Tâm sự nghẹn ngào của người chồng thương vợ trong ngày 8/3
Chỉ mong những ai đọc được tâm sự của tôi có thể cho tôi một vài lời khuyên. Bởi lúc này, trái tim tôi đau lắm, thương cô ấy lắm nhưng bất lực chẳng biết phải làm sao.
Chào mọi người, tôi vốn là một người ít cởi mở chuyện cá nhân, gia đình mình. Thế nhưng, hôm nay khi vào ngày 8/3, người ta tấp nập đi mua hoa, mua quà tặng mẹ, tăng vợ, tặng người thương, tôi lại ngồi đây viết những dòng này. Chỉ mong những ai đọc được tâm sự của tôi có thể cho tôi một vài lời khuyên. Bởi lúc này, trái tim tôi đau lắm, thương cô ấy lắm nhưng bất lực chẳng biết phải làm sao.
Tôi lấy vợ được gần 10 năm nay. Chúng tôi có với nhau 2 đứa con. Vợ chồng tôi hiện đang sinh sống ở một tỉnh miền Trung.
Tôi đang làm công việc văn phòng, được ngồi điều hòa máy lạnh nên có thể gọi là nhàn hơn so với nhiều người, đặc biệt cô ấy – vợ tôi. Thế nhưng thu nhập hàng tháng của tôi chỉ đủ để mua sữa cho các con hàng tháng. Mọi chi tiêu, sinh hoạt đều trông cậy vào cô ấy.
Vợ tôi dù chỉ làm buôn bán, chạy vạy ở chợ, không cao sang như người ta nhưng cô ấy được cái tính xởi lởi nên rất chạy hàng. Nhiều lúc thấy cô ấy vất vả chạy ngược chạy xuôi kiếm thêm thu nhập cho gia đình mà tôi chạnh lòng.
Từ sau khi sinh đứa thứ 2 xong, da mặt vợ tôi có dấu hiệu bị nám hẳn đi và cho tới giờ, da mặt cô ấy xấu đi rất nhiều vì nắng gió. Miền Trung vốn khí hậu khắc nghiệt, mùa hè gió Lào nắng rát mặt nhưng ngày nào cô ấy cũng phải chạy tới chạy lui với hàng hóa. Nhiều lúc đi làm về, ghé qua chợ nhìn cô ấy mà tôi thấy “đau” lắm. Đôi lúc thấy bất lực vì mình quá kém cỏi, để vợ phải khổ sở, vất vả ngược xuôi như thế.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cũng từ sau khi sinh cháu thứ hai vợ tôi thường bị tự ti về da mặt mình, tự ti về ngoại hình nên mỗi lần muốn đưa cô ấy đi chơi hay đi đâu đó, gặp gỡ bạn bè hoặc đồng nghiệp đều rất khó. Mỗi lần ra chợ hay đi đâu, cô ấy đều đeo khẩu trang kín cho tới khi về nhà mới mở ra.
Tôi cũng không rõ cô ấy bị nám là do nguyên nhân nào nữa. Chỉ biết, mỗi lần đứng từ xa nhìn vợ tất tả buôn bán trong chợ, trước cái nắng, cái gió gay gắt của đất miền Trung là tôi lại xót xa.
Thấy cô ấy như vậy, tôi rất thương nên nhiều lần nhỏ to muốn đưa vợ đi khám, chữa trị nhưng vợ tôi đều im lặng bảo để suy nghĩ rồi gạt qua. Có lẽ vì kinh tế gia đình tôi không được khá như nhà người ta. Nuôi hai cháu nhỏ đã vất vả lắm rồi, nhiều lúc muốn lo cho con được đầy đủ như các bạn trong khối xóm còn khó nữa.
Nhưng tôi không cầm lòng được nên cố nhận thêm việc về làm. Cũng được gần 1 năm nay rồi và tôi cũng tiết kiệm được một khoản kha khá, chắc cũng đủ để cô ấy đi chữa trị. Nhưng từ ngày nhận việc làm thêm, vì muốn giữ kín với vợ nên tôi thường tranh thủ làm thêm giờ ở cơ quan luôn. Tối nào cũng về nhà gần 9, 10 giờ rồi nên vợ tôi có phần nghi ngờ, cáu bẳn.
Chắc cô ấy sợ tôi ra ngoài cặp kè trai gái như người ta. Nhiều lúc thấy cô ấy trở mình không ngủ được, lòng tôi đau lắm. Tôi muốn đưa cô ấy đi trị nám luôn nhưng không biết đâu là nơi uy tín để không bỏ tiền xuống sống xuống bể. Tiền tôi kiếm ra cũng là mồ hôi nước mắt tôi lao động cả năm trời nên nếu không trị được thì khổ lắm. Tôi cũng chẳng có đủ để đưa cô ấy đi trị tiếp lần hai. Với cả vợ tôi tính hay tiếc tiền, nếu lần 1 trị không được thì chắc chắn cô ấy sẽ không chịu đi chữa trị lần sau nữa.
Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên lúc này với. Tôi cảm ơn mọi người nhiều.
…@gmail.com
Theo Ngày Nay
Thương vợ nghẹn ngào sau hôm nghỉ làm chăm vợ ở cữ với mẹ đẻ
Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ cho vẹn đôi đường nữa, chỉ thấy thương vợ, trách mình vô tâm, ích kỷ.
ảnh minh họa
Tôi xuất thân ở nông thôn, vì sống trong cảnh nghèo từ nhỏ nên tôi rất sợ và ám ảnh sự nghèo hàn cơ cực, tôi quyết tâm phải học hành để có thể thoát khỏi lũy tre làng.
Trời chẳng phụ công, tôi đỗ vào một trường đại học lớn, ra trường với tấm bằng loại ưu, tôi nhanh chóng xin được một công việc tốt, mức lương khá cao.
Nhiều năm phấn đấu, tích cóp, 32 tuổi, tôi đã mua được một căn hộ nhỏ trong khu chung cư và sau đó không lâu thì cưới vợ.
Vợ tôi là người hiền lành, dịu dàng, cô ấy cũng người ở quê ra Hà Nội học tập và làm việc như tôi. Tôi luôn nghĩ mình đối xử với vợ rất tốt, điều kiện kinh tế tôi dành cho cô ấy như vậy cũng là đủ nên chẳng mảy may bận tâm nhiều. Khi cô ấy bầu bí cực khổ, tôi vẫn cứ vô tâm như vậy.
Vợ tôi sinh xong, vì nhà cô ấy neo người do mẹ mất sớm nên mẹ tôi ra chăm con dâu. Thú thực, thằng đàn ông ích kỷ như tôi nhiều khi có suy nghĩ rằng, nhà tôi đối với vợ, với dâu con như thế là quá tốt rồi, có mấy nhà mẹ chồng xăng xái chăm con dâu như thế đâu.
Tôi nghĩ thế, nên nhiều khi cách tôi nói chuyện, thể hiện với vợ gần như muốn ngầm nói với cô ấy rằng, cô ấy được vậy là tốt lắm rồi.
Tôi cứ nghĩ thế, mà không hề để ý đến cảm xúc của vợ. Tôi biết đâu rằng, đằng sau cái sự tốt đẹp mà tôi luôn cho rằng hoàn hảo ấy, vợ tôi phải chịu đựng những gì từ chính mẹ đẻ tôi. Nếu không có một ngày...
Hôm đó tôi đi làm nhưng hơi mệt nên xin về sớm vì công việc cũng hòm hòm. Vừa về đến cửa đã thấy tiếng mẹ tôi: "Dỗ con ngủ nhanh đi còn rửa bát, ngâm mấy tiếng rồi đấy". Tôi có chút thoảng thốt vì trước giờ chưa bao giờ thấy mẹ tôi to tiếng như vậy. Mở cửa bước vào, đập vào mắt tôi là cảnh mẹ đang ngồi xem tivi, còn vợ đang bế con đi vòng vòng ru thằng bé ngủ.
Thấy tôi, mẹ giật mình, bà luống cuống hỏi sao giờ này tôi đã về. Tôi không trả lời mà quay sang hỏi vợ con ngủ chưa, vợ nói sắp ngủ rồi. Tôi còn chưa kịp hỏi sao mẹ bắt vợ đi rửa bát, dù sao cô ấy mới sinh có gần 1 tháng thì mẹ tôi đưa tay tự bóp vai rồi kêu đau. Thực sự trước giờ tôi chưa thấy mẹ kêu bao giờ.
Cả ngày hôm ấy ở nhà, tôi thấy mẹ tôi chỉ làm loanh quanh, vợ cứ vừa dỗ con ngủ xong lại quay ra nấu ăn, dọn dẹp. Tôi hỏi hôm nào cũng thế này à, vợ gật. Nhìn cô ấy, tôi thương vô cùng.
Tôi hôm ấy tôi tỉ tê với mẹ, ai ngờ mẹ tôi cáu ầm lên, bảo tôi bênh vợ, coi thường mẹ nọ kia. Bà bảo ngày xưa bả đẻ tôi còn khổ gấp 10, chứ có được 1 phần như vợ tôi giờ đâu. Nếu thấy bà ác quá, xót vợ quá thì thuê ô sin mà trông nhau, bà về quê.
Tôi dù giận lắm nhưng vẫn cố kiềm chế.
Thú thực, hôm ấy tôi chẳng ngủ được mấy, cứ nhắm mắt lại là suy nghĩ, hóa ra vợ tôi cực thế, vậy mà tôi còn nghĩ cô ấy sung sướng lắm. Giờ tôi nên giải quyết thế nào để vẹn đôi đường đây?
Theo blogtamsu
Ở nhà chăm vợ ốm 1 hôm thôi mà tôi rớt nước mắt nghẹn ngào vì thương vợ Tôi vẫn luôn nghĩ mình đã hoàn thành tốt trách nhiệm của một người chồng. Nhưng thật sự thì tôi đã sai, tôi quá tự tin vào những gì đã làm cho vợ và nghĩ vậy là đủ, chỉ đến tuần trước vợ ốm tôi mới hiểu những vất vả của vợ. Tôi là con trai duy nhất trong nhà nên khi lấy...