Tâm thư gửi mẹ của “bom nổ chậm trong nhà”
“Nếu con muốn mua một đôi giày, con sẽ chạy ngay ra chợ. Nhưng con không thể làm thế với hôn nhân của đời mình. Con không muốn vì chưa tìm đúng cỡ giày của mình mà vội vàng xỏ vào đôi giày rộng quá hay chật quá rồi khó chịu lại phải tháo bỏ ra…”.
Mẹ! Vài ngày nữa là tết rồi. Ngày xưa con háo hức mong chờ tết biết bao nhiêu, mà sao giờ cứ đến tết là con căng thẳng thế. Bởi con biết chỉ con ló mặt về nhà, thế nào cũng bị hỏi:
“Về rồi hả con, năm nay có anh chàng nào xông đất chưa?” – cô Oanh nhà đầu làng luôn hỏi con thế đã từ 5 năm nay rồi.
“Bao giờ thì cho bác ăn cỗ thế?” – bác Toán giữa làng, chỗ nhà có cái giếng to nhất ấy, sẽ hỏi con như vậy đâu cũng từ 3, 4 năm nay.
Nhưng con sợ nhất vẫn là tiếng thở dài của mẹ đón con ngay cổng: “Bằng này rồi, năm nay lại về nhà một mình hả con? Cái abc nhà bà xyz vừa sinh cháu đấy!”.
“ Bao giờ lấy chồng thế?”, câu hỏi ấy con bắt đầu nghe từ khi 22 tuổi, cho đến giờ là 29 xuân xanh. Mấy năm trước con còn nhăn nhở cười “con còn trẻ mà” nhưng giờ thì không dám nói vậy nữa. Nhưng con vẫn cười để làm lơ qua đi, ấy vậy mà chẳng ai hiểu, chẳng ai buông tha cho con cả.
Ai ai gặp con ngoài đường cũng hỏi, ai ai đến nhà thấy mặt con cũng hỏi, như thể ngoài chuyện lấy chồng ra thì chẳng có chuyện gì để nói nữa. Mà câu hỏi đó thì khó quá, người yêu chưa có, làm sao con biết được bao giờ lấy chồng mà trả lời.
Ngày con mới lớn, mẹ luôn nói “phải học hành đàng hoàng đừng “bập” vào yêu đương sớm như con nhà nọ nhà kia rồi khổ một đời”. Ngày con đang là sinh viên, mẹ dặn “chờ có công việc ổn định rồi hãy yêu, phụ nữ phải tự lập, phải chủ động kinh tế thì mới không phải lệ thuộc vào đàn ông”. Rồi con ra trường, mẹ thủ thỉ “tuổi xuân ngắn lắm, lo hưởng thụ đi, lấy chồng sớm như mẹ là thiệt thòi”. Con nghe lời mẹ, cứ ung dung tự tại sống cảnh vô lo, coi hôn nhân là chuyện nhỏ. Rồi đột ngột một ngày mẹ hỏi con “cô không định lấy chồng à?” thì con hoảng thật sự. Lúc nào mẹ cũng dặn đừng vội yêu, giờ hỏi con “bao giờ lấy chồng” thì con xoay xở làm sao kịp.
Con luôn nghĩ hôn nhân là do trời định, muốn vội cũng không được. Nhưng với mẹ thì nỗi lo cao ngất trời: Con gái như hoa có thì thôi; tuổi này không lấy chồng, vài năm nữa chỉ lấy mấy ông góa vợ; lấy chồng muộn rồi sinh đẻ khó khăn nguy hiểm lắm. Con không biết đó có phải nỗi lo thật sự của mẹ không hay thực chất mẹ chỉ muốn tống “quả bom nổ chậm” này ra khỏi nhà cho “rảnh nợ”.
Năm ngoái, vào bữa tất niên, con đã bỏ cả bữa ăn chỉ vì câu nói của mẹ “Ra đường ai cũng hỏi con Khánh sắp lấy chồng chưa mà rầu?”. Tại sao mẹ lại phải buồn vì chuyện con chưa lấy chồng, sao mẹ phải cảm thấy xấu hổ hay lo lắng vì việc đó chứ?
Mẹ xem, con gái mẹ xinh đẹp thế này, giỏi giang thế này, khỏe mạnh và yêu đời thế này, con có nhiều hoài bão và ước mơ lắm. Con cảm thấy cuộc sống của con rất vui vẻ và thoải mái khi được sống như mình muốn, đi những nơi mình thích, tự mình làm chủ cuộc sống của mình.
Con là con gái, cũng biết rung động và mộng mơ, cũng biết mong về “ngôi nhà và những đứa trẻ”. Con cũng đã từng yêu, từng đổ vỡ, từng thất vọng rất nhiều. Con đã giấu đi những đau khổ riêng mình, cố gắng vượt qua, chưa bao giờ thôi đợi chờ một chàng trai tử tế và yêu thương con thật lòng sẽ đến.
Nếu con muốn mua một đôi giày, con sẽ chạy ngay ra chợ. Nhưng con không thể làm thế với hôn nhân của đời mình. Con không muốn vì chưa tìm đúng cỡ giày của mình mà vội vàng xỏ vào đôi giày rộng quá hay chật quá rồi khó chịu lại phải tháo bỏ ra. Con không muốn vì áp lực lấy chồng, vì cô đơn mà nắm vội một bàn tay nào đó.
Hôm trước cô bạn đồng nghiệp của con than thở “có lẽ sang năm tao lấy chồng thôi, đằng nào cũng lấy thì lấy phứt cho rồi chứ ông bà già than quá trời”. Lúc đó tự nhiên con cũng sợ về nhà quá, vì con biết, vẫn là câu hỏi đó chắc chắn mọi người sẽ hỏi mãi không thôi.
Mẹ, con đã dành cả một buổi tối để ngồi đây viết những dòng này cho mẹ. Con biết tết là để về nhà, tết là để sum vầy, để vui. Vậy mẹ thương con, đừng giục giã con lấy chồng mẹ nhé.
Video đang HOT
Có ai hỏi con bao giờ lấy chồng mẹ đừng khó chịu, cứ cười tươi trả lời họ “Khi nào con gái tôi lấy chồng nhất định tôi sẽ mời mọi người ăn cỗ”. Mẹ đừng buồn thấy người ta con bồng con bế còn con vẫn một mình. Mẹ cũng đừng đánh tiếng nhờ người này người nọ mối mai cho con. Con gái yêu thương của mẹ mà, sao mẹ cứ làm như con là thứ hàng ế ẩm phải cần “thanh lý” ngay vậy chứ.
Là con gái, điều quan trọng nhất không phải là lấy được chồng mà là lấy được một người chồng tốt, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, đúng không mẹ? Con gái mẹ không phải ế đâu mà đang chờ đợi một người đàn ông tử tế để yêu thương đó. Lấy chồng không sợ muộn, chỉ sợ nhầm. Mẹ mà cứ sốt ruột giục giã, con lấy đại một chàng nào đó, rồi con khổ lại mất công mẹ phải trách móc bản thân “biết vậy không ép nó lấy chồng cho rồi”, lúc đó hối hận cũng muộn.
Mẹ nhé, con sắp về rồi, ít ngày nữa thôi, và con vẫn chưa tìm thấy chàng trai nào ưng ý để mạo hiểm gắn bó cả cuộc đời. Mẹ từng nói, chuyện gì biết trước nguy hiểm thì đừng làm. Nên con sẽ cứ an toàn một mình mà về với mẹ.
Kim Khánh
Theo dantri.com.vn
"Bao giờ lấy chồng": Có những phần tử hỏi vì tọc mạch, vô duyên nên thay vì đáp lời hãy cười thật xinh, nhún vai và đi thẳng!
Em trân trọng điều gì, giữa hạnh phúc của em và niềm vui dư luận? Hãy bước vào hôn nhân chỉ khi em đã thực sự tự tin và tự do...
"Gái ế" cái từ đầy đụng chạm và chứa đựng cả thành kiến trong đó đã khiến không ít chị em khấp khểnh bước vào cuộc sống hôn nhân chỉ vì... thiên hạ giục. Bản thân họ vốn rất bình tĩnh, nay cũng thấy mình trở nên... không bình thường, khi gặp ai cũng hỏi chuyện lấy chồng. Thế rồi thì họ cũng lấy chồng khi chưa thực chuẩn bị gì về tâm lý, tình cảm và cả kĩ năng sống... và nhanh chóng bước ra khỏi cuộc sống hôn nhân, xây lại đời độc thân với những dằn vặt, đau đớn hơn thế.
Một bài viết dưới đây của tác giả Thiên Nga về những câu chuyện thực và từ trải nghiệm của chính bản thân mình sẽ khiến không ít chị em giật mình.
Thiên Nga (tác giả bài viết) là mẫu phụ nữ có nhiều chị em ngưỡng mộ vì lối sống tích cực, tự tin . Chị cũng là giảng viên của các lớp học dành cho phụ nữ: "Sống sung sướng", "Thần thái"...
Bài viết như sau:
"Mình có cậu em trai 30 tuổi, sau nhiều năm bị cả nhà, cả họ khuyên bảo, mối mai, nhắc nhở, đòi nợ, mắng mỏ, giận dỗi... vừa cưới vợ, cô dâu 27 tuổi. Nhớ những năm trước về ăn Tết, cụ ông cụ bà tha hồ phân tích, nặng nhẹ... nó cứ im lìm, thậm chí lì ra. Mẫu thân lần nào sẵng giọng "thế bây giờ mày định thế nào?", nó cũng im không nói. Chị gái, em gái, bà con mai mối rất dữ. Nhưng mối nào nó cũng chê không hạp. Mình thấy tội nên mấy năm trời không dám hỏi gì ngoài "công việc cậu dạo này ổn không?".
Ngày em sắp cưới, mình về hỏi thăm, bàn bạc cùng cả nhà. Sau những chuyện đại sự kiểu: thuê ai rửa bát, con bác nào làm đội trưởng trông xe... thấy mặt em giãn nở, mình mới thẽ thọt "cậu phấn khởi quá nhỉ?". Nó cười tít mắt: "Vâng ạ, như trúng số ý chứ, đợi mãi. Nhưng giờ đăng ký được rồi, yên tâm rồi hí hí".
Mình thấy lạ:
- Chị tưởng đâu cô dâu lấy được chồng phải mừng hơn chứ?
- Không, em theo đuổi nó (cô dâu) mấy năm. Năm nào giục cưới nó cũng bảo từ từ, còn trẻ, cưới làm gì vội.
- À, giờ chị đã biết tại sao mấy năm qua cậu im lìm rồi.
- Em vào công ty, có nhiều đứa con gái bật đèn xanh, nhưng mỗi nó (cô dâu) không quan tâm gì đến em. Em tò mò tìm hiểu và thấy rất thích. Tán mãi nó mới yêu. Yêu rồi mấy năm không chịu cưới. Thế nó chưa đồng ý cưới thì em biết nói gì với bố mẹ, chả lẽ bảo con đang tán à? Mà em chỉ thích nó thôi.
Mình có 1 sự chấn động nho nhỏ. Mình đã biết cô gái kia qua faceboook. Nhìn em mình đẹp trai, manly, điềm đạm, nam tính, làm kỹ sư... Cô gái kia thấp bé, ngoại hình không quá nổi bật, nhà không quá giàu, làm công nhân trong công ty... Nếu so sánh theo cách thông thường, cô ấy phải thấy may vì được em mình yêu chứ. Nhưng sau câu chuyện với em mình, mình mới thấy cô bé, giờ là em dâu mình, thật đáng quý biết bao.
Nếu một cô gái không có gì nổi bật về ngoại hình, địa vị, kinh tế... mà khiến một chàng trai say mê như thế, hẳn em phải có một tư chất rất tuyệt, một đời sống nội tâm rất phong phú và thú vị. Chắc chắn việc em không để tâm đến em trai mình là thật chứ không phải tỏ ra thờ ơ. Chắc em có nhiều mối quan tâm, nhiều niềm vui khác đáng để em dành tâm chú ý hơn là một chàng trai. Chắc chắn việc em không vội cưới là vì em biết yêu thanh xuân, yêu sự tự do, không sợ cô đơn, không sợ xóm làng, không sợ tiếng "ế".
Mình vào facebook của em, cách đây 1-2 năm, em xúng xinh đi dự đám cưới bạn, đi thăm bạn đẻ. Nhưng ai vào comment nói em "lấy chồng đi", em chỉ trả lời "làm gì mà vội". Lúc đó em đã yêu em trai mình đủ lâu.
Mình cũng ngạc nhiên và yên tâm về em trai mình rất nhiều. Là đích tôn, riêng việc em mấy năm trời vững vàng im lặng trước "búa rìu" thúc giục dọa dẫm của 2 họ, kiên nhẫn chờ đợi cái gật đầu của người con gái em thương, là biết em trân trọng điều gì giữa hạnh phúc của em và niềm vui dư luận.
Nhìn lại mình, 23 tuổi, mới ra trường đi dạy gia sư, chưa công ăn việc làm ổn định, chưa có một kỹ năng mềm gì đáng kể, dù nấu ăn hay chuyện ấy ; chưa có một hệ giá trị cốt lõi vững vàng, chưa biết thế nào là ứng xử nơi công sở cho văn minh tử tế, chưa biết thế nào là hạnh phúc đích thực...
Nhưng mỗi tháng về quê đều nghe bà và các chị ca bài ca "con gái ngoài 20 không lấy chồng nhanh là ế, học vừa vừa thôi, nhìn bà Tải xem. Bà Tải là một bà bác sĩ sống ở quê mình, bà đẹp và không chồng. Mình bị lung lạc thật, nhỡ đâu mình ế, không ai lấy mình, rồi sau này mình già mình cô đơn như bà Tải, làng xóm sẽ nói với nhau "nhìn bà Nga xem" thì sao...
Mình quên mất, bà mình sinh ra từ đầu thế kỷ trước, kinh nghiệm của bà là những cuộc kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ, là lấy chồng tuổi 16 theo sự đe dọa của cụ ông.
Mình quên mất các chị mình, lấy chồng trước thuở đôi mươi, điều thú vị nhất các chị có là được các anh tặng những bông sen mà các anh hái trộm ở đầm của nhà khác, niềm vui của các chị là những ngày trời mưa được cùng các anh thịt một con chó trong làng, cùng nhau ăn uống nói cười. Thứ có chữ mà các chị đọc nhiều nhất là quyển sổ thơ bài hát chép tay có 2 chữ "Kỷ niệm" được đánh bóng bằng bút mực. Mình đã để kinh nghiệm của bà, của các chị xô đổ chính mình. Vì lúc ấy, tâm mình còn quá yếu.
Những người bạn gái mình chơi cùng, số lượng rất ít, và đến năm đó, họ cũng cưới chồng sắp hết rồi. Chính mình, cũng thấy cô đơn khi không có một anh nào để yêu, để ôm, để trò chuyện. Những ngày không yêu ai, mình vui, nhưng rồi nhanh chán, vì chẳng có việc gì khác để làm.
Thế là mình luẩn quẩn trong sợ hãi sốt sắng. Trong mấy anh theo đuổi, vơ tạm lấy 1 anh được được để yêu. Yêu vài tháng, chưa hiểu rõ tư cách thực sự người ta thế nào, chỉ thấy cũng chiều chuộng mình, không làm ăn phi pháp... thế là cưới, CHO XONG.
Và thế là XONG thật! Mình đã bước vào cuộc hôn nhân nhộn nhạo mà có trong mơ mình cũng không hình dung ra được.
Lúc mâu thuẫn, cãi vã, mất niềm tin, mình ngơ ngác, rối loạn và bế tắc. Mình không hề biết có những thứ gọi là "kiểm soát cảm xúc", "đối thoại ôn hòa", "thảo luận tích cực"... và anh cũng không biết.
Những câu chuyện mình nghe, những bài báo mình đọc, những bộ phim mình xem, chỉ đến lúc đám cưới xảy ra là chấm hết. Nếu còn, thì là một câu rất ngắn "họ hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau"... Mình đã không xem, không đọc, không được nghe những câu chuyện xử lý mâu thuẫn giữa 2 người xa lạ về sống chung. Nếu có, cũng chỉ là: "Nó mà tát tao một cái, tao li dị liền".
Tất nhiên là sau đó mình đã phải bỏ việc để tìm đọc, tìm học nhằm thiết lập lại hệ giá trị lõi, niềm tin và các kỹ năng cho bản thân. Và ơn giời, mọi thứ bây giờ rất ổn.
Nhưng giá như lúc trẻ mình được biết rằng trên đời có những cô gái xinh đẹp, thành công, tự do, biết vui với đời, dù tuổi 30 vẫn say mê học, say mê làm, say mê chơi... Nếu ai hỏi đến "lấy chồng", các cô đều thấy không phải vấn đề quá lớn để phân trần, giải đáp.
Giá như lúc ấy mình biết, thì mình sẽ dành tâm sức học theo, rồi vững tâm bung lụa. Chắc đời không phải mất một quãng vất vả gian truân để sửa chữa những rối loạn do chính mình quyết định sai.
Nên các chị em ạ. Nhất định không thể để trải nghiệm của người khác chụp lên đời mình. Không để sự vô duyên tọc mạch, lập lờ giữa quan tâm và soi mói của người khác tác động đến mình. Họ không thể sống thay mình được, và có khi họ thích nói cho vui mồm thôi ý.
Cũng nhất định không vì chạy trốn cô đơn hay thỏa mãn cơn thèm chứng minh rằng "tôi không ế" mà yêu vội, cưới vội.
Tình yêu, đám cưới phải được diễn ra khi mình dám sống một mình, dám cô đơn, dám đối diện với mâu thuẫn, thậm chí mất niềm tin, đổ vỡ... Và nếu sự góp mặt của người ấy vào đời mình khiến cả 2 cùng thăng hoa, say đắm sống.
Trong lớp "Thần thái" vừa rồi ở Hà Nội, có em bé học viên 31 tuổi, béo đẹp dễ thương, công việc rất tốt, em có nhiều kỹ năng thú vị: vừa bán hàng online, vừa mở spa, vừa đi dạy nhảy... nhưng em cứ inbox nói "em hình như bị điên, em thấy em bất thường". Đến lớp, câu hỏi của em quanh đi quanh lại ở nỗi băn khoăn to lớn: "Em không dám cưới, vì em sợ em không biết cách thay đổi phong cách, nhỡ đâu mấy năm nữa anh thấy em nhàm chán thì sao. Vì bọn em cả ngày nhìn thấy nhau, từ cơ quan cho đến tối về nhà...".
Mình mới nói: "Nếu em cho rằng thay đổi phong cách có thể khiến anh ấy không chán em thì em nhầm lớn. Điều quan trọng là nội tâm 2 người tương tác với nhau thế nào. Vợ-chồng là BẠN ĐỜI, đâu thể suốt đời tính toan thay đổi ngoại hình nhằm hấp dẫn người kia, BẠN ĐỜI là làm sao để 2 người làm BẠN suốt đời của nhau. Là bạn đúng nghĩa thì không quá lệ thuộc hay gò ép nhau, họ sẽ giúp nhau thăng hoa trong niềm vui của người còn lại... vân vân mây mây".
Và em quyết định lấy chồng, vì em đã buông được nỗi sợ vô căn cứ, đã hiểu điều gì là cốt lõi, và biết cách xây dựng tình yêu lứa đôi dựa trên điều cốt lõi ấy. Mình rất mừng cho em, tất nhiên không phải vì em thoát ế, có chồng. Mà vì một cô gái nữa, bước vào hôn nhân chỉ khi em đã thực sự tự tin và tự do...
Tết này bạn chưa lấy chồng, mà ai đó hỏi, nếu người thân kính thì hãy bảo họ: "Cháu làm gì đã muốn lấy chồng, cháu còn bận mặc đồ đẹp lên phố chơi chong chóng và ăn kẹo bông". Còn những phần tử khác, có thể cười rất xinh hoặc cũng có thể nói: "Em có mấy người theo, nhưng có khi hợp với chị, hay lúc nào em giới thiệu cho chị nhé được không?".
- Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả -
Theo afamily.vn
Cứ 1m2 lại có một người hỏi "Bao giờ lấy chồng?": Để im cho mấy đứa sắp 30 như tôi...hiền, không là có chuyện Khi mà cứ 1m2 lại có một người hỏi chuyện chồng con, thì cuộc sống của một cô gái gần 30 tuổi sẽ phải trở nên như thế nào? Bất hạnh ư? Câu chuyện thứ nhất: Cứ 1m2 lại có một người hỏi "Bao giờ lấy chồng?" Cô bạn tôi vừa ngồi xuống bàn café đã vứt túi sang một góc, thở hắt...