Tâm sự nữ sinh bán thân tại phố Phan đăng Lưu
Con phố Phan đăng Lưu thường được gọi với một tên khác là tam giác quỷ nổi tiếng với những điểm cafe sung sướng bậc nhất Hà thành và nhưng cô gái cave ở đây luôn có những hoàn cảnh riêng khi dấn thân vào công việc ” bán hoa cho đời” hãy nghe những lời tâm sự của cô gái sinh năm 1996 để hiểu rõ hơn về cuộc đời của họ
Cô bé có nước da trắng ngần, khuôn mặt trái xoan ngồi thở dài rồi cúi gằm mặt im lặng. “Em tên gì?”, khách hỏi. “Em tên Mịn”, cô bé trả lời. “Vậy hả? Hình như Mịn không được vui thì phải?”. Mịn nhìn khách một hồi như để dò xét, sau đó lại cúi mặt nín thinh. “Mịn yên tâm, anh vào đây là để tâm sự thôi”, không ngờ câu nói đó đã khiến Mịn dốc bầu tâm sự: “Em không thích làm nghề này chút nào!”.
Hỏi nguyên nhân, Mịn đáp: “Em bị người ta cưỡng ép, không thể không làm”. Góp ý: “Em có thể báo công an” thì Mịn lo lắng: “Không được, chúng sẽ gây hại cho gia đình em mất”. “Vậy em định chấp nhận ở đây mãi sao?”, khách hỏi tiếp. Đáp lại, Mịn ngập ngừng: “Hay, anh… giúp em trốn khỏi nơi đây?”. “Sao em lại nhờ anh?”, Mịn nói trong tiếng nấc: “Vì em biết anh sẽ cứu được em, và vì mẹ em đang ốm nặng ở nhà”.
Những giọt nước mắt nóng hổi trên má Mịn cho thấy dường như cô bé đã không nói dối. Trong thoáng chốc, khách đồng ý nhưng với một điều kiện Mịn phải kể rõ chuyện gì đã xảy ra với em, tại sao em lại lưu lạc đến chốn này và những điều nguy hiểm nào đang chờ đón Mịn nếu khách cứu cô bé ra khỏi nơi đây.
Mịn bảo, em tên thật là Nguyễn Thị Mịn, sinh năm 1996, là con út trong một gia đình nhà nông có 5 chị em gái. Quê Mịn mãi ở Lào Cai, nơi xa xôi gần biên giới, với những cánh đồi bát úp đan xen với những dãy núi cao. Cũng vì gia cảnh khó khăn nên các chị của Mịn đã phải lần lượt bỏ học giữa chừng, trong đó 2 chị đã vượt biên sang Trung Quốc làm ăn rồi không về, 2 chị đã cưới chồng và theo chồng vào miền Nam làm ăn.
Là con út lại thông minh hơn những người chị nên Mịn được cha mẹ cho đi học đến nơi đến chốn với mong muốn “sau này được sướng cái thân”. Chính Mịn cũng rất muốn học, em ước mơ sau này được làm cô giáo để giúp các em trong thôn bản mình dùng con chữ mà thoát khỏi cái nghèo. Cũng vì ham học mà Mịn đã vượt qua được những thời khắc khó khăn nhất.
Năm 2009, cha Mịn trong khi đi làm rẫy bị trâu húc rồi qua đời, mẹ Mịn cũng từ đó mà sinh ra ốm đau lay lắt. Mịn liên lạc với 2 chị trong Nam nhưng không chị nào về được. Phải thay mẹ lên nương, làm việc nhà nhưng nhờ nghị lực phi thường, Mịn vẫn lên lớp nghe cô giáo giảng bài và giờ đây đã học lên lớp 10.
Đầu năm 2012, trong một lần Tuấn “sẹo” (là người cùng bản, lại chơi thân với một người chị của Mịn) về quê ăn Tết, hắn đã đến nhà Mịn chơi. Hắn có nước da hơi ngăm đen, khuôn mặt có phần bặm trợn cùng vết sẹo ngang mặt tạo nên biệt danh Tuấn “sẹo”. Gặp Mịn, Tuấn “sẹo” múa mép: “ Người đẹp như Mịn mà đi làm ở dưới Hà Nội thì được nhiều tiền lắm!”. “Em thì làm được gì?”, Mịn hỏi.
Tuấn tỏ ra sành sỏi: “Anh quen được một ông chủ giàu có ở dưới Hà Nội, chính ông ấy đã cưu mang anh và cho anh quản lý một đám nhân viên. Nếu em đồng ý đi với anh xuống Hà Nội thì em sẽ thay anh quản lý đám nhân viên dưới đó. Cũng vì thời gian tới anh phải đi nhiều lắm, không tiện cho công việc ngồi một chỗ. Em là người quen của anh lại cùng làng nên anh sẽ nói với ông chủ anh, ông ấy tốt bụng lắm!”.
Video đang HOT
Mịn nghe được đến đó thì đôi tai như ù đi vì sung sướng. Đắng sau ánh mắt mừng rỡ ấy đã có biết bao điều được vạch ra: Nào là Mịn sẽ kiếm đủ tiền để mua thuốc trị bệnh cho mẹ, để đi học tiếp và để mua 2 bộ quần áo mới đến trường bởi mấy bộ quần áo cũ của Mịn đã sờn hết sau những lần lên nương tra ngô, cắt lúa.
Sau bữa đó, Tuấn “sẹo” cho Mịn một chiếc điện thoại cũ và 500.000 đồng để mua thuốc thang cho mẹ cùng lời hẹn khi nào Mịn xuống Bến xe Mỹ Đình (Hà Nội), hắn sẽ ra tận nơi đón. Đem chuyện này kể với mẹ, Mịn được bà bảo nếu có cơ hội thì cứ yên tâm đi làm vì “ở nhà mẹ sẽ cố xoay xở được”.
Cuối tháng 5/2012, sau khi đã nhận được điểm tổng kết môn và chính thức được nghỉ hè, Mịn điện thông báo cho Tuấn quyết định của mình. Sau đó, nữ sinh này được mẹ tiễn xuống tận trung tâm bản để bắt xe đi Hà Nội. Chia tay mẹ trong nước mắt, Mịn xách theo túi hành lý chỉ có 3 bộ quần áo cũ và chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Tuấn mà không biết rằng trước mắt cô bé là bao hiểm nguy rình rập.
Theo VNE
31 tuổi còn gặp phải Sở Khanh
Khi bào thai được 7 tuần tuổi, anh bảo tôi hãy bỏ đứa con và buông tha cho anh. Tôi là một người con gái có cuộc sống rất cơ bản, không bon chen với ai nhưng cũng không để ai phải bắt nạt mình.
Năm nay tôi 31 tuổi, ở cái tuổi mà mọi người vẫn gọi là "ế". Dù không xinh đẹp nổi bật nhưng từ khi học cấp ba đến giờ, tôi có rất nhiều chàng trai để ý, ngỏ lời yêu thương nhưng tôi chưa bao giờ nhận lời một ai, cũng chưa làm ai phải mất lòng hay bị tổn thương cả. Không phải tôi kén cá chọn canh mà thật sự, chưa có chàng trai nào khiến trái tim tôi rung động.
Cho đến một ngày tôi gặp anh, người đàn ông hơn tôi ba tuổi, chưa có gia đình và sống rất đơn giản. Lần đầu tiên gặp gỡ, anh chia sẻ rằng, bố mẹ anh đang ở thành phố nhưng anh về quê sống cùng bà để tiện chăm sóc bà. Cơ quan anh ở nội thành nhưng anh vẫn sáng đi, chiều về với quãng đường hơn 30km để chăm sóc bà nội. Không hiểu sao, chỉ nghe câu chuyện hết sức giản dị đó, tôi đã có ấn tượng rất tốt về anh.
Sau ngày hôm ấy, trái tim tôi đã bắt đầu thổn thức về một người. Bản thân tôi cũng cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình... và rồi, những lời yêu thương đã được chúng tôi thổ lộ với nhau rất nhanh sau đó.
Tôi rất tin anh, yêu anh nhưng thật sự, nhiều lúc tôi vẫn cảm thấy anh giấu tôi điều gì đó. Cũng đã nhiều lần tôi gặng hỏi nhưng anh bảo: "Anh không giấu diếm em bất cứ chuyện gì hết, chỉ có em hay suy nghĩ lung tung thôi".
Rồi chuyện gì đến cũng đã đến.... tôi đã tin tưởng và trao thân cho anh sau hai tháng gắn bó bên nhau.
Nhưng sau ba tháng yêu nhau nồng thắm, cuối tuần hôm ấy, tôi không thấy anh đến chơi như thường lệ nên tôi đã gọi cho anh. Nhưng thật kỳ lạ, đầu dây bên kia chỉ thấy mở máy mà không có câu trả lời. Với sự nhạy cảm của một người phụ nữ, tôi linh cảm đến những gì trước đây mình đã từng nghi ngờ...
Sau một lúc không có ai lên tiếng, tôi tắt máy. Khoảng 5 phút sau, tôi lại thấy số anh nháy máy lại cho tôi. Và tôi quyết định gọi cho anh lần nữa... nhưng tôi đã thực sự bất ngờ khi nghe được giọng nói của một người con gái. Tôi đã hít một hơi thật sâu để cố giữ bình tĩnh và nghe người đó nói...
Sau 20 phút nói chuyện, tôi đã biết tất cả sự thật về mối quan hệ của anh và người con gái đó. Cô gái ấy ở gần nhà anh, hai người đã yêu nhau 3 năm nay và sắp tổ chức đám cưới. Cô ấy còn khuyên tôi: "Đừng phá vỡ hạnh phúc của chúng tôi. Chị đừng làm kẻ thứ ba chen vào tình yêu của chúng tôi nữa...". Tôi như chết đứng khi biết được những điều đó... nhưng vẫn cố nghe và nói lời cảm ơn đến cô ấy vì đã cho tôi biết sự thật, dù sự thật quá muộn màng.
Sáng hôm sau, tôi đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại nhưng anh vẫn im lặng, không nghe máy. Quyết tâm làm rõ mọi chuyện, tôi quyết định gặp chú anh để hỏi rõ mọi chuyện. Và chú anh đã cho tôi biết về mối quan hệ của anh với người đó, rằng họ yêu nhau được mấy năm nhưng giờ hai người đã chia tay nhau.
Cùng lúc đó, một người bạn thân của tôi cũng cho tôi biết một sự thật về bố mẹ anh mà bấy lâu nay, anh chưa bao giờ chia sẻ với tôi, rằng bố mẹ anh đã ly hôn. Anh là con của vợ cả và hiện tại bố anh đang sống cùng mẹ kế của anh.
Rồi những ngày sau đó, người con gái ấy lại nhắn tin cho tôi những tin nhắn với lời lẽ rất tục tĩu, hỗn láo. Tôi cũng đã gọi điện thoại, thẳng thắn nói chuyện với cô gái đó về anh và tôi sẵn sàng chia tay anh nếu như anh không yêu tôi, vẫn còn tình cảm với cô ấy. Tôi cũng nói bằng giọng rất lịch sự yêu cầu cô ấy không được phép gọi điện cho tôi nữa, dù chỉ một lần. Cũng rất may, từ đó tới nay, tôi đã không bị cô ấy làm phiền nữa.
Tôi không thể tìm được lối thoát cho bản thân mình (Ảnh minh họa)
Sau một thời gian suy nghĩ, anh đã rất hối lỗi và xin lỗi tôi, hứa sẽ cắt đứt quan hệ với người con gái kia. Và cô ta cũng đã nhắn tin cho tôi xác nhận đã cắt đứt mối quan hệ với anh. Vì vẫn còn tình cảm với anh nên tôi đã tha thứ cho anh mọi chuyện, không để tâm đến hoàn cảnh của anh, cố gắng quên đi những chuyện cũ để vun đắp cho tình yêu của mình. Điều tôi cần nhất là anh của hiện tại, của tương lai, chứ không phải là anh của quá khứ...
4 tháng sau, mọi chuyện dường như đã được quên lãng thì cũng là lúc tôi phát hiện ra mình có thai. Thời điểm đó đã gần Tết nên tôi nghe lời anh: "Để ra Tết có nhiều thời gian, chúng mình chuẩn bị lễ cưới sẽ tốt hơn". Thế nhưng, một lần nữa bất hạnh lại đến với tôi khi đứa con bé bỏng trong bụng không đủ sức khỏe để sống trong cơ thể tôi. Sau khi đi kiểm tra, bác sĩ đã kết luận, bào thai của tôi đã bị chết lưu.
Hôm đó là vào ngày 28 Tết, tôi gọi điện báo với anh tình trạng của mẹ con tôi và tôi đang làm thủ tục để phá bỏ bào thai đó. Tôi cũng nói rằng: "Em muốn anh đến bệnh viện với em một lúc" nhưng anh bảo: "Anh còn phải sắm Tết vì những ngày trước bận đi làm nên chưa chuẩn bị được gì". Dù rất đau khổ nhưng tôi cũng thông cảm cho anh vì hoàn cảnh gia đình một bà, một cháu nên hôm nay, anh mới tất bật chuẩn bị để đón Tết.
Nhưng khi vào viện để bỏ đứa con của mình, tôi chờ đợi anh cả ngày, anh vẫn không thể đến thăm tôi một lúc. Tôi đã rất mong có anh bên cạnh, động viên, an ủi tôi... nhưng anh vẫn không đến một phút giây nào.
Dù lý trí tôi đủ tỉnh táo để nhận ra anh không hề quan tâm, yêu thương tôi như những lời anh nói nhưng trái tim tôi lại quá mềm mỏng, yếu đuối để tha thứ cho những hành động vô tâm của anh.
Và có lẽ, cũng vì sự ngu ngốc, cả tin của mình mà đến hôm nay, một sinh linh bé bỏng nữa lại hình thành trong bụng tôi. Cái bào thai đã được 7 tuần tuổi nhưng khi nhắc đến chuyện cưới xin, con cái, anh đã lạnh lùng bảo: "Anh không còn yêu em nữa. Em hãy bỏ cái thai đó đi. Xin em hãy buông tha cho anh, đừng làm phiền anh nữa".
Câu nói của anh như nhát dao sắc nhọn đâm vào trái tim tôi. Tôi đã cố gắng khuyên nhủ anh rằng: " Đứa con không có tội. Nó cần cả bố lẫn mẹ. Xin anh hãy thương con". Nhưng đáp lại trước sự van xin của tôi chỉ là sự im lặng đến đáng sợ của anh.
Tôi đã trách móc, nguyền rủa anh tại sao hơn một năm qua, khi anh chưa cướp đời con gái của tôi, chưa có sự tồn tại của hai đứa con trong bụng thì sao anh không buông tha cho tôi để đi tìm hạnh phúc khác? Để đến tận ngày hôm nay, khi tôi đã đánh mất đời con gái, đã hy sinh tuổi thanh xuân của mình cho anh thì anh lại xin tôi buông tha cho anh? Cái gọi là tình yêu liệu có bao giờ đã tồn tại trong anh? Anh đã bao giờ sống vì tôi chưa? Danh dự của tôi bị anh chà đạp bấy lâu nay vẫn chưa đủ sao? Tôi đã hạ thấp bản thân mình để chấp nhận tình yêu của anh... vậy mà ngày hôm nay, anh đã đáp trả tôi bằng sự ích kỷ, tồi tệ như vậy sao?
Bây giờ, tôi thực sự rất bối rối và không thể tìm được lối thoát cho bản thân mình nữa. Có lẽ tôi sẽ không đủ can đảm để bỏ đứa con của mình một lần nữa... nhưng không có anh, tôi sẽ không đủ khả năng về kinh tế để nuôi con. Tôi cũng rất sợ phải mang tiếng với họ hàng, làng xóm, sợ bố mẹ tôi phải xấu hổ, đau lòng vì một đứa con gái hư hỏng như tôi.
Tôi thật sự cảm thấy hối hận vì đã quá tin và yêu một gã Sở Khanh, ích kỷ và độc ác như anh?
Theo VNE
Mối tình đầu của Nhái Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được gục ngã, hãy mạnh mẽ đứng dậy em nhé. Nằm trên giường bênh anh nhớ em vô cùng, anh xin người ta nằm phòng này để khi mở cửa sô ra là anh có thê nhìn thây cây bằng lăng đây hoa tím, loài hoa mà em thích. Gió vê từng chiêc lá...