Tâm sự người phụ nữ bị chồng cũ bám theo suốt 8 năm
Cuộc sống của cả gia đình tôi đều bị đảo lộn hoàn toàn. Trong 8 năm, tôi gần như không bước chân ra khỏi nhà, chỉ biết làm một vài công việc online tạm bợ để có ít tiền.
Lấy nhau rồi tôi mới phát hiện bản chất thật sự của con người đó
Thời điểm chúng tôi quen nhau, tôi còn quá trẻ và non nớt để nhanh chóng yêu thương anh ta đắm đuối không màng thứ gì khác. Sau 6 tháng hẹn hò, chúng tôi tiến tới hôn nhân. Cô dâu trẻ 20 tuổi là tôi sung sướng trong viễn cảnh như mơ, vẽ ra bao điều tốt đẹp trong tương lai, bên người chồng thương yêu mình hết mức. Nhưng có ngờ đâu cuộc hôn nhân bỗng chốc biến thành thảm họa.
Chồng tôi thường xuyên tụ tập đánh bạc, cá độ bóng đá. Hôm nào thắng anh ta tươi tỉnh về nhà, mua hết thứ này đến thứ khác, nói thương tôi, yêu tôi còn khi thua, anh ta say khướt, đập phá đồ đạc và chửi mắng tôi. Đến mẹ chồng anh ta còn dám dọa đánh nên trong nhà chẳng ai bảo được. Tôi âm thầm chịu đựng suốt 1 năm trời, sống trong cảnh nơm nớp lo sợ bị chồng đánh, sợ một ngày chồng quẫn lên đem cầm cố nhà cửa thì không biết trú thân vào đâu. Nhà ngoại tôi biết chuyện chỉ nói, ráng mà khuyên răn chồng, cứ nhỏ nhẹ, “mưa dầm thấm lâu” biết đâu thay đổi được. Nhưng không, chẳng có “hạt mưa” nào thấm được vào người đàn ông ấy, dù tôi nói từ nặng đến nhẹ, dùng đủ mọi lí lẽ thậm chí dọa ly dị, anh ta vẫn bỏ ngoài tai.
Lấy nhau 1 năm rưỡi, tôi có thai, vui mừng khôn tả. Tôi nghĩ, thấy con sắp chào đời, anh ta sẽ thay đổi tâm tính. Quả thực, vài tuần đầu sau khi nghe tôi thông báo có thai, anh ta mừng ra mặt, hứa hẹn đủ điều. Nhưng đến tháng sau, lại “ngựa quen đường cũ”, chồng tôi vét sạch tiền tiết kiệm trong nhà để trả nợ thua bạc. Tôi có thai nhưng tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng, ăn uống lại không đủ chất nên người rất yếu, thường xuyên mệt mỏi, đi khám bác sĩ nói thẳng nếu tôi không chịu khó bồi bổ và thay đổi nếp sống, sợ tôi không giữ được con. Tôi lo sợ, định bụng dọn sang ở nhà ngoại cho đến khi sinh con thì chồng phản đối. Anh ta uống rượu đến say mèm, la lối, cho rằng tôi định bỏ trốn rồi nghi tôi có tình nhân ở ngoài, cả đêm đấy anh ta liên tục tra hỏi giọt máu tôi mang trong người tôi là của ai rồi đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi khóc hết nước mắt, suy sụp đến mức ngất đi. Tỉnh dậy ở bệnh viện, tôi biết mình mất con.
Những ngày sau là chuỗi ngày u tối nhất trong cuộc đời, chỉ toàn nước mắt và đau đớn dày vò.
Tôi mới 21 tuổi, tôi không đáng phải chịu cảnh đày đọa cả thể xác và tâm hồn như thế này. Tôi thấy hối hận, vì quá vội vàng quyết định lấy anh ta, trong khi chưa thực sự hiểu rõ con người tàn nhẫn ấy. Tôi muốn ra đi, tôi phải bảo vệ mình. Tôi còn trẻ, còn cơ hội làm lại. Nhưng một phần trong tôi vẫn sợ, rằng gái “một lần đò” chẳng dễ dàng gì được người khác chấp nhận, rằng có thể tôi sẽ phải sống cô quạnh cả đời. Rồi tôi sợ, nếu tôi lại lấy phải một người tệ bạc nữa thì sao?
Video đang HOT
Tôi cứ chần chừ ý định rời đi mãi cho đến một ngày. Tối ấy, chúng tôi đang cùng nhau xem thời sự, trên đó đang phát bản tin về vụ việc cảnh sát bắt một kẻ tấn công và giết hại vợ cũ của mình ngay trước mặt con sau đó định tự sát nhưng không thành. “Đó là hậu quả cho những cô vợ cố bỏ trốn khỏi chồng” – chồng tôi nói. Tôi lạnh toát cả sống lưng, anh ta biết ý định bỏ đi của tôi và đang đe dọa? Ý anh ta là gì? Tim đập mạnh, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, vẫn làm những việc thường ngày, dọn dẹp và rửa bát. Khi anh ta bắt đầu chăm chú xem bóng đá, tôi vội vã tiến đến tủ quần áo và thu hết những gì tôi có thể vào túi xách du lịch. Tôi gọi điện cho bạn thân và dặn đến đón tôi ngay tại bến xe sau nửa tiếng nữa. Cuộc bỏ trốn trong đêm của tôi diễn ra như thế.
Tôi lạnh toát cả sống lưng, anh ta biết ý định bỏ đi của tôi và đang đe dọa? Ý anh ta là gì?
Tôi không dám về nhà. Tôi sợ anh ta sẽ tìm đến nên ở nhà nhà bạn vài ngày. Nhưng bằng cách nào đó, anh ta vẫn tìm ra. Vào ngày thứ 2 sau đêm tôi bỏ trốn, anh ta tìm đến nhà bạn tôi. Chúng tôi ngồi nói chuyện (có bạn tôi ở đó), tôi đưa đơn ly hôn còn anh ta trầm mặc. Anh ta nói mong tôi nghĩ lại, anh ta biết anh ta sai, lời nói rất thành khẩn nhưng tôi không cho phép mình tin tưởng những lời đó. Tôi cự tuyệt mọi khẩn cầu của anh ta rồi đi lên phòng trước.
Bạn tôi khuyên có thể anh ta đã biết lỗi, tôi nên cho anh ta cơ hội nhưng lý trí mách bảo tôi sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra nếu tôi trở về đó. Sau 1 tuần ở nhà bạn, tôi về nhà mình, nói rõ với bố mẹ sẽ không bao giờ quay lại với anh ta. Bắt đầu từ đây, anh ta điên cuồng bám theo tôi, ròng rã suốt 8 năm trời.
Đầu tiên, anh ta thường xuyên lởn vởn trước cửa nhà, gọi điện thoại vào máy bàn, đến đêm thì uống rượu và gào thét, đập cửa, bấm chuông inh ỏi. Một thời gian sau, tôi có việc làm, anh ta thường xuyên bám theo và xuất hiện trước cửa công ty. Mọi đồng nghiệp đều tò mò, có người hiểu chuyện, có người không. Nhiều người nghĩ tôi trẻ con, cố chấp, phóng đại sự việc, họ không hiểu cách anh ta đe dọa tôi nó “thật” đến mức nào. Tôi khóa mình trong văn phòng cả ngày, không dám đi đâu vì sợ anh ta sẽ thình lình xuất hiện sau lưng. Mỗi khi về nhà, tôi đều phải gọi người nhà tới “hộ tống”. Cuối cùng, tôi phải xin nghỉ.
Tôi báo cảnh sát nhưng vì anh ta chưa từng làm gì có hại nên không đủ điều kiện bắt ép cách ly. Tôi cứ sống như thế, từng ngày từng ngày với sự lo sợ. Tôi thậm chí còn rơi vào trạng thái trầm cảm, lúc nào cũng cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình chăm chú. Việc điều trị tâm lý cho tôi tốn kém cả một khoản tiền lớn. Cuộc sống của cả gia đình tôi đều bị đảo lộn hoàn toàn. Trong 8 năm, tôi gần như không bước chân ra khỏi nhà, chỉ biết làm một vài công việc online tạm bợ để có ít tiền.
Lúc nào tôi cũng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú
May mắn thay, nhờ một người bạn giúp đỡ, tôi tìm được việc ở một thành phố khác. Tôi lén lút rời đi một cách bí mật và rồi cũng thoát được khỏi “cái bóng” dai dẳng của anh ta. Lúc này, tôi đã được tự do nhưng một phần trong tôi, khi ngồi trên xe bus từ chỗ trọ đến công ty vẫn cảm thấy sợ hãi và thường xuyên ngoái lại đằng sau kiểm tra. Tôi biết, có thể cả đời này mình sẽ phải sống với cảm giác đó.
Đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ câu chuyện của mình với những người xa lạ bởi tôi biết có rất nhiều cô gái trẻ giống tôi của ngày 20 tuổi, vụng dại và dễ dàng coi tình yêu là tất cả cuộc đời. Ai cũng phải mắc sai lầm nhưng cái giá phải trả của mỗi người cho sai lầm đó không giống nhau. Ở tuổi 29, tôi mới bắt đầu làm lại cuộc đời với rất nhiều dư chấn chưa thể gỡ bỏ. Vậy nên, những cô gái trẻ, hãy luôn tỉnh táo trước mỗi quyết định của cuộc đời. Kể cả sau này khi các bạn 24, 25 hay thậm chí 30 tuổi, đừng nên vội vàng trong việc tiến tới cuộc sống hôn nhân với một người khác, dù cho bạn có yêu người đó đến bao nhiêu.
Theo VNE
Em sẽ mãi yêu anh
Tình yêu là gì nếu con người không biết tôn trọng và nâng niu. Nếu thật lòng yêu em tại sao anh lại làm như thế?
Nếu nói rằng đến với em bằng sự chân thành thì tại sao lại để cho em một khoảng trống hụt hẫng đến vậy? Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi của em là vì sao và tại sao?
"Yêu anh là em biết đắng cay, đợi chờ. Yêu anh dù bên em biết bao gọi mời, dù em biết tình này không lối thoát mà vẫn lao vào vòng xoáy ái ân, để đêm về nghe lòng thao thức, uống cho say để thấy anh bên mình, Tình ta trao nhau, là tự tìm đến nỗi đau, dù rằng mình quá khác xa, vẫn yêu anh dù anh là chính anh".
Anh à, có biết bao điều em muốn nói nhưng em phải nói thế nào đây và ra sao để người khác có thể hiểu được? Em sẽ im lặng tập cho mình một thói quen im lặng để người khác xa lánh em như anh xa lánh em vậy. Em chỉ biết rằng trong khi yêu cuộc sống của con người sẽ bị đảo lộn và con người sẽ sống thật với tình yêu của mình.
Gặp anh và yêu anh là một sự tình cờ giữa anh và em đúng không? Em thật sự không dám tin rằng có lúc mình cũng ngồi tự viết nên những dòng này. Có lẽ anh sẽ không đọc được nó và hi vọng anh không nên đọc nó nhưng em vẫn viết bởi nếu em có thể khóc, có thể hận anh có thể ghét anh thì em sẽ không viết ra anh à. Nhưng thực tế em đã không thể khóc được. Người ta nói rằng nếu khi buồn bạn nên khóc thật to, nên đến nơi bạn muốn đến và hét thật to lúc đó bạn có thể thấy thoải mái hơn, nhưng có những lúc em đã khóc, khóc một mình thật nhiều, thật nhiều nhưng tại sao em vẫn thấy buồn nỗi buồn và sự tự ti càng lớn khiến em không đủ tự tin để khóc, nước mắt em không thể rơi được em thấy khó chịu tim mình nhói đau anh à. Tim em đau đến nghẹn thở.
Con người ta khi yêu ai cũng có một sự huyền bí không phải đó là sự đòi hỏi lãng mạn nhưng là cách để biêt rằng người mình yêu thật sự chân thành với mình hay không? Thế giới này đâu chỉ mình anh và em yêu nhau đúng không có rất nhiều người mà. anh đã không chứng minh cho em thấy rằng đó là tình cảm chân thành của anh mà anh đã để cho em hiểu một cách khác về con người anh. Rất yêu anh em biết phải làm thế nào đây? Em yêu anh cũng chẳng giấu anh điều gì cả, chẳng vì một điều gì cả, chỉ vì một tình yêu chân thành muốn đến với anh. Em không dối anh, có những điều em làm anh không bằng lòng thật nhưng em muốn thử thách tình yêu của anh đó. Nhưng anh đã không hiểu và làm cho em biết rằng anh có chân thành với em như không?
Em buồn em thất vọng, em đã hi vọng về anh rất nhiều, tôn trọng anh bởi em cần anh. Khi em cần anh cho em biết được những gì chân thành từ anh cho em thì anh lại để em thất vọng, anh bỏ mặc em quay đi lạnh lùng. Em đã khóc thật nhiều vì điều đó. Em tự hỏi rằng chẳng lẽ anh đến với em vì một thử thách với bạn anh chăng? Vì một kế hoạch gì đó sao? Một tháng thôi, tình yêu chỉ một tháng thôi sao? Bất cứ nơi đâu, lúc nào em cũng nhớ đến anh có thể khóc vì nhớ anh. Lúc này đây em cũng đang khóc? Tình yêu là duyên phận và mỗi người sinh ra để dành cho một người có lẽ mình không thuộc về nhau nhưng em sẽ lặng lẽ nhìn bước anh đi dù sau này cuộc sống của em thế nào anh thì em cũng mãi yêu anh? Em hàng ngàn hàng vạn lần không muốn tin rằng anh chỉ coi em là một cuộc chơi qua đường, là một cơn gió thoảng qua anh à. Anh hãy hiểu cho em, em làm sao để có đủ sự tự tin trở lại đây. Anh đã nói rằng anh không tin tưởng em thì em cũng không còn gì phải giải thích vì có giải thích thì anh cũng đâu có tin đúng không? Thời gian sẽ chứng minh tất cả, em sẽ không yêu ai cả. Em làm tất cả cũng chỉ vì sợ mất anh - người mà em cần em yêu anh biết không?
Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc... (Ảnh minh họa)
Ông trời sao lại trêu đùa số phận của em nhiều đến thế, em đã không gặp được may mắn như những người khác lại càng thêm những nỗi lo âu. Em từng nghĩ rằng có lẽ cuộc sống sẽ bù đắp cho em là anh. Anh sẽ là người mang lại cho em tất cả niềm vui và cùng nhau vươn tới một điều gì tốt đẹp. Chính anh cũng đã nói ra, nhưng sao trớ trêu thế anh? Tại sao thế? Anh đã yêu em thì em không bỏ cuộc đâu, dù anh có thế nào vào lao lý hoặc khó khăn em vẫn mãi bên cạnh anh, mãi yêu anh khi nào em chết đi sẽ thôi yêu anh. Dù hạnh phúc không mỉm cười với em bởi bây giờ em còn gì đâu để tự tin chứ, em sợ rất nhiều sợ nhiều lắm anh à. Anh đến và đi đã vô tình cứa thêm một vết sâu vào con tim nhỏ bé nhạy cảm của em, thật sự quá sức chịu đựng của em và giờ nó tê dại sẽ không còn cảm giác gì nữa em không biết lúc nào nó đau lúc nào nó không đau chỉ biết rằng mỗi lúc nghẹn đăng nơi cổ họng và lồng ngực nhói buốt làm thế nào đây? Nó cần một trái tim che chở chân thành không được sao, một điều mong muốn nhỏ bé như vậy thôi cũng không được sao? Nó sẽ không nhìn về một điều gì ngoài cuộc sống của anh. Anh là người lớn và người khác mãi là trẻ con sao? Anh đừng có làm như vậy? Trẻ con nhưng con người ta cũng đủ nhận thức được những gì mình nên làm và không nên làm mà.
Trong cuộc sống này một người xuất hiện trước một người bằng cả lòng chung thuỷ và sự chân thành khó vậy sao? Em từng nói với anh rằng yêu một người rất khó vì khi đã yêu em sẽ cố gắng và vun vén vậy mà anh đã không ủng hộ em anh đã gạt em ra khỏi cuộc sống của anh. Anh không cần em anh đùa cợt tình cảm của em sao? Em không tin anh à, anh đừng có đùa cợt và thử thách em nếu là thử thách thì em sẽ vượt qua đó em sẽ vượt qua để đón nhận hạnh phúc và cầu mong sẽ có người cổ vũ em.
Cuộc sống đã đá cho em một cú thật đau có lẽ đó là một bài học em sẽ nhớ mãi anh à. Nếu em không xứng đáng để anh hi sinh, không phải là người anh yêu thì nên dừng lại vì cuộc sống của anh còn có nhiều mục đích hơn. Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc, hãy đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình. Em không đủ mạnh để níu kéo anh nhưng em sẽ chờ đợi một ngày nào đó một lúc nào đó anh thấy buồn thì hãy nhớ đến em, nhớ đến một cơn gió thoảng qua trong đời anh. Là đứa trẻ con anh từng coi thường ngày nào đó vẫn đợi anh lau cho nó những giọt nước mắt, cho nó dựa một bờ vai đủ tự tin về hạnh phúc anh à. Và có một điều rằng "Nếu không đắng sẽ không phải là trái khổ qua và nếu không có chút đau khổ sẽ không có tình yêu chân thành, em đã đau khổ nhưng có lẽ em vô duyên không may mắn đón nhận điều đó số em là vậy mà". Anh hãy cố gắng nha, em không hận anh đâu chỉ hận chính bản thân em mà thôi. Anh buông tay em xuống khoảng không thì có lẽ em sẽ va vào đất đá hoặc sông nước trên đường đời cuộc sống anh à. Có thể sẽ giết chết một người con gái với trái tim tê dại vì tổn thương hoặc có thể trưởng thành hơn thì em không biết chỉ biết một điều rằng nó mãi yêu anh dù anh thoảng qua như một cơn gió, lúc nào nó chết thì nó sẽ gọi tên anh. Anh biết không, anh sẽ không phải đau khổ khi đi tìm hạnh phúc mới đâu.
Mãi yêu anh yêu một ngày khi em còn sống. Từng phút không lúc nào không thổn thức nhớ anh nó làm sao để bắt mọi suy nghĩ của nó không nghĩ về anh đây?
Theo VNE
Tại em đã "giữ gìn" quá Cánh cửa không khóa, tôi mừng rỡ khi anh đang ở nhà. Vừa đẩy cửa, trước mắt tôi là hình ảnh hai kẻ trần như nhộng... Hận thù bốc cháy, tôi nhìn hai kẻ đó như muốn thiêu sống họ. Ngày đầu gặp anh, tôi bị ma lực của anh cuốn hút. Anh làm cùng công ty tôi nhưng khác phòng. Anh nổi...