Tâm sự gây “tan chảy”: Đôi khi phụ nữ chỉ cần người đàn ông bên cạnh mình hiểu cho là đủ lắm rồi
Bây giờ là cũng gần nửa đêm, vợ mình thì đang nằm sau lưng, Jay thì ngủ khò khò. Không hiểu sao từ ngày vợ mình mới sinh đến nay, lòng mình cứ bồn chồn, có gì đó muốn nói ra và cũng thấy… thương vợ mình hơn. Thôi thì để hôm nay nói vậy.
Đó giờ mình cứ thắc mắc, không hiểu sao thời đại bây giờ đã là 2016 rồi, phụ nữ đã làm được biết bao nhiêu việc hơn đàn ông, thế mà vẫn phải có chuyện “phụ nữ phải luôn được chiều chuộng, đại loại như Lady First, nhường cho phụ nữ đầu tiên,v.v…”. Nhưng trong thời gian gần đây, mình mới cảm thấy ông bà xưa ví phụ nữ cành hoa, mỏng manh, yếu ớt,… là vì sao .
Trước thời gian vợ mình sinh thằng Jay, mình đã ở bên vợ và chứng kiến rất nhiều biểu hiện ở bà bầu thường thấy như khó chịu, đi đứng khó khăn, ăn uống ko ngon,… chưa tính đến vẻ bên ngoài, ngày thì càng tăng cân, vòng eo thon gọn bắt đầu mất dần, chân thì to,… Nói nhiêu đây thôi cũng đã thấy, nếu là mình, thì mình cũng khó chịu lắm. Tính ra cũng đã hy sinh rất nhiều rồi. Làm phụ nữ, thiệt cực quá.
Nói về phần mình,một hôm đang tắm thì mình chợt suy nghĩ, sao mình đi đứng thoải mái quá, vào tắm cũng linh hoạt nhanh lẹ, chà chỗ này chỗ kia cũng thoải mái, tè thì chỉ có việc đứng, vạch quần ra rồi tè thôi… Thế là mới nghĩ đến vợ đang mang bầu ngoài kia, cái bụng to và nặng vậy, thì thế nào ? Mình thử mặc cái áo vào, cộm thùng nước nhỏ vào bên trong áo, rồi làm tất cả các sinh hoạt trong toilet. Ôi, phải nói, từ trên nhìn xuống chân còn ko thấy nổi cái ấy để rửa nữa, vì thùng nước che mẹ rồi, rồi đứng gội đầu cũng mệt, chưa tính cúi xuống chà chân. Thử xong, mặc đồ vào ôm hun bả, mà bả chả hiểu gì. Vì thế, sinh ra làm phụ nữ, đã rất thiệt thòi trong phần này rồi.
Đó là chuyện lúc vợ đang mang thai, giờ nói đến việc lúc sinh. Cuộc đời mình sẽ chẳng bao giờ quên được cái ngày vợ mình vào phòng mổ. Tối trc hôm sinh mình cũng còn khá lạc quan, không suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ mai dẫn vợ đi sanh, được gặp con trai, đơn giản thế thôi. Rồi cũng đến lúc, chở vợ tới, cũng nôn nao lắm, phần cũng hơi sợ và lo cho bả. Nhìn bả thấy cũng bình tĩnh, nên mình cũng không nghĩ nhiều. Vào đăng ký thủ tục xong xuôi, rồi cũng đến lúc. Nhớ mãi trước khi vợ vào mổ, y tá gọi mình vào để gặp vợ, vừa vô thấy mặt bả lo sợ, xanh lè,… Mình cũng run ko biết nói gì, chỉ biết nói “cố lên nha baby, anh yêu em nhiều lắm,…” rồi hun 1 cái nhẹ rồi đi ra. Đợi tầm 30 thì y tá gọi vào xem em bé, cảm giác phải nói là nôn nao đến phát run, bà ngoại vào xem em, y tá lo tắm rửa rồi cho vào phòng dưỡng nhi. Lúc đó quên đi vợ mình đang trong phòng mổ luôn vì quá vui mừng, định hình tí thì mới nhớ vẫn đang còn khâu vết mổ.
Giờ là lúc lo và nghĩ đến bả nhiều nhất, thằng Jay thì khỏe rồi, có bà ngoại và mấy cô y tá lo nên cũng không nghĩ nhiều. Đợi mòn mỏi, ngủ gà ngủ gật, ra vào bệnh viện 4, 5 lần, chạy về nhà lấy đồ, đi kiếm gì lót bụng mà vẫn chưa được gặp em, xót lắm. “Anh Dũng ơi, qua phòng hồi sức thăm vợ.” Quay qua nhìn mẹ vợ và con, thấy th Jay có bà ngoại canh rồi, phi một mạch nhanh qua thăm vợ ngay. Vừa vào phòng thì lạnh lẽo, trên giường vợ nằm, cũng chỉ có một tấm vải trắng để che thân, còn trên người không được mặc gì hết. Người nhợt nhạt, nhìn mà thấy tội nghiệp, hỏi thăm đủ các kiểu tình cảm luôn, hun thương, hun tội. Mẹ tròn, con cũng vui, có mỗi người ba này là sung sướng nhất.
Video đang HOT
Nhiêu đó thôi, cũng thấy mình sinh ra được làm con trai, là sung sướng lắm rồi. Giờ mới thấy, phụ nữ đáng được trân trọng, chiều chuộng, yêu thương hơn thế rất nhiều, rất nhiều. Nói quan tâm, lo cho vợ, ừ thì cũng có đó, mà lo được bao nhiêu. Chỉ biết động viên, an ủi, dành những lời tốt nhất đến em mà thôi, ngoài ra chỉ phụ được gì thì phụ. Đôi khi phụ nữ chỉ cần người đàn ông bên cạnh mình, hiểu cho họ là đủ lắm rồi. Cuối cùng cho đến hôm nay, mình cũng đã hiểu thế nào là phải yêu thương, chiều chuộng, chăm sóc, thấu hiểu người phụ nữ bên cạnh mình. Jay ra đời, đây mới là một trang mới cho gia đình này, cũng có nghĩa, bà xã ngày càng cực nhọc hơn, thiệt thòi hơn chỉ vì hy sinh cho con, cho gia đình. Mong rằng, những đêm mất ngủ của em, những lần mang nặng, mệt mỏi,… sẽ đền bù cho em những ngày hạnh phúc của gia đình mình, cầu mong Chúa ban phước lành cho con cái của chúng ta, dẫn lối cho chúng ta, để Jay sẽ là một đứ.a b.é kháu khỉnh, mạnh khỏe và luôn vui vẻ em nhé. Cám ơn bà xã và con trai Jay đã cho ba những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời. Yêu em.
-”Đôi khi phụ nữ chỉ cần người đàn ông bên cạnh mình, hiểu cho họ là đủ lắm rồi.”
Nguồn: Facebook Nguyễn Thanh Dũng
Theo Một Thế Giới
Tỉnh dậy phát hiện người nằm bên cạnh là... anh rể tương lai
Đông liền ôm Ngọc vào lòng trấn an: 'Đừng sợ, cứ xem như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì, anh là bác sĩ, sẽ không để em dính thai đâu'.
Ngọc và Hoa là hai chị em, Hoa là chị, Ngọc là em, tình cảm giữa hai người rất tốt, dù cách nhau 3 tuổ.i nhưng họ rất thân thiết, không bao giờ giấu giếm nhau điều gì.
Hoa năm nay 26 tuổ.i, đã đến độ tuổ.i lập gia đình nên họ hàng liền sắp xếp cho cô một cuộc xem mắt. Hoa đã gặp một chàng trai tuyệt vời, đó chính là Đông, anh hiện là bác sĩ trong bệnh viện đa khoa, thu nhập rất cao, gia thế hiển hách, bố mẹ anh đều là viên chức cấp cao nay đã nghỉ hưu.
Bạn bè đều tỏ ra ganh tỵ vì Hoa 'vớ' được một anh chàng có điều kiện và gia thế quá tốt. Nhưng 'nằm trong chăn mới biết chăn có rận', chỉ có Hoa mới hiểu được nỗi khổ tâm của mình. Hoa làm việc trong một công ty có đãi ngộ và lương thưởng rất khá, thu nhập so với Đông không chênh lệch nhiều nhưng gia cảnh của đôi bên quả là khác xa. Bố mẹ của Hoa chỉ là công nhân, gia đình với mức sống 'thiếu trước hụt sau', còn phải chăm lo cho cô em gái vừa tốt nghiệp ra trường, nên nhiều lúc Hoa cảm thấy rất tự ti với Đông.
Ảnh minh họa
Bố mẹ Đông rất ưng ý Hoa, hẹn hò nhau được nửa năm, Đông và Hoa quyết định tiến đến hôn nhân, gia đình đôi bên đều đồng ý, ấn định 3 tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.
Ngọc vừa ra trường và đang loay hoay rải hồ sơ, thật may vì Đông quen biết nhiều, nên dễ dàng giúp em gái của Hoa tìm được công việc tốt. Từ đó, Ngọc đối với hôn phu của chị tỏ ra rất sùng bái, nên Ngọc tích cực thúc đẩy mối quan hệ của chị gái và anh rể tương lai.
Khi Đông và Ngọc đang trên đường đến đón Hoa tan ca để thử váy cưới, Ngọc nghịch ngợm trêu: 'Anh Đông nè, đến ngày cưới của hai anh chị, phù dâu như em nên mặc kiểu váy nào vừa đẹp nhưng không khiến cô dâu lu mờ ạ?'. Đông cốc đầu Ngọc và dịu dàng: 'Em ngốc lắm, phải tập gọi là anh rể đi nhé'.
Sắp đến nơi thì Đông nhận được cuộc gọi của Hoa, Hoa bảo hôm nay cô phải tăng ca. Thế là Đông rủ Ngọc đi ăn: 'Chị của em đúng là 'ham công tiếc việc', gần đến ngày trọng đại mà còn tâm trí để tăng ca, anh em mình đi ăn vậy'. Ngọc vui vẻ trả lời: 'Em muốn ăn thịt nướng, uống thêm chút bia nữa càng ngon ạ'.
Tối hôm đó, Ngọc và Đông đã ăn uống no say và trò chuyện rất lâu, Ngọc vui đến nỗi uống quá chén, say đến mức không biết trời trăng mây gió.
Hôm sau tỉnh dậy, Ngọc cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như vừa bị xe nghiền nát. Ngọc phát hiện người nằm bên cạnh không ai khác chính là Đông. Ngọc giật mình hoảng hốt, cô không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, cô sợ hãi đến mức phát khóc.
Đông liền ôm Ngọc vào lòng trấn an: 'Đừng sợ, cứ xem như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì, anh là bác sĩ, sẽ không để em dính thai đâu, đừng nói chuyện này với chị gái của em'.
Ngọc nghe xong liền cảm thấy khó chịu, cô cảm thấy như mình vừa hủy hoại hạnh phúc của chị gái, cô không dám nói với chị những điều đã xảy ra, cô biết, nếu nói ra ngay cả tình cảm chị em cũng rạ.n nứ.t.
Cô cũng có chút suy nghĩ không hay về người anh rể tương lai của mình, không rõ là vì cả hai quá say hay anh ta cũng là kẻ Sở Khanh đán.h hoa muốn đán.h cả cụm như thế này. Vì sao anh ta thản nhiên đến thế, chẳng có chút bối rối nào? Nếu không nói ra việc Đông là sự lựa chọn sai lầm của chị gái cô thì phải sao đây?
Theo Afamily
Khi chúng ta đã bỏ lỡ một người.... Nên ta chỉ có thể để người đó hạnh phúc hơn ta... Chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước vì dù có nhìn lại thì cũng chỉ là những nỗi buồn bị rêu phong phủ kín. Giữa hàng tỷ người trên trái đất này, hàng triệu người trong đất nước này, chúng ta gặp bao nhiêu người? Quen bao nhiêu người?...