Tâm sự “đắng lòng” của nam sinh nhà nghèo trường Ngoại thương
Bạn sinh viên học giỏi, chăm chỉ làm thêm kiếm tiền đóng học phí với mong muốn giúp gia đình thoát nghèo, nhưng bỗng nhận được tin cha bị ung thư khiến bạn rơi vào trạng thái khủng hoảng.
Ngày 30/1, trên fanpage chia sẻ tâm sự của SV ĐH Ngoại thương đăng tải câu chuyện của một bạn sinh viên đã khiến nhiều người chú ý. Toàn văn câu chuyện như sau:
“ Mình sinh ra trong một gia đình nông dân. Nhà mình nghèo lắm. Mình không biết nhà giàu khổ không, chứ nhà nghèo thì chắc chắn khổ.
Có những cảm nhận mình không bao giờ quên được. Mình vẫn nhớ mùa đông nào đấy, cũng lâu lắm rồi, hồi đấy chắc mình 6 – 7 tuổi, mình lẽo đẽo theo mẹ ra đồng, trên đầu đội một cái nia mạ nho nhỏ, nước bùn chảy từ trên đầu xuống gò má rồi xuống sống lưng, lạnh buốt. Mẹ mình đẩy chiếc xe đạp đi trước, phía sau chằng chi chít mạ, còn chị mình đỡ cho mẹ, trên tay chị cầm theo những tấm bánh chưng bánh tét, chai coca to bên trong là nước mưa pha với nửa viên C sủi để uống cho đỡ khát.
Tâm sự của bạn sinh viên được giấu tên, đăng tải trên trang Facebook “FTU Confessions”
Mùa hè mỗi khi được nghỉ học, mình lại xách xô theo bố đi đánh bũng, kiếm những con tôm, con tép, con cá để tối ra chợ bán. Những năm tháng đấy cứ tiếp diễn, bố mẹ tích góp từng đồng một để có tiền cho chị em mình đi học. Cũng không phải do bố mình không có học, bố mình cũng từng làm giảng viên, đảng viên nhưng bị người ta hãm hại nên phải về quê sống.
Ngay từ bé, mình đã thấy nhà mình còn khó khăn, nên mình luôn lấy điều đó làm động lực để học tập. Chị em mình cũng học sinh giỏi 12 năm học, nhất huyện, nhất tỉnh tằng tằng. Mình vẫn nhớ mỗi lần mang được bằng khen nào đấy về nhà, bố mình lại đem nó đi ép plastic, rồi dán nó lên tường khoe với mọi người.
Nói về chuyện bố mẹ mình tích góp cho chị em mình đi học thì mình lại thấy xúc động. Mình nhớ hồi mình chuẩn bị đóng tiền học, nhà không đủ tiền vì phải mua thuốc hen suyễn cho mẹ, mẹ mình quyết định cắt tóc đem bán để gom tiền, hôm sau đi họp phụ huynh cho mình, mình biết mẹ thích để tóc dài lắm, cắt xong mình thấy mẹ thẩn thơ cả ngày. Mỗi lần chải tóc có tóc rối, mẹ lại vơ lại, nhét vào cái lọ để khi nhiều mẹ bán, mỗi lần bán chắc chỉ được 3-4 ngàn gì đấy.
Mẹ mình cũng trồng nhiều rau lắm, cứ chiều chiều mẹ lại hái rau, rồi chằng nó nào một cái chậu chở ra chợ bán, mỗi ngày bán cũng chỉ được 20-25 ngàn, nhưng đâu phải ngày nào cũng có rau mà bán. Sau bán rau không lãi, mẹ mình chuyển sang đi làm lò, mẹ mình bị suyễn di truyền, cứ ngửi mùi khói là tái phát, mỗi lần mẹ đi làm lò về, mẹ lại ngồi thở mà mình ứa nước mắt, mẹ đưa cho mình tờ 20 ngàn bảo mình cất hộ mẹ, thấy sao bèo bọt quá… Còn bố mình nữa, suốt ngày ở ngoài sông, ngoài mương mót cua mót cá, kiếm từng đồng đóng học cho mấy chị em.
Rồi chị em mình cũng vào đại học, cũng 27-28 điểm như con nhà người ta. Lần đầu vào Ngoại Thương mình bị choáng ngợp với các câu lạc bộ, nhưng mình quyết định chọn không tham gia, sáng đi học, chiều tối đi làm thêm kiếm tiền giúp đỡ bố mẹ đi làm về thì tranh thủ học bài. Nhiều lúc bạn bè mình hỏi, mày học chăm thế để làm gì, cái họ đòi hỏi chỉ là kỹ năng thôi. Mình chỉ cười, vì chắc chỉ mình biết không học sẽ khổ thế nào. Vèo cái cũng 4 năm trôi qua, cũng học bổng này nọ năm này qua năm khác, giờ đang làm khóa luận nhưng được mời làm việc cho một công ty, tưởng chừng giờ có thể tự lo cho bản thân, lo cho chị những năm học ĐH còn lại, nếu có thể là báo hiếu cho bố mẹ thì lại nhận được tin bố mình mắc bệnh ung thư.
Giờ mình đang thấy rất khủng hoảng, mình không hiểu tại sao mình và gia đình mình luôn nỗ lực cho cuộc sống, luôn sống tốt với mọi người nh tại sao số phận lại đẩy gia đình mình vào hoàn cảnh như vậy.
Mình nói chuyện với bố mình, bố đừng làm ruộng nữa, chịu khó tập trung vào chữa bệnh bố ạ. Nhưng bố bảo thích đồng ruộng, thích làm mấy công việc đấy, lúc bố nói mình thấy rõ đôi mắt của bố long lanh, cảm giác đó là một phần cuộc sống của bố rồi. Tại sao có những người cả cuộc đời chịu khổ rồi, nhưng lại không có được một phút bình yên.
Video đang HOT
Mình nên làm gì bây giờ…”.
Trường ĐH Ngoại thương – ngôi trường tốp đầu Việt Nam
Câu chuyện mang mã số 2292 trên “FTU Confession” nhận được rất nhiều sự đồng cảm, chia sẻ của các bạn trẻ. Nhiều người chia sẻ rằng sẵn sàng hỗ trợ tài chính để bạn sinh viên nghèo lo chữa bệnh cho cha, cũng như giúp đỡ bạn trong học tập. Những lời khuyên chân thành cũng được nhắn nhủ qua trang fan page này.
“Chị là niềm tự hào và hạnh phúc nhất của bố mẹ chị từ trước đến giờ. Vậy hãy tiếp tục sứ mệnh ấy đi, vì nếu khổ tâm em nghĩ bố chị sẽ khổ tâm và suy nghĩ hơn chị nhiều. Cuộc sống mình luôn được lựa chọn cảm xúc của mình mà. Thay vì buồn em nghĩ chị nên khiến những ngày này là ký ức đẹp nhất đối vs bố mẹ mình. Hãy khiến bố chị tự hào và là người cha hạnh phúc nhất. Cố lên chị”, bạn Tiêu Ngọc Linh chia sẻ.
“28 điểm thi đại học, cố gắng như thế 4 năm qua, thành tích học tập… vậy là đủ biết bạn cũng đã nghị lực và cố gắng như thế nào. Cuộc đời thì không nói trước được điều gì. Mong có một phép màu kì diệu sẽ đến với bố bạn và gia đình bạn, cũng mong bạn giữ vững ý chí, tiếp tục cố gắng… Niềm vui khi thấy con mình hạnh phúc, thành công thì bệnh tình cũng phần nào thuyên giảm… Chúc điều kì diệu sẽ đến với gia đình bạn. Cố lên bạn”, bạn Điển Trần an ủi.
“Nhà mình cũng nghèo lắm, cũng đang làm khóa luận, nhưng mình học dốt lắm, có muốn sang góp gạo thổi cơm chung cho đỡ tốn không?”, bạn Hoa Little gợi ý.
M.C
Theo Dantri
Ngày về ấm lòng của người phụ nữ 3 năm "sống ẩn" chốn rừng sâu
Người thân lần lượt qua đời, thiếu nữ Vân Kiều cảm thấy cô đơn, lạc lõng vì nghĩ rằng không còn chỗ để bấu víu. Sau đó, một số người thấy cô đeo gùi đi về phía rừng sâu, rồi không ai thấy cô quay trở lại bản...
Sau một thời gian dài tìm kiếm, dò hỏi khắp nơi, chị em phụ nữ bản Ka Tăng, thị trấn Lao Bảo, huyện Hướng Hóa, tỉnh Quảng Trị, đã phát hiện chị Hồ Thị Tuân (SN 1983) đang sống "ẩn dật" trong một cái chòi hết sức tạm bợ giữa rừng, cách bản khoảng hơn 5 km.
Bằng sự đồng cảm, sẻ chia, họ đã thuyết phục được chị Tuân quay trở về. Dẫu vậy, quá trình để đưa "người rừng" trở lại hòa nhập với cuộc sống là câu chuyện khá dài, đầy nước mắt, nhưng thấm đượm tình người sâu sắc.
3 năm "trốn biệt" chốn rừng hoang
Sau khi gia đình liên tiếp xảy ra biến cố, chị Tuân như gặp phải một cú sốc nặng nề về tâm lý. Cũng vì quá bất lực trước cuộc sống, chị Tuân chọn cách trốn vào rừng sâu, bởi chị nghĩ rằng ở nơi ấy sẽ có ít người biết và gặp mình. Chị dựng một căn lều nhỏ cạnh một hang đá ven bờ suối để sinh sống. Đến bữa, chị hái lá cây, cỏ dại để ăn và nước suối để uống cầm cự qua ngày.
Những ngày tháng "ngủ rừng, uống sương" cứ thế trôi đi. Người dân ở bản Ka Tăng cũng không còn nhớ kỹ chuyện gì đã xảy ra với chị, cũng không ai biết chị Tuân đi đâu, làm gì, còn sống hay đã chết. Có người thì nghĩ rằng chị đã sang bên đất Lào, lập gia đình rồi sinh sống cố định ở đó.
Đến một ngày, người dân trong bản thấy chị quay trở về, trên lưng mang một chiếc gùi đầy cỏ dại, thân thể nhếch nhác, tiều tụy. Những phụ nữ từng quen chị Tuân ở bản Ka Tăng đã lân la dò hỏi, đồng thời góp tiền mua giúp gùi cỏ dại của chị. Nhưng Tuân lại tỏ vẻ thờ ơ, không nói năng gì rồi lại trốn biệt vào rừng.
Sau giờ làm, các chị phụ nữ trong bản lại tới nhà giúp chị Tuân nấu cơm, giặt giũ
Sau nhiều lần gặp, các chị em phụ nữ trong bản quyết định bám theo dấu chân của chị Tuân vào rừng và bất ngờ phát hiện chị sống trong một căn chòi dựng tạm, cách bản làng hơn 5km. 3 năm trời "sống ẩn" giữa rừng hoang sơ, không có bóng người khiến chị Tuân hoàn toàn thay đổi so với trước kia. Trong điều kiện sống dường như cô lập với cộng đồng, lối sống của chị bỗng dưng trở nên thay đổi như một "người rừng" đúng nghĩa.
...và vệ sinh, chải chuốt cho chị Tuân
Dù cảm động trước cuộc sống khó khăn, thiếu thốn, lại một mình bơ vơ giữa chốn rừng sâu, nhưng trước vẻ sợ hãi của chị Tuân, các chị phụ nữ đành ngậm ngùi quay lại bản, tìm cách thuyết phục chị Tuân trở về sau vì các chị nghĩ, sau bao nhiêu năm tháng sống biệt lập như vậy, chẳng may thấy người lạ xuất hiện, Tuân sẽ bỏ đi nơi khác sinh sống. Và như vậy, việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn, bao nhiêu công sức theo dõi bấy lâu sẽ "tan thành mây khói".
...và lần trở về chan chứa tình yêu thương
Sau khi thống nhất được phương án thuyết phục chị Tuân, nhiều chị em phải nhờ đến sự giúp đỡ của các vị già làng, trưởng bản và bộ đội biên phòng. Được sự đồng thuận của chính quyền địa phương, người dân trong bản đã chung tay dựng một căn nhà gỗ để khi trở về, chị Tuân có nơi sinh hoạt.
Sau nhiều năm "sống ẩn" trong rừng nên chị Tuân vẫn quen với nếp sống cũ
Hành trình quay lại rừng để vận động chị Tuân trở về bản cũng được vạch ra một cách kỹ lưỡng. Trong đó, các chị trong Hội phụ nữ đóng vai trò chủ đạo, để tránh cho chị Tuân bị sốc khi gặp người lạ. Sau khi vượt qua nhiều con suối, núi non hiểm trở, các chị vui mừng vì thấy Tuân vẫn ở trong chòi. Bằng sự đồng cảm giữa những người cùng giới, họ thuyết phục Tuân quay về. Nghe những lời nói tận đáy lòng ấy, chị Tuân chỉ biết lặng thinh rồi theo các chị trở về. Suốt chặng đường, các chị đã giúp Tuân tắm gội, kể cho chị nghe nhiều câu chuyện về cuộc sống bên ngoài.
Khi đứng trước ngôi nhà gỗ, được dựng lên bằng tình thương, sự chia sẻ của những người dân trong bản, chị Tuân vẫn hồn nhiên như đứa trẻ lên hai và không thốt lên được lời nào. Tuy vậy, trong khóe mắt của chị Tuân cũng bộc lộ sự thân thiện, miệng nhoẻn cười.
Đưa được chị Tuân quay trở về với cộng đồng đã là một thành công lớn của những phụ nữ ở bản Ka Tăng. Nhưng để giữ chị ở lại, chỉ có những tấm lòng nhân hậu, cao cả của những phụ nữ Vân Kiều.
Nhờ lòng nhân ái, sự đồng cảm, sẻ chia, các chị đã thuyết phục được "người rừng" trở về
Chị Đào Thị Thiệp, cán bộ phụ nữ bản Ka Tăng- người đã phối hợp vận động, thuyết phục chị Tuân trở về bản kể lại: "Dù rất thương Tuân khi phải sống một mình giữa rừng sâu, nhưng chị em chúng tôi cũng cân nhắc rất nhiều. Bởi sau nhiều năm sống trong rừng, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, tính cách Tuân đã thay đổi nhiều. Nếu không khéo léo trong cách thuyết phục, thì rất dễ khiến Tuân sợ hãi rồi bỏ chạy thì hỏng hết mọi việc. Chỉ nghĩ đến điều đó, chúng tôi cũng lo lắng lắm, nhưng ai cũng quyết tâm "băng rừng, lội suối" để gặp và đưa Tuân trở về. May mắn là khi gặp Tuân, em cũng thuận tình nghe theo".
Lúc về nhà mới, Tuân vẫn quen nếp sống cũ, suốt ngày chị lang thang đi kiếm cỏ dại và lá sắn mang về ăn. Nhưng tập miết thành quen, Tuân bắt đầu quen dần với các món ăn của chị em nấu và gật đầu khen ngon. "Để giúp Tuân ổn định cuộc sống, 5 chị em chúng tôi đóng góp mỗi người một ít để mua gạo và thức ăn cho Tuân. Em mới hòa nhập nên chưa ý thức được gì, nhưng lại rất biết nghe lời"- chị Phạm Thị Lan vui mừng nói.
Bản Ka Tăng nằm cạnh Cửa khẩu Quốc tế Lao Bảo, phần lớn đều là đồng bào Vân Kiều sinh sống. Những phụ nữ ở bản chủ yếu tham gia đội kéo xe chở hàng qua lại cửa khẩu để mưu sinh. Dù cuộc sống còn nhiều vất vả nhưng khi thấy hoàn cảnh của chị Tuân, họ không khoanh tay đứng nhìn. Ngoài 3 chị trực tiếp vào rừng đưa Tuân về, còn có chị Lê Thị Hiệp và Hồ Thị Hạnh cùng chăm sóc cho Tuân.
Cán bộ Đồn Biên phòng CK Lao Bảo tặng quà cho chị Tuân
Sau khi đã ổn định chỗ ở cho chị Tuân, chị em trong bản lại bàn cách giúp cô làm quen với dần cuộc sống. Bởi chỉ có lao động mới giúp chị Tuân quên đi những ngày tháng sống khép kín ở rừng.
Người dân ở bản Ka Tăng, huyện Hướng Hóa hẳn không bao giờ quên ngày đưa chị Tuân quay trở lại bản làng, cách đây mấy tháng trước. Bởi ngày ấy, cô như một người đến từ thế giới khác, với biết bao điều lạ lẫm. Nhưng nay cô đã dần hòa nhập với cộng đồng và ngày càng trở nên thân thiện hơn.
Đăng Đức
Theo Dantri