Tâm sự hài hước của gái ế
Cứ thế em hậm hực ghi sổ đen những tội của anh, đợi ngày anh về em tính tội đòi tiền.
Anh này, cũng đã lâu rồi mình không được nói chuyện nhỉ, em nhớ không nhầm là từ khi sinh ra thì phải. Chẳng biết là anh bận, hay còn ngại ngùng mà chưa tới gặp em, nói một câu yêu cho bầu trời trong mắt em biến thành màu hồng.
Cũng 21 năm rồi, chưa gặp anh! Em biết phải gọi thời gian đợi chờ này là ngắn hay dài đây khi mà 21 năm không có anh trôi qua nhanh thật. Nhiều khi em trách cứ ông Tơ bà Nguyệt sao đẩy anh đi công tác xa thế, từ lúc em còn cởi chuồng tắm mưa đến tận giờ đã biết mặc quần áo rồi vẫn chưa cho anh về! Anh biết không, em gen tỵ với bạn bè em cực. Chúng nó đợi có 14, 15 năm người yêu chúng nó đã về. Hừ, còn anh thì sao chứ? Rõ ràng em chung thuỷ thế này (đợi 21 năm cơ mà) hơn bọn nó là cái chắc, vậy mà anh còn thử lòng em để em héo hon vì đợi chờ.
Anh biết không, khi mà bạn bè em ấy, có người đưa đi đón về, đứa thì tay ga, đứa thì xe số, đứa nhẹ nhàng cũng có cái 81… thì em phải cong mông chổng đít lên mà đạp xe đạp, nắng cũng như mưa, ngày 2 buổi đi về. Em giận anh lắm chứ nhưng mà nghĩ cũng vì tương lai hai đứa, nghĩ đến ngày anh về đón em trên cái 4 bánh em lại thôi. Đấy, em cao thượng và biết điều biết bao nhiêu thế nên anh đừng ngoại tình với cô nào trước khi về với em anh nhé. Và cũng đừng bao giờ thắc mắc sao da em trắng như mấy cô bên Phi, hay bên Ấn anh nhé. Em tung tăng ngựa sắt ngày ngày, bảo không trắng sao được.
Những tháng ngày không anh, vui có, buồn có nhưng tủi thân thì vô số từ có. Mấy hôm mưa bão bập bùng, em mong anh nhắn tin, dặn dò mà chẳng thấy đâu. Buồn buồn tủi tủi em đội mưa đi mua kem ăn cho quên hết sự đời. Thế rồi em lăn đùng ra ốm, sốt sình sịch luôn. Em lại đợi anh mang cháo, chè cho em, mà đợi hoài không thấy, em đành… tự khỏi. Hừ hừ. Sao anh nhẫn tâm nhỉ, chẳng giống mấy anh người yêu của bạn em tý gì cả. Ghét anh lắm ấy!
Video đang HOT
Có lẽ, mọi người gọi em là gái ế, nhưng ế thì đã sao? (Ảnh minh họa)
Cứ thế em hậm hực ghi sổ đen những tội của anh, đợi ngày anh về em tính tội đòi tiền. Cho tới ngày ấy chắc cũng được vài tỷ. Bình thường, em ghen với mấy cô bạn cực, nhưng hôm nay em lại thấy sung sướng khi nhìn chúng vật vã chia tay người yêu (Chả là mấy anh ấy lại đi công tác không hẹn ngày trở về anh à). Tự nhiên em lại nghĩ tới anh, thôi thì anh đừng về vội anh nhé, cứ thong thả mà về, về rồi ở nhà với em, không phải đi công tác nữa đâu anh ạ. Em cũng chẳng ghen với các bạn ấy nữa vì em thấy mình may mắn hơn họ. Anh không về, em được thoải mái đi chơi với cả bạn trai, bạn gái mà không sợ về có người mặt hầm hầm nổi cơn tam bành. Anh không về, em chả phải tốn tiền nhắn tin trò chuyện với anh. Tốn thời gian bám áo anh đi chơi mỗi chiều, và cả sức khoẻ khi phải nhớ anh, phải lo cho anh lúc anh ốm, phải ghen khi anh đi cùng người khác… nghĩ thôi đã mệt rồi anh ạ. Thay vào đó, em được tự do. Bác chả bảo: “Không gì quý hơn Độc lập Tự do” còn gì?
Em sẽ làm những gì mình thích, đi tới nơi mình muốn, ăn những món mình thèm, không phải nhìn sắc mặt cuả ai kia mà làm cả. Và đương nhiên, không có anh, không nghĩ về anh, não em sẽ có nhiều chỗ cho em nhồi nhét, này là ngày sinh của em đứa bạn, này là mẹ em yêu màu gì, bố thích ăn gì, anh trai thích mặc gì… em cho vào đó tất. Chà, mọi người sẽ yêu quý em. Và đương nhiên, 10 thì sẽ hơn 1 cái tình yêu con kiến của anh rồi. Hoá ra, anh không về, em được nhiều hơn là mất anh à. Bầu trời của em không những chỉ có màu hồng mà còn có xanh đỏ tím vàng, đẹp hơn nhiều.
Vậy nên từ giờ em không mong anh về nữa, em thề đấy. Nói thật là may anh không về sớm như những anh người yêu mấy đứa bạn em, không thì chẳg phải giờ em lại cũng phải tiễn anh đi công tác mãi mãi rồi. Thôi thì cảm ơn anh nhiều, vì 21 năm qua đã không xuất hiện trước mặt em, và xích tay trói chân em lại bằng 3 từ anh yêu em. Có lẽ, mọi người gọi em là gái ế, nhưng ế thì đã sao? Nhiều người mong ế như em mà chẳng được ấy.
P/s: Em vẫn đợi, nhưng mà anh đừng về nhé!
Theo 24h
Tôi sẽ không yêu ai ngoài em
Đôi lúc tôi có phần hơi quá khi chưa biết cách níu giữ tình cảm nên tôi đã đồng ý để cho em tự do.
Cuộc sống là thế, khi con người ta trải qua nhiều đau khổ họ sẽ trưởng thành hơn một chút, giống như tôi - một người con trai đang chìm trong đau khổ của những tháng ngày nhớ em, xa em nhưng chưa bao giờ hết yêu em.
Ngày nào cũng thế mỗi khi đi học về là tôi lại lên facebook tìm kiếm những tin nhắn của em, ngồi đọc lại mà có lúc lại mỉm cười, có lúc lại thương, có lúc tức giận... cảm giác rất hỗn độn. Yêu nhau đã lâu nhưng gần đây, khi em đi học tiếng đi nước ngoài để có tiền giúp đỡ gia đình phần nào thì tôi mới cảm thấy tình cảm của em dành cho tôi không còn như trước nữa. Tính tình em thay đổi, cách ăn mặc cũng khác hẳn đi nhưng điều đó không quan trọng vì tôi cũng muốn em đẹp, em xinh như bao người khác.
Quãng thời gian còn đi học chúng tôi như hai cục nam châm dính lấy nhau, lúc nào đi đâu, làm gì đều có cả hai. Thời cấp 3 là quãng thời gian đẹp nhất của tôi và em, tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên, tính cách ăn mặc, tính tình... chính những thứ đó làm tôi siêu lòng vì em. Lúc đâu tôi chỉ coi em như bạn bình thường nô đùa đánh lộn vui lắm, tôi có tính hay giật tóc em và được đáp trả bằng những cái tát thấu tận xương nhưng càng thế tôi càng yêu em. Kì nghỉ hè sau đó tôi đã quyết định thổ lộ tình cảm của mình sau những ngày theo đuổi, rồi chúng tôi yêu nhau.
Ngày tháng trôi qua, những kỉ niệm buồn vui, những ngày gì quan trọng tôi đều nhớ hết, những món đồ tặng nhau dù đã hỏng hay còn dùng tôi đều giữ rất cẩn thận, nhưng rồi 1 ngày em nói với tôi là em không thi đại học và đi nước ngoài lao động, dường như tôi buồn hẳn đi. Tôi yêu em chỉ muốn đi cùng em, không muốn rời xa em chút nào cả, thế nhưng em lại bảo với tôi "Anh phải đi học sau này còn lo cho em nữa chứ". Một mặt tôi muốn đi đại học, mặt khác tôi lại muốn đi với em, nên tôi đã suy nghĩ bao ngày và lời động viên của em đã khiến tôi quyết định đi học đại học. Mới đầu bước chân vào đại học tình cảm của chúng tôi vẫn bình thường ngày nào cũng nhắn tin với nhau, vì em đi học tiếng và áp lực nhiều nên tôi thường nhắn tin hỏi han động viên em. Lần đầu em thi trượt đơn hàng, em rất buồn và khóc nhưng chính lúc này em rất cần lời đọng viên của tôi. Tôi vẫn yêu và luôn bảo em không được từ bỏ, em nghe và cố học rồi đỗ đơn hàng nhặt trứng, tôi biết em vui nhưng cũng chính lúc đó là em ít nhắn tin với tôi vì dành cho học. Phải chăng vì không nhắn tin và áp lực của việc học nên từ lúc đó em đã hay cáu gắt với tôi, rồi tình cảm của em cũng đi xuống từ đó.
Em có yêu một người khác thì tôi cũng vui vì em đã tìm thấy người cho em hạnh phúc hơn tôi (Ảnh minh họa)
Đối với tôi thì tôi hiểu em như thế nào, em cần gì tôi đều đáp ứng cả, tôi không muốn em thiếu thứ gì nên nhiều lúc tôi muốn mua đồ cũng không dám mua và để dành mua cho em những gì em thích, tôi yêu em nên chỉ muốn em được vui. Rồi biết tin em sắp bay, trong lòng tôi cũng vui thay nhưng trong đầu lại không muốn xa em, chúng tôi yêu nhau mà gia đình em phản đối vì chúng tôi có sự khác biệt về tôn giáo, tôi sợ em sang đó sẽ thay đổi nên đã bàn với em nói chuyện với hai bên gia đình nhưng em một mực bảo không. Rồi tôi cũng phải chấp nhận như thế, tôi biết nếu yêu nhau thật lòng thì em đã muốn ra mắt nhưng ngược lại, nó làm tôi cảm thấy em vẫn yêu chưa đến mức thật lòng như tôi đã yêu em.
Em đã hỏi tôi "Có chờ được em không?", lúc đó tôi có tia hi vọng vì tương lai, tình yêu tôi dành cho em là thật nên dù có chờ bao lâu tôi cũng có thể chờ được huống chi có 3 năm thôi. Em ra đi không dòng nước mắt vì em cố tỏ ra mạnh mẽ cho mọi người biết nhưng trong lòng em lại khóc to, ngược lại với em tôi đã khóc rất nhiều và nhìn em đi vào phòng chờ mà không làm gì được chỉ biết khóc mà thôi. Khi em đi mấy đêm liền tôi không ngủ được vì nhớ, vì thương em vất vả bên đó, chỉ muốn nói chuyện liên lạc thường xuyên với em, nhưng điều đó rất khó. Một thời gian sau tôi đã gửi sang cho em một chiếc máy tính để liên lạc, mặc dù nó không ngon cho lắm vì tôi không có nhiều tiền nên chỉ có được như thế nhưng cũng đủ để liên lạc với em được. Sau đó em đi làm và có tiền mua những chiếc máy xịn hơn máy tôi gửi sang, tôi biết tính em như thế nào nên cũng không phản đối gì cả.
Tôi thấy vui vì em mạnh khỏe, công việc nhiều, nhưng em rất buồn, cô đơn, thiếu thốn tình cảm... nên tôi cố gắng sắm cho mình chiếc điện thoại sịn để liên lạc với em ổn định chia sẻ buồn vui cho em bớt căng thẳng đầu óc. Có lúc tôi nói chuyên với em, làm trò cho em cười rất vui vẻ, nhưng áp lực của công việc cộng với thiếu thốn tình cảm nên nhiều lúc em cảm thấy chán tôi, và kêu mệt mỏi với tôi. Tôi hiểu những lời nói của em, em muốn tự do làm một người con gái bình thường không yêu ai, tôi suy nghĩ rất lâu và cảm thấy đôi lúc mình có phần hơi quá khi chưa biết cách níu giữ tình cảm nên tôi đã đồng ý để cho em tự do. Tôi rất yêu em, nhớ em nhưng vì em cảm thấy thế nên tôi cũng phải tôn trọng em. Dù sao đi chăng nữa tôi cũng rất yêu em kể cả sau này em yêu một người khác thì tôi cũng vui vì em đã tìm thấy người cho em hạnh phúc hơn tôi, quan tâm em hơn tôi, nhưng đối với tôi thì em vẫn là người tôi yêu nhất, và chắc tôi sẽ không yêu ai ngoài em.
Theo 24h
Em sẽ là người ra đi Nếu yêu thương không thể hàn gắn, xin đừng nhặt lại ngày xưa! Em chọn cách chia tay để níu giữ những cảm xúc cho riêng mình, không phải cứ chia tay là hết yêu, không phải cứ chia tay là đau khổ. Vì yêu anh nên em sẽ nói lời chia tay. Tình yêu vốn dĩ chỉ là chuyện của hai người,...