Tâm sự của người vợ nghiện phim ‘đen’ nhưng chán chồng
Dù anh có làm gì tôi cũng thấy nhạt nhẽo, chẳng bị kích thích chút nào.Lần nào xong việc, tôi cũng lấy cớ tắm rửa, chui vào toilet khóa trái cửa và “tự sướng”.
ảnh minh họa
Khi đọc được những dòng tâm sự này, chắc chắn sẽ có nhiều người chửi rủa tôi là loại đàn bà hư hỏng, lăng loàn, mất nết… Thú thật, bản thân tôi cũng thấy mình thật đáng khinh bỉ, nhưng dù đã cố gắng rất nhiều, tôi vẫn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh của những bộ phim “đen” đầy nhục cảm trên mạng internet.
Năm 12 tuổi, khi còn chưa dậy thì, tôi đã phải tiếp xúc với thứ “văn hóa phẩm đồi trụy” này một cách tình cờ. Hôm ấy, khi đang ngủ trưa trong phòng, tôi thấy có tiếng thì thầm bên phòng anh hai mình. Sự tò mò trẻ con trỗi dậy, tôi lén lút bước nhè nhẹ sang phòng anh hai tôi và nhòm trộm qua khe khở ở cánh cửa kính có rèm che nhưng không kín hết.
Đập vào mắt tôi lúc ấy là những thứ “kinh tởm” mà tôi chưa từng hình dung ra trước đây: những thân người lõa lồ không mảnh vải che thân đang quấn chặt lấy chau, uốn éo và làm đủ mọi động tác thô tục, được quay cận cảnh và chiếu trên màn hình máy tính của anh trai tôi.
Lắng tai nghe, tôi nhận thấy những tiếng rên rỉ phát ra từ chiếc loa đặt trên bàn, dù anh tôi đã vặn rất nhỏ. Lúc ấy mặt và tai tôi nóng bừng lên, tôi cảm thấy vừa sợ hãi vừa xấu hổ vô cùng, nhưng không hiểu sao tôi không thể nhấc chân lên và đi khỏi đó ngay, mà mắt cứ dán vào khe cửa kính để xem tiếp.
Sau lần ấy, những hình ảnh “xấu xa” đó cứ ám ảnh trong đầu óc tôi. Dường như có một cái gì đó đã diễn ra bên trong mà tôi không hề mong muốn. Nhìn thấy những người đàn ông trưởng thành, tôi bắt đầu tò mò, tự hỏi có gì đằng sau lớp quần áo kín đáo của họ. Rất nhiều lần tôi đã tự tát vào mặt mình bởi tôi biết đó là điều sai trái và đáng xấu hổ. Nhưng rồi những hình ảnh kia lại hiện lên rõ mồn một, và mỗi lần như vậy tôi lại cảm thấy rùng mình, ngứa ngáy trong cơ thể như sắp nổ tung ra vậy. Có lẽ trong lứa bạn bè cùng học ngày đó, tôi là đứa biết thủ dâm đầu tiên.
Và có lẽ tôi cũng là đứa để mất cái “ngàn vàng” của mình một cách chóng vánh và lãng xẹt nhất.
Video đang HOT
Hôm đó, tôi đến nhà một đứa bạn chơi nhưng nó lại đi vắng. Anh nó ra mở cửa, bảo tôi vào nhà đợi. Chẳng hiểu thế nào mà tôi bỗng dưng lại bị hấp dẫn bởi anh ta, có lẽ vì vóc dáng cao lớn, “trổ mã” hơn những chàng trai cùng lứa. Hình như đọc được những suy nghĩ của tôi, anh ta nhanh chóng giở trò gạ gẫm, rủ rê tôi xem “phim tình cảm”, và thế là tôi rơi vào trò chơi “người lớn” cùng anh ta. Hôm ấy nếu em gái anh ta không về gọi cửa thì có lẽ chúng tôi còn lặp lại trò chơi ấy mấy lần. Sau lần đó, tôi tránh mặt anh ta vì cảm thấy quá xấu hổ. Còn anh ta chắc cũng sợ vì khi ấy tôi chưa đủ tuổi thành niên nên không dám rủ rê, gạ gẫm gì thêm.
Nếm mùi trái cấm rồi, tôi càng cảm thấy bứt rứt điên cuồng hơn trước, và tất nhiên số lần “tự thỏa mãn” cũng nhiều hơn. Nhưng chẳng bao giờ tôi cảm thấy thỏa mãn thực sự, cho đến khi tôi vào đại học, được bố mẹ mua cho một chiếc máy tính xách tay.
Ngay ngày đầu tiên kết nối được vào mạng internet từ máy tính riêng của mình, tôi đã cuống cuồng search đủ mọi trang web “bẩn” để tìm những bộ phim cấm. Và cũng từ đó, tôi như mụ mị với những bộ phim tục tĩu, những cảnh quay thô thiển, bất cứ lúc nào chỉ có một mình, tôi lại mở chúng ra xem và “tự sướng”. Ngày nào không xem được ít nhất một lần là tôi thấy bứt rứt, khó chịu trong người vô cùng.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ chấm dứt khi lấy chồng, nhưng hóa ra không phải. Thật tồi tệ là tôi chỉ thỏa mãn ở vài lần đầu cùng chồng làm “chuyện ấy”, nhưng sau khi đã quen thuộc, tôi chẳng còn chút khoái cảm nào. Lần nào anh đòi hỏi, tôi cũng phải giả vờ hưởng ứng nhiệt tình, rên rỉ như thể thích thú lắm.
Nhưng thật sự dù anh có làm gì tôi cũng thấy nhạt nhẽo, chẳng bị kích thích chút nào. Hầu như lần nào xong việc, tôi cũng lấy cớ tắm rửa, chui vào toilet khóa trái cửa và “tự sướng” trong đó. Nhưng không có “phim nóng” để xem thì tôi cũng chẳng thấy thích thú khi tự thỏa mãn mình.
Chuyện này kéo dài đã gần một năm, tôi cứ giả vờ như thế, chồng thì tưởng thật và luôn tỏ ra sung sướng vì đã làm tôi thỏa mãn, còn tôi thì lại khổ sở đánh vật với những bộ phim trần trụi, dơ bẩn. Có lẽ chẳng ai tin nổi một nhân viên ngân hàng xinh đẹp, trang nhã, đài các như tôi lại là con người tồi tệ, kinh khủng thế này. Tôi muốn “cai nghiện” phim đen lắm bởi lúc nào cũng nơm nớp sợ người khác bắt gặp, lúc nào cũng tối tăm đầu óc vì những thứ chẳng hay ho gì. Nhưng xin mọi người nói cho tôi biết, tôi phải làm sao?
Theo PNT
Vợ ngoại tình mang tiền về cho chồng đánh bạc
Thế là thay vì về nhà, tôi bảo người đó vào khách sạn. Xong xuôi tôi ngửa tay xin tiền rồi tự dưng rơi nước mắt. Sao tôi giống gái bao đến thế này, vẫn chưa mặc áo quần vào đã vội vòi tiền.
Tôi viết ra câu chuyện này khi đã không còn yêu chồng. Chỉ ước sao chồng đang ở sới bạc nào đó hiểu được và ít nhất hãy giữ lấy tôi, giữ lấy gia đình nhỏ đã rạn nứt không thể hàn gắn này.
Hết yêu chồng và đổ lỗi cho chồng thì có hèn không? Cuộc đời tôi có rất nhiều đoạn, đoạn màu tươi sáng nhất thuộc về tuổi thơ, thuở con gái. Đoạn ảm đạm nhất là khi lấy chồng và phát hiện ra anh là con nghiện cờ bạc. Và đây, bây giờ tôi chẳng còn thấy màu gì nữa, tôi đã ở địa ngục rồi.
Mang thai 4 tháng, tôi ngỡ ngàng nhận ra cuộc hôn nhân này là một cuộc lừa đảo. Nhà chồng không giàu đến thế, chồng tôi không hoàn hảo đến thế và tình yêu cũng chưa bao giờ chân thật. Gia đình chồng nợ một số tiền rất lớn, khoảng đến 3 tỷ. Công đầu thuộc về chồng và bố chồng, hổ phụ sinh hổ tử, con trai nối gót cha đánh bạc, dù chồng và bố chồng tôi đều là cán bộ.
Mang thai 4 tháng, tôi ngỡ ngàng nhận ra cuộc hôn nhân này là một cuộc lừa đảo (Ảnh minh họa)
Trong nhà này có hai nạn nhân, tôi và mẹ chồng. Thảo nào bà thương yêu tôi đến thế. Thương như thể thương một con thú vừa sập bẫy cùng chung cảnh ngộ. Số tiền cưới 200 triệu bố mẹ tôi cho sau ngày cưới nhanh chóng biến mất. Tất cả số vàng trong tủ hiện tại đều là vàng giả, cả số vàng nhà chồng cho tôi hôm cưới cũng là giả.
Nực cười nhỉ, không biết nên trách công nghệ làm hàng đểu ngày càng tinh vi hay trách mình ngu dốt? Chỉ biết phòng người gian mà không biết phòng người thân. Kẻ trộm nằm ngủ cạnh mỗi đêm mà không biết. Vậy là, ngoại trừ số tiền vài triệu trong ATM thì gia sản chẳng còn gì cả. Đã thế lại còn sắp sinh con.
Cho tới khi sinh con ra từ một cái bỉm đến bình sữa đều do nhà ngoại cung cấp. Số tiền bảo hiểm trợ cấp sinh nở của tôi, chồng cũng ẵm mất không kịp trở tay. Tôi đâu còn sức mà chửi bới, chỉ biết nằm ôm con mà khóc.Tôi đã chịu đựng như thế suốt hai năm nay. Bây giờ lại tự hỏi sao mình chịu đựng tài thế. Lúc đó tôi vẫn rất yêu chồng. Lại đã có con với nhau, tôi từng luôn hi vọng anh sẽ thay đổi.
Anh cũng đã nhiều lần thề thốt, thậm chí còn mang dao ra mà dọa tự chặt tay trước mặt tôi để cai cờ bạc. Rốt cuộc vẫn chứng nào tật đó. Càng thua càng cay cú muốn gỡ vốn.Cái nhà này cũng bị mang đi thế chấp ngân hàng. Rồi sẽ tới lúc người ta về niêm phong để cho cả thiên hạ này đều biết tôi vớ phải một cuộc hôn nhân bất hạnh. Còn bây giờ thì vẫn chưa ai hay.
Người đàn ông thứ hai của cuộc đời tôi xuất hiện. Đó là một người hơn tôi 18 tuổi. Chỉ có trong mắt ông tôi mới còn trẻ trung hấp dẫn, chứ thực ra, chung sống với địa ngục mấy năm tôi đã tàn tạ đi nhiều.
Lúc đầu tôi gọi người đó là chú, dần dần nhận sự giúp đỡ rồi chuyển sang gọi là anh. Có thể là tôi đã không nhanh chóng ngã vào vòng tay người ấy đến thế nếu chồng biết trân trọng và níu giữ tôi dù chỉ một chút.
Đến đi làm anh còn chuồn thì nhà anh đâu cần về. Tôi đi đâu anh không buồn hỏi, chuyện vợ chồng lạnh lẽo anh đâu cần hâm nóng. Có lẽ phải đến nửa năm chúng tôi chưa quan hệ lại. Tôi đã sinh con, phục hồi vóc dáng và sinh lý rồi nhưng anh đâu biết. Ở nhà này chỉ còn mẹ chồng vẫn nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu và bao giờ về. Còn chồng chỉ quan tâm mỗi chuyện "có tiền không đưa anh".
Và thế tôi ngoại tình, ung dung tự tại không ai ngăn cấm như gái chưa chồng. Tôi tự hỏi mình có yêu người đó không? Đến bây giờ vẫn là không. Tôi chỉ muốn có một vòng tay ai đó đón nhận và yêu thương.
Người đó yêu tôi không toan tính, chưa bao giờ đòi hỏi đưa tôi lên giường. Tôi cũng không có ý định biến mình thành gái bao. Nhưng nhờ ơn chồng, bây giờ thì tôi đã thành cái loại đó rồi.
Đi ăn tối với người đó thì nhận được tin nhắn của chồng "Kiếm gấp cho anh 10 triệu kẻo chúng nó chặt tay anh". Đã từ lâu tình vợ chồng giữa chúng tôi chỉ còn là thế này.
Nhiều lần lắm rồi, tôi muốn ly hôn nhưng nhìn con và mẹ chồng lại thấy mình hèn hạ. Tôi muốn bỏ của chạy lấy người, còn họ thì sao? Ba thế hệ phụ nữ, mẹ chồng, tôi và con gái đều là nạn nhân của con người khốn nạn này.
Thế là thay vì về nhà, tôi bảo người đó vào khách sạn. Xong xuôi tôi ngửa tay xin ít tiền rồi tự dưng rơi nước mắt. Sao tôi giống gái bao đến thế này, vẫn chưa mặc áo quần vào đã vội vòi tiền. Tôi không biết cảm giác nhục nó như thế nào, chỉ biết bây giờ mình đã thành một con đàn bà hạ lưu chẳng khác gì gái đứng đường.
Thế là thay vì về nhà, tôi bảo người đó vào khách sạn. Xong xuôi tôi ngửa tay xin tiền rồi tự dưng rơi nước mắt (Ảnh minh họa)
Đem tiền về vứt vào mặt chồng, anh mừng rỡ chộp lấy rồi đi ra ngõ bắt xe ôm đi luôn. Chắc đã cầm xe máy rồi. Thấy buồn cười, thằng chồng tồi, muốn gọi lại để chửi vào mặt chồng mà hỏi liệu chồng có biết tiền đấy là tiền gì không, tiền vợ đi làm gái đấy.
Tôi bây giờ sống mà không còn cảm nhận được cảm xúc gì, không biết vui là thế nào, buồn là thế nào, mình muốn gì. Mọi giác quan trơ ra hết cả.
Chồng tôi cứ đi đánh bạc cho sướng tay nhé. Tết này đã có vợ lo cả rồi. Chồng muốn bao nhiêu tiền thì vợ sẽ mang về, vì vợ đang làm nghề mà. Mang số tiền mà vợ bán thân mới có được đi đánh bạc thì chồng có vui không? Có biết cuộc đời vợ vì chồng mà khốn nạn đến mức nào không?
Tôi nhục nhã, bế tắc và bất cần đời quá rồi. Tôi phải làm sao? Tôi chỉ đang nghĩ về một ngày nào đó mẹ con tôi sẽ bỗng dưng bốc hơi khỏi cuộc đời này.
Theo VNE
Tình yêu tội lỗi Thứ tình yêu ấy có đáng được gọi là tình yêu không khi mà để đến được với nhau, 2 người đã dẫm đạp tan vỡ 2 mái ấm đang yên bình, và nhất là để những đứa trẻ phải chịu tổn thương tinh thần có khi mang theo suốt đời... Anh và cô là mối tình đầu của nhau, yêu nhau từ...