‘Tâm thư chiều vợ’ của ông chồng khiến nhiều người phải gật gù đồng ý
Nhiều người đàn ông nghĩ rằng: Chẳng có ai dại gì mà đi nhét thêm mồi vào miệng con cá khi đã câu được cá rồi. Bởi thế, họ hờ hững, họ vô tâm với chính người mà họ đang chung chăn gối.
Là đàn ông nên luôn cố gắng giữ thái độ “lady first”. (Ảnh minh họa)
Xã hội ngày càng phát triển, cuộc sống gấp gáp, những nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền khiến không ít cặp vợ chồng ngày càng xa cách. Bận rộn với công việc, các ông chồng ít dành thời gian quan tâm đến vợ. Trong khi, phụ nữ luôn cần được yêu thương. Vậy, làm cách nào để giữ lửa hạnh phúc gia đình?
Cùng đọc “bức tâm thư” hơn nghìn chữ của một ông chồng để cùng ngẫm và thay đổi.
Quyền “nói dối” và “không tin tưởng”
Vợ chồng em có một quy định, đó là luôn cho phép đối phương 2 thứ quyền: NÓI DỐI và KHÔNG TIN TƯỞNG.
Bình thường thì không sao, nhưng bất cứ khi nào cãi nhau, câu nói nào gây tổn thương cho nhau đều mặc định là NÓI DỐI và cả hai đứa sẽ KHÔNG TIN.
Khi sự giận dữ đang kiểm soát trí óc, cái tôi lên cao, bản thân thường nói ra những điều mà mình không thực sự nghĩ như vậy, càng không muốn như vậy. Do đó, chúng em không hề tin bất cứ lời nào đối phương nói ra, dù nghe cũng đau lòng ra phết.
Nhưng phải quên các bác ạ.
Thật sự phải quên.
…Và vì em là đàn ông, nên em phải Lady First bằng việc… em tự quên những điều cô ấy nói trước.
Thái độ của các ông chồng là điểm mấu chốt
Khi cãi nhau, điểm mấu chốt chính là thái độ của thằng đàn ông. Tin em đi, thái độ của phái mạnh chính là yếu tố quyết định, các bác ạ. Nhưng trước khi đến cái đoạn thể hiện thái độ và bản lĩnh của thằng đàn ông trước người vợ của mình, cả hai vợ chồng cứ NÓI CHO BÕ TỨC đã.
Nói nhau khó nghe, nói nhau phũ phàng, thậm chí chửi bậy thì sau đó, CHÍNH EM – LUÔN LUÔN LÀ EM – VÀ MÃI MÃI LÀ EM sẽ xin lỗi cô ấy, rồi cô ấy sẽ thấy em thành khẩn và tha thứ… bởi vì phụ nữ lúc ấy chẳng biết đúng sai thế nào đâu, họ cãi nhau chỉ để chờ mình xin lỗi thôi….
Lấy ví dụ về chuyện nhà em như sau:
Em rất bận. Mỗi lần em mất tích, vợ em thường nhắn tin chửi em, nhắn rất dài. Và em sẽ nhắn ngay rằng: “Anh xin lỗi, anh bận quá, em cứ nhắn cứ chửi nhé, lát nữa rảnh anh sẽ đọc hết rồi tạ lỗi với em. Anh yêu em!”.
Sau đó lâu lâu lại vào mở tin nhắn, hoặc giữ màn hình sáng, “seen” cho cô ấy vài lần để cô ấy biết rằng cô ấy không một mình.
Sở dĩ em có thể làm được như vậy, là vì em biết cô ấy chỉ đang xả ra ức chế trong lòng, và em luôn chấp nhận lắng nghe, để rồi quên đi.
Video đang HOT
Thức tỉnh sau trải nghiệm “làm mẹ”
Nói đến đây các bác đừng nghĩ em tinh vi. Tất nhiên chẳng ai thích bị nghe chửi cả, mới đầu em cũng bật kinh lắm. Nhưng rồi vợ em cứ khóc nhiều hơn, buồn hơn, rồi ít nói chuyện với em hơn…
Rồi cô ấy chẳng nói gì cả, chỉ bỏ đi, để mặc em với con nhỏ ở lại, cả nhà tìm nhắng lên mà không thấy đâu. Lúc đấy, em mới biết rằng vợ mình trầm cảm mất rồi…
Giai đoạn sau sinh, cô ấy toàn ở một mình, và em thì đúng là một thằng đàn ông vô tâm nên mới không biết rằng cô ấy đã có những suy nghĩ tiêu cực như vậy. Em sợ gần chết, và em cũng đã trải nghiệm “làm mẹ” là như thế nào. Không hề đơn giản đâu các bác ạ.
Em thà chạy deadline bục mặt ở cơ quan còn hơn về nhà “làm mẹ” dù chỉ nửa ngày. Em viết tâm thư rất dài và mail cho cô ấy, nói rằng em đã hối hận thế nào, thương cô ấy ra sao… Chẳng biết có check mail không nữa.
Chỉ nhớ là đến chiều hôm đó cô ấy tự về, lý do là vì nhớ con thương con quá không đành lòng đi. Hôm đó, em đã dành cả đêm nghe cô ấy trút hết nỗi lòng. Một buổi tối ngập ngụa nước nôi các bác ạ, mặn lắm!
Chăm con đâu phải là điều đơn giản. (Ảnh minh họa)
Kiên nhẫn lắng nghe…vợ chửi và…quên đi
Sau lần ấy, em đã quyết tâm luyện NÃO CÁ VÀNG. Bí kíp rất đơn giản, là KIÊN NHẪN lắng nghe và QUÊN ĐI mọi thứ trong vòng 7 giây.
Vậy thôi!
Sau 3 tháng, em đã có thể tự tin vỗ ngực rằng, mình đã hoàn toàn đạt đến cảnh giới cao nhất. Đó là vợ chửi 1 câu, em quên luôn trong 1 nốt nhạc. Vợ em hỏi “em vừa chửi gì anh có nhớ không?” Chồng bảo “không”, thế là lại chửi tiếp.
Em nói thật với các bác, làm đàn ông mà không dám nghe vợ chửi vài câu bâng quơ, nghe rồi mà không quên đi được, thì chẳng phải đàn ông. Cái thuở “dạy vợ” nó là từ thời tám hoánh nào rồi. Các bác đang sống trong thế kỷ 21 đấy ạ. Phóng khoáng lên cho đời nó dễ thở.
Vợ các bác cũng như các bác, chẳng thể hoàn hảo, nhưng điểm tốt thì không ai khen, mà hễ mắc lỗi gì thì dù nhỏ, cũng bị mẹ chồng chửi cho ấy chứ, cô ấy nghe rồi cũng phải quên đi đấy thôi. Các bác thì chắc chắn chẳng bao giờ bị đằng ngoại chê trách đâu.
Vì mình đang giữ con tin là con gái nhà họ mà. Các bác chỉ phải nghe mỗi vợ móc máy, có bấy nhiêu mà không làm được, thì thua vợ rồi còn gì. Thế thì còn đàn ông trụ cột gì nữa, cứ đu vào vợ mà bám cho xong.
Rồi các bác nếu có con gái, sau này tuyển rể, tất nhiên sẽ mong thằng rể giống mình, yêu thương vợ con nó như mình yêu thương vợ con mình vậy. Lúc ấy tha hồ vỗ ngực tự hào và truyền dạy bí kíp, để nó đối xử với “con tin” tốt như mình ý. Thế có phải vui vẻ thoải mái không?
Đây chính là phương pháp tối ưu nhất để hiểu và quan tâm vợ mình các bác ạ. Dần dần các bác sẽ thấy, cô ấy sẽ dần dần dịu dàng trở lại, các lời trách móc sẽ trở nên nũng nịu hơn, những lần cô ấy “lên cơn” sẽ thưa dần, và ngọt ngào sẽ lại trở về.
Em đã thử và thành công!
Suy cho cùng, vợ là Mèo hay là Hổ, là do một tay thằng đàn ông nhào nặn thôi. Các bác công nhận không???
Cuối cùng,
Một người phụ nữ tự nhốt bản thân trong 4 bức tưởng, quanh quẩn với bỉm sữa và những đứa con nghịch ngợm, không bạn bè, không được ốm đau, không có ngày nghỉ, không được trả lương, tất cả những điều đó, biến hoá cô ấy thành một giống loài Khủng Long trên cả Bạo Chúa, gọi là VỢ.
Nhưng lý do để cô ấy biến thành “VỢ” là gì hả các bác???
Các bác nghĩ đúng rồi đấy. Lý do là vì…CÁC BÁC ĐÃ CẦU HÔN cô ấy chứ còn sao nữa???
Là đàn ông, nói được thì làm được! Ngày đó đã hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy, sẽ hết lòng yêu cô ấy, thì hãy nỗ lực nhé các Đại Trượng Phu…
Tiện thể, cho anh xin lỗi vợ nhé!!!
Cám ơn em vì đã hiểu cho sự bận rộn của anh!
Anh yêu em và các con vô cùng!!!
Đấy, cách mà “chồng người ta” gìn giữ hạnh phúc gia đình họ chỉ đơn giản vậy thôi đấy. Thế còn những đức ông chồng khác, hãy suy nghĩ xem mình đã làm được điều đơn giản này chưa nhé?
Theo Giadinh.net
"Valentine vợ cũng muốn có quà!" Chuyện các ông chồng nên đọc ít nhất 1 lần để hiểu vợ
Các ông chồng vô tâm à, nếu muốn tình cảm vợ chồng bạn mãi gắn bó bền lâu thì đọc bài này ngay và luôn để thức tỉnh chính mình đi. Không phải chỉ con gái mới được nhận quà đâu, các bà vợ cũng muốn quà lắm đấy.
Valentine em cũng muốn có quà (ảnh minh họa)
- Chồng à, mai là 14/2 rồi đấy. Anh định tặng gì cho em nào?
- Ôi trời, 14/2 năm nao chẳng có mà em phải để tâm như thế? Lấy nhau rồi còn đòi quà cáp gì chứ, em thích mua gì, ăn gì cứ lấy tiền mà mua. Anh bận lắm, không có thời gian làm mấy chuyện con nít, vớ vẩn ấy đâu. Em là mẹ của trẻ con rồi, người lớn cho anh nhờ cái. Bày đặt valentine, mệt!
Cuộc trò chuyện đang hứng khởi bỗng chìm vào im lặng, bực tức, thất vọng khi Tuấn buông những lời nói nặng nề đấy. Thư không dám nói câu gì bê mâm cơm đi rửa mà nước mắt cứ ứa ra như mưa. Gần 13 năm nay là vợ Tuấn, chưa 1 lần anh được chồng tặng hoa, quà hay đưa đi đâu chơi cả. Tuấn lúc nào cũng say mê với chuyện kiếm tiền và luôn mang bực tức về nhà trút hết lên đầu vợ.
Tối đi ngủ, Thư lướt facebook xem có gì hay không? Cả newface của cô đều tràn ngập hình ảnh ngày 14/2. Bạn bè cô khoe quà, hoa chồng tặng sớm. Có đứa hạnh phúc hơn là chồng tặng cho chuyến đi du lịch ở 1 nơi tuyệt đẹp nào đó. Tắt điện thoại, Thư gục mặt vào khóc nức nở, tự nhiên cô thấy tủi thân và cô đơn khủng khiếp vậy mà chồng vẫn ngủ ngon lành chả quan tâm gì đến cảm xúc của vợ cả. Có lẽ với Tuấn và nhiều ông chồng khác, điều mà họ làm cho vợ hạnh phúc đó là kiếm thật nhièu tiền cuối tháng ném cho vợ cục tiền rồi hết trách nhiệm.
Em là mẹ của trẻ con rồi, người lớn cho anh nhờ cái (ảnh minh họa)
Cả ngày hôm 14/2 Thư chỉ muốn ở nhà trùm chăn khóc thôi. Cô đến công ty, mấy chị em đồng nghiệp khoe được chồng/người yêu tặng thứ này thứ nọ, cô chỉ biết im thin thít ngồi giả vờ đang hăng say làm việc không dám tiếp chuyện. Rồi có 1 con bé hỏi Thư.
- Chị Thư, valentine chồng chị tặng chị quà gì vậy? Chị khoe đi, chắc anh nhà chị phải tâm lý với chị lắm nhỉ?
- Ừ, chồng chị chỉ tặng hoa rồi tối hẹn đi ăn thôi.
Thư nói dối như thế cho xong, rồi đi vội ra nhà vệ sinh khóc. Cô tủi thân và cảm thấy cô đơn lạc lõng vô cùng. Cô đâu cần chồng phải tặng quà đắt tiền hay đi du lịch cùng cô như bao chị em khác, cô chỉ cần anh tặng bông hoa hồng và cùng vào bếp nấu bữa tối kỷ niệm ngày lễ tình yêu với cô thôi sao mà khó thế.
Cả ngày hôm đấy Thư kiên quyết không lên facebook vì sợ nhìn thấy người ta khoe quà cô lại tủi thân. Về nhà cô nấu mấy món ngon ngon đợi chồng về ăn thì anh nhắn cho cô 1 tin: "Hôm nay nhiều việc anh phải làm thêm chắc khuya mới về, em và con cứ ăn trước đi!". Gục mặt xuống mâm cơm Thư lại khóc, cô khóc vì bị chồng bỏ rơi trong cái ngày đặc biệt này. Có lẽ với Tuấn việc quan trọng với anh là kiếm tiền, đã lâu lắm rồi anh không ôm cô từ sau lưng, không nhìn cô 1 cái thật là âu yếm. Phải chăng cứ kết hôn là tình cảm sẽ phai nhạt dần sao?
Tối hôm đó Thư sang phòng con ngủ mà cô cũng không thể ngủ nổi. Ra ban công, cô ngước mắt lên trời rơi nước mắt. Cô cũng là phụ nữ mà, tại sao những người vợ khác được hạnh phúc trong ngày này còn cô thì không? Đang suy nghĩ mông lung, chán đời thì Tuấn về từ bao giờ ra vỗ vai khiến Thư giật mình.
- Em sao thế, em khóc à? Có chuyện gì sao em, kể anh nghe đi.
- Không, không có chuyện gì cả? Anh đi tắm rồi vào ăn cơm để em đi hâm đồ ăn lại.
- Em giấu anh chuyện gì sao?
- Không, anh đừng hỏi nữa.
Nói đến đó Thư không kìm chế được cảm xúc mà bật khóc nức nở khiến Tuấn không biết mình làm gì sai mà vợ khóc thế này. Thư chạy xuống bếp vừa khóc vừa hâm lại đồ ăn cho chồng thì cu Tít chạy ra lay tay áo anh bảo.
- Mẹ buồn là tại bố đấy? Hôm nay là ngày valentine mà bố chẳng tặng quà gì cho mẹ cả. Cả tối nay mẹ cứ khóc suốt đấy, con thấy mấy cô giáo ở trường con được chồng cầm hoa đến tận trường tặng cơ.
- Hả??? Mẹ buồn vì bố tặng quà 14/2 ư?
- Vâng, bố tệ lắm. Mai này lớn lên, con sẽ không bao giờ như bố đâu.
Thằng bé học lớp 6 lắc đầu ngán ngẩm quay vào phòng. Tuấn đơ người vài giây rồi vội chạy xuống ôm lấy vợ từ sau lưng thật chặt. Anh cảm nhận được cơ thể vợ đang run lên vì khóc. Ôm lấy vợ, Tuấn thủ thỉ.
- Vợ anh trẻ con thật đấy, vợ cứ khóc như thế này thì xấu lắm. Anh xin lỗi vợ, anh vô tâm quá cứ nghĩ lấy chồng rồi thì không cần phải quà cáp gì cả. Ai ngờ chuyện này quan trọng với vợ như vậy. Mai chồng bù cho vợ 1 chiếc túi xách hàng hiệu nhé.
- Em cũng là phụ nữ, cũng muốn được nâng niu trân trọng như bao cô gái khác. Em không cần anh phải mua cho vợ món quà đắt tiền hay cầu kỳ cả. Ngày này em chỉ cần anh tặng em 1 bông hoa hồng, hay đơn giản là vào bếp nấu cơm cùng em thôi. Vậy mà hơn chục năm nay anh chưa 1 lần làm được điều đó. Là em không xứng đáng nhận điều đó hay anh hết yêu em rồi.
- Không, anh sai rồi. Bao năm qua anh đã vô tâm với em quá, từ giờ anh sẽ sửa sai được không vợ.
Ôm lấy chồng Thư bật khóc nức nở, cuối cùng anh cũng nhận ra điều cô muốn. Qủa thật phụ nữ dù ở tuổi nào cũng cần được quan tâm, nâng niu và thi thoảng tặng họ những món quà để họ biết họ quan trọng với bạn nhường nào. Hãy là 1 người bạn trai/ chồng chu đáo và quan tâm tới người thương của mình từ những điều nhỏ nhặt nhất. Phụ nữ dễ yêu nhưng cũng dễ tủi thân lắm.
Theo blogtamsu
Tâm thư của bố dạy con trai 'chọn vợ' khiến nghìn người chia sẻ, vạn người yêu thích Hãy tìm một cô gái thường cằn nhằn con về cách con tiêu tiền, thường giận con vì về muộn, thức khuya, hay ca thán vì mùi thuốc lá, bia rượu nồng nặc. Một người vợ để chung sống cả đời cần những "tính xấu" như thế. Dưới đây là những lời tâm huyết của người cha dành cho con trai của mình...