày đó, anh ngưỡng mộ chị lắm, lúc nào đi đâu với bạn bè, anh cũng khoe rằng, chị học cao, hiểu rộng. Chị đang học thạc sĩ này kia.
Chị học giỏi thật, chị vốn có tiếng học giỏi nhất nhì trường. Tốt nghiệp đại học loại giỏi, ra trường lại được chuyển thẳng lên thạc sĩ, nên chị sớm nhận bằng thạc sĩ sau đó chỉ hơn 2 năm. Tuổi còn trẻ mà có học thức cao, chị được họ hàng nhà anh thích lắm khi anh đưa chị về ra mắt. Ai cũng khen ngợi chị vì chị vừa xinh đẹp, ăn nói khéo lại còn học giỏi.
Chị học giỏi thật, chị vốn có tiếng học giỏi nhất nhì trường. Tốt nghiệp đại học loại giỏi, ra trường lại được chuyển thẳng lên thạc sĩ, nên chị sớm nhận bằng thạc sĩ sau đó chỉ hơn 2 năm. (ảnh minh họa)
Công việc của chị khá ổn, thu nhập tốt. Anh cũng đi làm, công việc bình thường. Hai người yêu nhau sau khi chị đã có mọi thứ tương đối ổn. Đám cưới được tổ chức long trọng, ai cũng khen ngợi chị và anh là một cặp đôi đẹp. Chỉ là, sau kết hôn, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn, một cách chóng mặt…
Chị cưới anh, cả họ nhà chị thích vì nghĩ một cô con dâu có học hành cao lại công việc tốt, thu nhập tốt thì còn gì bằng. Nhưng ngày đó, cả gia đình anh cũng chỉ nghĩ có vậy. Họ chưa nghĩ được, cái chuyện vợ học cao hơn chồng sau này lại gây ra nhiều phiền phức cho anh đến vậy…
Anh chỉ học hệ trung cấp, làm công việc được gia đình lo cho. Lương của anh là lương nhà nước, cũng chỉ tầm tầm đủ tiền tiêu pha linh tinh thôi…Thu nhập trong gia đình này chủ yếu là tôi kiếm. Tôi lo cho anh, cho gia đình nên rất mải mê đi làm, kiếm tiền. Nhiều khi tôi nghĩ đơn giản, vợ kiếm được tiền thì chồng cứ làm như thế cũng được, chẳng sao.
Video đang HOT
Nhưng cuộc sống vợ chồng lâu ngày sinh nhiều thứ mâu thuẫn, nhất là khi tôi sinh con, nghỉ sinh ở nhà, anh một mình lao động, càng cảm thấy chán nản. Anh nghĩ, khi tôi đi làm thì thu nhập nhiều, giờ tôi nghỉ sinh, chẳng có mấy đồng, anh đâm buồn bực…
Nhưng cuộc sống vợ chồng lâu ngày sinh nhiều thứ mâu thuẫn, nhất là khi tôi sinh con, nghỉ sinh ở nhà, anh một mình lao động, càng cảm thấy chán nản. (ảnh minh họa)
Chẳng hiểu thế nào mà gia đình anh nghe được câu chuyện anh nói với tôi. Anh bảo, anh muốn đổi nghề, đi làm công việc khác làm giàu. Tôi bảo anh thôi, nếu anh yêu thích công việc ấy thì cứ làm đi, không phải chuyển, tiền tôi sẽ kiếm. Dù sao thì anh cũng học trung cấp, đi xin việc khác không phải là dễ dàng gì. Tôi có bằng cấp thì có thể sẽ thăng tiến, dễ kiếm tiền hơn anh. Quan trọng là anh ổn định…
Câu nói của tôi khiến anh hiểu lầm. Anh tự ti, nghĩ rằng tôi đang chê bai anh ngấm ngầm về chuyện anh học thấp… Anh bảo tôi là đừng có tự cho mình học cao mà chê anh, anh quyết tâm chuyển nghề, quyết tâm kiếm tiền hơn tôi cho tôi biết mặt.
Bố mẹ anh nghe được câu chuyện này cộng thêm sự than vãn của anh, họ nghĩ ngợi. Họ cũng hùa theo anh suy diễn rằng tôi khinh con trai họ. Tôi có chút buồn, cố gắng giải thích không phải vậy và tôi đã phải đồng ý để anh đi xin việc mới.
Khổ, đúng như tôi dự đoán, từ bỏ công việc ổn định nghĩ bươn trải, anh chẳng làm được gì. Anh không kiếm được một công việc tử tế. Đã hai ba lần anh đều bị thất bại. Cuối cùng, anh chuyển hướng kinh doanh, mở quán cà phê. Anh bảo, nhờ tôi mượn thêm tiền làm vốn này nọ, rồi sau này tính toán trả sau khi làm ăn được… Thương chồng lại sợ chồng buồn khi thất nghiệp, tôi đành đồng ý…
Nhưng mà, quán cà phê vắng teo, không có khách. Được gần 1 năm, anh buộc phải phá sản. Chẳng làm được gì, anh ở nhà chán nản, buồn rầu. Anh đi xin công việc linh tinh, làm cho qua ngày đỡ buồn. Áp lực làm giàu càng làm anh đau đầu, anh càng cảm thấy tự ti hơn. Nhất là khi hàng xóm cứ nói, may mà có người vợ giỏi, học cao hiểu rộng lại có thu nhập tốt chứ không thì anh cũng phá cái nhà này từ lâu rồi.
Đàn ông cứ hay thích sĩ diện, tự cho mình trọng trách gánh vác gia đình ngay cả khi mình thất nghiệp, rồi đổ tội lên đầu những người vợ có công. (ảnh minh họa)
Những câu nói ấy không làm tôi an lòng, vì tôi biết, anh sẽ nổi khùng lên khi nghe được. Có một hôm, anh về nhà nói với tôi &’cô cậy cô học cao, cô đi giao khắp thiên hạ rằng cô đỡ chồng cô làm ăn, chồng cô làm ăn thất bát, cô trả nợ hộ anh ta này kia phải không. Cô thích mình giỏi thế à, cô định biến chồng cô thành trò cười của cô hả’?.
Nghe anh nói, tôi buồn lắm. Chẳng hiểu miệng lưỡi làng xóm thế nào, họ cứ thích mang chuyện nhà khác đi nói chứ riêng cô, cô không bao giờ muốn nói chuyện nhà khác. Cô cũng không bao giờ &’vạch áo cho người xem lưng’. Vợ học cao hơn chồng có phải là cái tội? Trước đây, anh chẳng từng tự hào về cô lắm sao? Chính cô cũng không muốn anh như thế này, cô cũng động viên anh học lên nhưng anh không chịu. Bao năm làm vợ, sinh con cho anh, cô chưa từng oán thán một lời.
Việc nhà, việc kiếm tiền cô quán xuyến hết, anh còn nói gì nữa. Gia đình anh, cô đã bao giờ đối xử tệ bạc. Với bố mẹ chồng, cô coi như bố mẹ đẻ. Vậy mà giờ, cả họ nhà anh xâu xé cô, nói cô hách dịch, cậy tài, nếu cậy được thì ra ngoài mà cậy, đừng ở nhà này…
Khổ, tại hàng xóm, tại gia đình anh gây áp lực lên người đàn ông duy nhất trong nhà như anh nên anh tự biến mình thành người khổ sở. Chính anh tự ti, chính anh nghĩ mình kém vợ. Chứ nếu như anh cứ đi làm công việc bình thường, công việc đủ thu nhập cho anh tiêu pha hàng ngày, vợ anh cũng đâu có nói gì… Anh cứ tự làm khổ mình.
Đàn ông cứ hay thích sĩ diện, tự cho mình trọng trách gánh vác gia đình ngay cả khi mình thất nghiệp, rồi đổ tội lên đầu những người vợ có công. Chính anh cũng đang mắc phải sai lầm ấy khi đổ tội vợ khinh thường chồng học kém hơn vợ nên anh mới phản ứng tiêu cực như vậy. Thật tội cho anh và cho chị. Chị mong muốn giữ hạnh phúc gia đình, chị yêu anh, yêu con, chị đâu dám làm gì có lỗi với anh, vậy mà anh không hiểu tấm lòng của chị.
Chị đau khổ lắm khi mà ngày ngày anh chìm đắm trong men rượu rồi chửi bới chị. Biết bao giờ mọi thứ mới tốt hơn, biết bao giờ mọi thứ mới được an bài? Trái tim chị như có ai đó bóp nghẹt. Cuộc sống vợ chồng sao lại khó khăn thế này? Vợ giỏi hơn chồng lại là cái tội sao?
Theo Khampha
Bố mẹ em chê tôi ít học
Yêu nhau hơn 1 năm, cho tới ngày xác định cưới xin, về nhà em xin phép tìm hiểu đi lại thì tôi lại bị phản đối.
Đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, vì bản thân tôi luôn nghĩ, mình là trai thành phố, còn em tỉnh lẻ, lại còn gia đình không bề thế bằng nhà tôi. Vậy mà cuối cùng, chính tôi lại bị phản bội.
Ngày em về nhà tôi, bố mẹ tôi ưng em lắm, bố mẹ bảo em nhìn hiền lành, ngoan ngoãn, vui vẻ, ăn nói dễ nghe. Nói chung, bố mẹ tôi không chê trách gì em cả. Cả nhà đều đồng ý dù nhà em và nhà tôi cách xa nhau. Thấy tôi có vẻ cương quyết, bố mẹ đồng ý không một lời ngăn cản. Tôi thì luôn nghĩ, chỉ là vấn đề phía gia đình tôi, giờ cả nhà tôi chấp thuận em thì tôi chỉ đợi tới ngày về nhà em thưa chuyện, không còn gì to tát nữa.
Thế mà, nào ngờ, ngày về nhà em, tôi lại không được lòng như mong đợi. Có lẽ, em chưa nói chuyện tôi chỉ học hết trung cấp, còn em thì học xong đại học, thậm chí còn theo học thạc sĩ. Vì em làm nhà nước nên cần phải có tấm bằng đó. Với lại, em cũng đi du học nước ngoài về, thế nên, chuyện tôi thua kém em về trình độ cũng dễ hiểu.
Sau này, em rất có tương lai. Vì công việc của em với trình độ của em thật sự rất dễ có chỗ đứng, chỉ cần quan hệ tốt. Em cũng là niềm hi vọng của bố mẹ. Bố mẹ em luôn mong em sẽ lấy một người chồng học thức cao, công việc tốt, tri thức chứ không phải công việc làm thuê biết ngày nào ngày ấy ở công ty tư nhân như tôi. Nên khi hỏi tôi về công việc, về trình độ, và được tôi trả lời thẳng thắn, có vẻ, cả nhà em không hài lòng. Mọi người nhìn nhau không nói gì, chỉ chăm chăm gắp thức ăn.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện cưới xin nữa. Hôm sau, tôi nói với em, bố mẹ tôi cũng hết ý định về nhà em, nếu như vậy, em nên chọn cho mình người đàn ông khác, học cao hiểu rộng hơn em.(Ảnh minh họa)
Tôi đã hiểu phần nào. Sau hôm ấy, tôi có dò hỏi em nhưng em không nói. Em bảo, bố mẹ em không chê gì cả. Nhưng sao nhà em không niềm nở, không bàn tính chuyện cưới xin, làm tôi buồn quá. Chuyện cưới xin lẽ ra nhà gái phải sốt sắng chứ đằng này, cả nhà em cứ bình chân như vại.
Tôi thúc giục em cho bố mẹ tôi về chơi thì em bảo từ từ, vì nhà em chưa chuẩn bị tinh thần. Chúng tôi đã xác định rồi, bước đầu là phải để hai bên gia đình nói chuyện, có gì mà chưa được. Em làm vậy khiến tôi nghi ngờ tình cảm của em.
Thấy thái độ của tôi, em mới thú nhận tất cả. Em bảo, bố mẹ em chê tôi học ít. Vì sau này, người vợ mà học cao hơn chồng, công việc tốt hơn chồng sẽ nảy sinh nhiều thứ mâu thuẫn gia đình, vợ chồng khó mà hạnh phúc. Em bảo, bố mẹ em nói, một gia đình mà vợ giỏi hơn chồng thì gia đình đó khó ổn định được. Một là, người vợ sẽ ngoại tình vì chán chồng vô dụng, hai là chồng sẽ chán nản, sinh sự và vũ phu. Thế đấy, tại sao gia đình em lại võ đoán như thế. Nghe em nói, tôi chán hẳn.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện cưới xin nữa. Hôm sau, tôi nói với em, bố mẹ tôi cũng hết ý định về nhà em, nếu như vậy, em nên chọn cho mình người đàn ông khác, học cao hiểu rộng hơn em. Khi đó, chắc em sẽ lấy tiến sĩ. Nghe vậy, có vẻ lúc này em mới &'tỉnh' ra. Em có vẻ tiếc tôi, hối hận và níu kéo. Em bảo từ từ em giải thích với bố mẹ. Nhưng tôi không muốn làm rể một gia đình coi thường tôi, coi thường gia đình tôi như vậy. Nếu em giàu có thì khác, đằng này, nhà em ở quê, nhà tôi ở tỉnh, em chẳng có gì, chỉ có cái mác học cao. Bố mẹ em không hiểu gì về con mình lại chỉ dựa vào chuyện đó mà ngăn cấm tôi, đúng là tôi đã nản lắm rồi! Vậy thì tôi đành cầu cho em hạnh phúc!
Theo VNE
Có ai quy định chồng phải giỏi hơn vợ? Tôi thật không hiểu tại sao đàn ông lại cảm thấy hèn vì mình thua kém vợ, kiếm tiền ít hơn vợ? Họ tự biến mình thành những gã đàn ông nhu nhược, hèn kém chứ đâu phải người khác biến họ thành ra như vậy? Sống mà chỉ sợ người khác cười chê thì quả thật không đáng mặt đàn ông chút...