Tâm sự tình yêu bạn trẻ: Hạnh phúc trong cuộc tình tội lỗi
Dù tôi chuẩn bị làm đám cưới và người yêu em cũng sắp mãn hạn tù trở về… nhưng cả tôi và em đều không thể kiềm chế được bản thân mỗi khi gần gũi nhau.
Tôi năm nay 27 tuổi, đang làm trong lĩnh vực kinh doanh. Tôi sắp lập gia đình… nhưng giờ đây, tôi lại lâm vào chuyện tình rất khó xử.
Người bạn gái tôi sắp lấy làm vợ, chúng tôi mới quen nhau cách đây khoảng 6 tháng, cô ấy làm trong ngành Y. Chúng tôi từ lúc mới quen nhau cho đến khi quyết định làm đám cưới, cả hai rất ít thời gian để gặp nhau, mọi liên lạc chủ yếu đều qua điện thoại. Nói là yêu nhau, là sắp cưới, là sắp thành vợ thành chồng nhưng đến cái nắm tay chúng tôi cũng chưa một lần…
Tôi và cô ấy quyết định lấy nhau không phải vì tình yêu mà một phần là để làm tròn trách nhiệm với hai gia đình. Chúng tôi không hiểu về đối phương nhiều và hai đứa cũng chỉ biết về nhau qua công việc. Khi quyết định làm đám cưới, chúng tôi đều hi vọng sau này vợ chồng gần gũi nhau nhiều thì sẽ hiểu và yêu nhau hơn… Thế nhưng, mọi việc lại không đơn giản như vậy! Càng đến gần ngày cưới, chúng tôi lại càng bộc lộ ra nhiều cái khác biệt mà hai đứa không thể đồng nhất.
Do không có thời gian gần gũi nên chúng tôi ít có thời gian chia sẻ cho nhau và tính toán những việc tương lai của hai đứa. Càng ngày, chúng tôi càng sợ gặp nhau và càng sợ hơn khi đám cưới đang đến gần trước mắt. Dù cả hai đã cố gắng thông cảm cho nhau nhưng đôi lúc vẫn không thể hiểu hết về bạn đời tương lai của mình… vì chúng tôi đều biết, muốn tiến tới hôn nhân thì điều cần nhất là tình yêu. Vậy mà dù không có tình yêu nhưng chúng tôi vẫn quyết định làm đám cưới trong thời gian tới, chỉ để vừa lòng cha mẹ.
Video đang HOT
Tôi có theo học lớp tại chức và chỉ học vào những ngày cuối tuần. Cạnh lớp tôi là lớp đứa em hàng xóm rất thân với nhà tôi và rất được gia đình tôi quý mến. Trước đây, tôi ít khi nói chuyện với em… nhưng từ khi học gần nhau, chúng tôi lại có nhiều thời gian để trò chuyện, tâm sự với nhau sau mỗi phút giải lao.
Em làm việc ở Ngân hàng và vì lý do công việc nên em đã để lỡ chuyện cưới xin với chàng trai em đã từng yêu. Qua những câu chuyện của em, tôi thấy được sự đồng cảm của mình trong đó… và cứ thế, mỗi tuần chúng tôi lại được ở bên nhau sau hai buổi học và được tâm sự với nhau rất nhiều chuyện…
Em sẽ phải nhắm mắt lấy người đàn ông em không yêu… tam su tinh yeu ban tre
Thời gian qua đi, chúng tôi cảm thấy không thể sống thiếu nhau và yêu nhau từ lúc nào cũng không hay biết. Em yêu tôi vì tôi biết chia sẻ và đồng cảm, tôi cũng yêu em, vì em luôn biết lắng nghe và cảm thông. Hơn nữa, tôi cũng biết gia đình em có hoàn cảnh từ hồi nhỏ đến giờ rất đáng thương: mất bố từ nhỏ, lớn lên gặp bao biến cố gia đình, rồi đang đi học thì mẹ bị đi tù, khi chuẩn bị lấy chồng thì cơ quan có quy định thời gian cống hiến cho cơ quan chưa đủ ba năm nên không được lập gia đình… sau đó, người yêu lại phải vào tù vì lỡ gây ra tai nạn giao thông… Biết được hoàn cảnh khó khăn của em từ nhỏ nên bây giờ ở bên em, tôi rất hiểu và thương em, một cô gái bé nhỏ và chịu đựng quá nhiều mất mát.
Chúng tôi yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau vì cả hai đều đã lựa chọn con đường riêng của bản thân… nhưng mỗi khi đến với nhau, cả hai đều tìm thấy sự đồng điệu và biết rằng, đây mới là tình yêu đích thực của bản thân mình. Đã nhiều lần chúng tôi đi quá giới hạn cho phép… dù cả hai đều biết làm như thế là tội lỗi nhưng chúng tôi không thể dối lòng mình mỗi khi ở bên nhau.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, tôi sắp hoàn thành khóa học của mình, còn người yêu em cũng sắp mãn hạn tù quay trở về. Chúng tôi sẽ phải xa nhau, mặc dù đó là điều cả hai chúng tôi đều không muốn… vì tôi không muốn đối mặt với sự thật là tôi phải lấy người không yêu, còn em đã không còn yêu người trước đây đã từng đính hôn với em nữa nhưng vì gia đình nên em vẫn phải nhắm mắt lấy chàng trai ấy.
Chúng tôi sẽ phải làm gì đây để giải thoát cho mình khỏi sự bế tắc này? Hai chúng tôi rất yêu nhau… nhưng lại phải quay lưng để lấy người chúng tôi không yêu, cũng chỉ vì gia đình, vì những lời hứa hẹn… Hơn nữa, cả hai chúng tôi lại là những đứa con duy nhất của gia đình nên chúng tôi không muốn gia đình và mọi người phải buồn lòng!
Tôi viết lên những tâm sự này sau bao ngày suy nghĩ. Tôi rất mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên. Chúng tôi nên tiếp tục hay chấm dứt cuộc tình tội lỗi này?
Theo VNE
Chồng không cho về thăm mẹ đẻ
Suốt 1 năm, bà nội và chồng đều không muốn tôi đi đâu. Mỗi lần mẹ gọi về chơi, tôi đều nói bận việc, tôi sống như tù giam lỏng.
Tôi tình cờ quen anh khi đang học năm thứ hai đại học. Ngày đó anh là công nhân cơ khí. Nơi anh làm việc gần chỗ tôi trọ học. Anh rất hiền và vui tính. Anh quan tâm tôi, từ hộp cơm khi tôi đói, đến từng viên thuốc khi tôi bệnh, lúc cần giúp là anh có mặt ngay. Nhưng anh có một quá khứ về những mối tình trước đó rất khó chấp nhận. Có lần anh đã để người yêu cũ tìm đến làm phiền tôi. Tôi rất giận, nói lời chia tay và anh cũng đồng ý, cho dù rất yêu tôi. Nhưng chắc có lẽ là do ý trời, đã gắn kết tôi và anh sẽ ở bên nhau nên sau đó chúng tôi đã quay lại.
Ngày nhận bằng tốt nghiêp cũng là ngày anh cầu hôn tôi, và tôi đã đồng ý. Đám cưới được tổ chức sau đó 1 năm. Tôi không sống chung bố mẹ anh mà là ông bà nội. Những ngày đầu về sống ở nhà anh, tôi rất bỡ ngỡ. Từ nhỏ, ngoài ăn và học ra thì tôi chẳng biết làm gì cả. Anh cũng biết điều đó nên đã giúp tôi rất nhiều. Thời gian đầu tôi rất nhớ nhà. Cứ mỗi ngày chủ nhật được nghỉ làm là anh nói tôi về nhà mẹ hay là đi chơi đâu đó cho đỡ buồn. Dần dần rồi tôi cũng quen với gia đình mới.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Từ khi về làm vợ anh, tôi chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với anh, cũng chưa bao giờ nói dối bất cứ điều gì. Chuyện vui buồn gì tôi cũng kể anh nghe. Mỗi lần công ty tôi tổ chức tiệc hay đi du lịch tôi cũng rủ anh đi cho có vợ có chồng. Anh biết tất cả những người bạn của tôi.
Cưới nhau được 2 năm thì anh đổi nghề làm tài xế xe ôtô. Tôi vẫn đi làm bình thường nhưng tính tình của anh thay đổi hẳn. Anh vẫn yêu tôi, vẫn chăm sóc như ngày nào, nhưng anh không cho tôi đi chơi bất cứ nơi đâu, kể cả nhà mẹ ruột. Cứ mỗi lần tôi xin về nhà mẹ thì lần nào tôi cũng nhận được câu nói: "Cứ nghỉ ở nhà là tìm cách đi ra ngoài".
Kể cả bà nội chồng tôi cũng như vậy, không nói ngay trước mặt tôi như vậy mà nói cho chồng tôi nghe. Nhiều lần mẹ điện thoại gọi tôi về nhà chơi, tôi xin đi thì anh không cho, tôi chỉ trả lời mẹ là tôi bận việc không về được, sợ mẹ tôi nghĩ không tốt về anh.
Gần 1 năm nay, tôi chỉ chỉ biết đi làm về là ở nhà, không được đi chơi bất cứ đâu. Tôi thấy mình giống như tù nhân đang bị giam lỏng ngay chính trong ngôi nhà mình. Chưa có con, lại không có người chia sẻ, tôi thấy cuộc sống hiện tại thật là nhàm chán. Tôi thừa sức nói dối anh đi làm ngày chủ nhật để được đi chơi nhưng tôi không muốn. Ly hôn thì không dám nghĩ đến, còn sống như hiện tại thì không còn sức để chịu đựng thêm nữa. Tôi không biết phải giải quyết như thế nào.
Theo Ngoisao
Tôi cả nghĩ hay anh không yêu tôi Anh tán tỉnh tôi khi đang có quan hệ tình cảm với người khác. Tôi còn nghĩ anh yêu cả cái chị làm mối cho chúng tôi. Tôi quen anh do chị giới thiệu. Họ chơi với nhau rất thân, tôi cũng không hiểu tại sao anh chị không đến với nhau. Lúc này chị đã đám hỏi. Anh nhận tôi làm em...