Tâm sự của một phụ nữ lạm dụng phẫu thuật thẩm mĩ
Mình không xấu, thậm chí vẫn còn được nhiều người khen là đáng yêu. Nếu nhìn từng nét riêng biệt trên khuôn mặt mình thì không được đẹp: mắt mí lót, mũi hếch với cánh mũi to, môi mỏng, mặt hơi xương và ngang. Nhưng tựu chung nếu nhìn tổng thể thì cũng khá ưa nhìn. Cộng thêm dáng mình cao ráo và nước da trắng trẻo.
Dù cũng ưa nhìn và duyên dáng như nhiều người con gái khác, song mình vẫn tham lam và chưa bao giờ hài lòng về bề ngoài của bản thân. Mình vẫn hay đứng trước gương, săm soi khuôn mặt. Nhất là khi mình chụp ảnh, những nét xấu càng hiện rõ mồn một.
Trong đầu mình thường nhen nhóm lên suy nghĩ rằng “Giá như mình có cặp mắt 2 mí. Giá như mình có cái mũi cao. Giá như có khuôn mặt trái xoan thì mình sẽ đẹp hơn”.
Rồi mình lao vào cày ngày cày đêm để tích cóp tiền với ý định sẽ phẫu thuật thẩm mĩ. Cũng may lương mình khá và 26 tuổi chưa lập gia đình, vẫn ở cùng bố mẹ nên tiền lương mẹ mình chưa bao giờ hỏi đến ngoài phải đóng 3 triệu tiền ăn hàng tháng cho gia đình.
Tự bao giờ, mình hay vào các topic làm đẹp, topic phẫu thuật thẫm mĩ (PTTM) trên các diễn đàn để nghe ngóng, tìm hiểu về các biện pháp phẫu thuật cũng như tìm địa điểm phẫu thuật thẩm mỹ.
Nói thật là từ bé mình nhát gan lắm. Bản thân mình cũng chưa bao giờ bệnh nặng đến mức phải vào viện dao kéo mổ xẻ. Nghĩ tới PTTM, mình có phần hơi sợ và chùn chân. Nhưng sau một thời gian trăn trở với khuyết điểm cơ thể và tìm hiểu, mình quyết định đi nâng mũi – loại đơn giản và an toàn nhất trong các loại PTTM.
Dù cũng ưa nhìn và duyên dáng như nhiều người con gái khác, song mình vẫn tham lam và chưa bao giờ hài lòng về bề ngoài của bản thân.
Với 9 triệu đồng, mình đến một trung tâm uy tín được nhiều chị em khen và giới thiệu ở trên mạng. Cuộc tiểu phẫu nâng mũi không cần dao kéo diễn ra nhanh chóng. Chỉ khoảng 15 phút là mình đã có thể sở hữu chiếc mũi đẹp toàn diện, hết hếch.
Với phương pháp nâng mũi không cần phẫu thuật này, mình không phải gây tê, gây mê để thực hiện ca phẫu thuật kéo dài hàng tiếng đồng hồ như các biện pháp nâng mũi khác. Ngược lại, chỉ cần một mũi tiêm nhẹ là giải quyết chiếc mũi hếch và cánh mũi to bè của mình.
Với công nghệ nâng mũi bằng mô sinh học, cái mũi của mình sau khi nâng có hơi cứng nhưng mình cũng khá hài lòng. Nếu ai không tinh mắt cũng không phát hiện ra. Nhờ có chiếc mũi cao và thẳng mà khuôn mặt mình trông nét hẳn lên.
Nói chung, sau nâng mũi mình chỉ có một tác dụng phụ đó là sống mũi bị độn lên chút làm kéo căng phần da ở đuôi mắt. Vì thế, nó làm cho mắt mình trở nên hơi sắc và trông nhỏ đi một cách kỳ cục. Nếu chịu khó trang điểm mắt kỹ một chút hàng ngày thì cũng không thấy rõ. Nhưng vì tính mình hay để ý đến tiểu tiết nên rất khó chịu mỗi khi soi gương và nhìn vào phần đuôi mắt nhọn hoắt.
Thế là sau 4 tháng sau khi đi nâng mũi, mình tặc lưỡi đi cắt mí và mở rộng góc mắt để nhìn mắt to hơn. Nói chung cắt mắt hai mí cũng là tiểu phẫu đơn giản. Mình được bác sĩ tiến hành trong khoảng 30 phút. Sau khi cắt mí mắt, đôi mắt của mình từ 1 mí đã thành 2 mí đẹp tự nhiên. Soi gương thấy đôi mắt to tròn, mình cũng khá vui và hài lòng.
Video đang HOT
Sau hai cuộc PTTM, mình thấy tự tin hơn hẳn vì nhan sắc của mình được cải thiện rõ rệt. Ai cũng khen mình xinh ra. Người tinh ý một tí mới nhận ra là mình đi làm mắt, làm mũi. Còn đâu ai cũng rối rít khen dạo này mình biết làm đẹp khiến mình cảm thấy sướng rơn.
Chỉnh sửa trên mặt chán chê, mình bắt đầu tính đến cải thiện vóc dáng. Ba vòng cơ thể của mình thì có 2 vòng chuẩn, chỉ có vòng 1 là không đẹp, bị “cau điếc”. Thế là mình quyết đi nâng ngực nội soi dù số tiền nâng ngực hết gần 70 triệu này mình vay tạm của mẹ mình một nửa.
Cũng vì chuyện nâng cấp vòng 1 này mà khiến mình và người yêu xô xát một trận lớn. Anh ấy nói mình lạm dụng PTTM, còn mình thì thấy anh không tôn trọng cuộc sống riêng tư của mình. Yêu là yêu tính cách, yêu tâm hồn. Còn thân thể là của mình, mình muốn làm gì thì làm, cớ gì anh có quyền phản đối.
Mình bỏ qua sự khó chịu của bạn trai và quyết đi làm ngực. Người yêu mình sau một hồi giận dỗi thì cũng chịu làm hòa với mình. Tình cảm hai đứa yêu nhau 7 năm qua chẳng lẽ lại tiêu tan chỉ vì mình đi chỉnh sửa nhan sắc?
Thật ra, mình cũng biết tính bạn trai chiều và thương mình nên mới dám lén anh bay từ Hà Nội vào Sài Gòn đi làm ngực sau lưng anh kiểu “tiền trảm hậu tấu”. Và may mắn là cuộc PTTM này của mình cũng thành công dù hai đôi gò bồng đảo của mình thành thật mà nói chưa cân xứng 100%.
Từ sợ bị dao kéo đụng vào người, chẳng hiểu sao giờ mình lại thấy thích PTTM. Đi đâu gặp ai ca thán về khuyết điểm trên cơ thể, mình khuyên đi PTTM liền. Mình thấy PTTM như một phép màu kỳ diệu giúp nàng Lọ Lem trở thành công chúa kiều diễm. Mình bắt đầu muốn tu sửa nhiều chỗ khác nữa để có vẻ đẹp hoàn chỉnh. Nếu có điều kiện mình còn muốn gọt mặt, muốn nâng cung mày, muốn bấm thêm lúm đồng tiền cho duyên,…
Và một trăn trở cuối cùng của mình mà từ khi trải qua 3 cuộc phẫu thuật kia mình rất hay suy nghĩ về nó. Đó là khuôn mặt có phần ngang và hơi xương của mình.
Vài lần mình muốn đi gọt mặt, nhưng còn e ngại vì ở Việt Nam bác sĩ chưa có tay nghề làm phẫu thuật gọt mặt. Thậm chí bác sĩ, chuyên gia tư vấn cũng bảo mình rằng ở Việt Nam chưa có cơ sở vật chất lý tưởng cho phẫu thuật này. Vì thế mình còn chưa dám quyết mạo hiểm.
Nhưng sau gần 2 năm phẫu thuật ngực, cách đây 2 tháng, sau nhiều đêm buồn rầu và suy nghĩ, mình quyết tâm đi độn cằm. Mình được tư vấn rằng, độn cằm tuy không làm mặt nhỏ lại nhưng sẽ tạo cảm giác cho khuôn mặt dài ra chút.
Đó là lần đầu tiên mình biết đến sự đau đớn thật sự sau hàng loạt các cuộc PTTM kể trên. Dù chỉ băng ép vùng cằm trong 1 ngày và chườm lạnh phần cằm trong 2-3 ngày để giảm sưng, đau nhưng 5 ngày liền mình chỉ được ăn cháo.
Khi nói cười cũng thấy đau, hắt xì cũng đau, ngáp cũng đau, không được đánh răng làm mình khó chịu kinh khủng. Đi lại xây xẩm mặt mày, đêm nằm không ngủ được vì đau và đói. Trong lòng mình tự cứ nhủ phải cố lên, còn vài ngày nữa thôi là xinh lắm rồi.
Sau một tuần kiêng ăn và cái mặt đã bớt sưng, mình soi gương để biết thành quả. Lúc nhìn vào gương, mình choáng váng và sốc vì khuôn mặt của mình. Trông mình chẳng khác nào người chuyển giới với cái cằm dài ngoằng và to hơn hẳn so với mặt làm khuôn mặt mình bị biến dạng chẳng khác nào mặt ngựa.
Mình khóc sưng mắt vì gương mặt thảm họa. Trước giờ đọc và xem nhiều trên mạng về những ca phẫu thuật bị biến dạng, mình toàn lắc đầu lè lưỡi. Không ngờ đến ngày hôm nay lại rơi đúng vào hoàn cảnh của mình. Tuy không đến nỗi biến dạng nhưng thay đổi hẳn, ai nhìn vào cũng phải giật mình.
Mình suy sụp hẳn vì nhan sắc đi xuống. Muốn hồi phục được sức khỏe cũng phải thời gian 1 đến 3 tháng, chưa nói đến gỡ miếng độn ra chắc phải mất nửa năm mới an toàn. Buồn bã và xấu hổ, mình khóc suốt, ăn uống không vào. Thời gian đó, mình sụt mất 4 ký vì mất ăn mất ngủ, mặt mũi hóp lại, giơ xương ra càng thô, càng xấu.
Bố mẹ và họ hàng thấy mình vậy thì lo lắng, đau lòng cho mình. Mọi người toàn phải nói dối rằng “Xinh mà”, rồi “Ráng ăn cho mặt bầu ra chút thì nhìn sẽ đáng yêu ngay”. Mình biết là mọi người chỉ an ủi thôi chứ sự thật đến bản thân mình còn không nhìn nổi gương mặt đàn ông chẳng ra đàn ông, đàn bà chẳng ra đàn bà của mình.
Bạn trai nhìn thấy mình như vậy thì sốc nhưng cũng chỉ im lặng. Anh cứ dần lảng tránh mình. Có lúc mình buồn nhắn tin trách cứ anh thì anh nhắn cho mình 1 tin: “Em không còn là em của ngày xưa nữa”. Mình càng đau lòng, buồn tủi.
Mình rất ân hận. Mình thèm được quay trở lại cái vẻ đáng yêu duyên dáng của mình ngày xưa. Giá như mình chưa từng PTTM. Bây giờ, mình sợ soi gương lắm mọi người ơi!
Về sau, anh thấy mình tiều tụy, khóc nhiều nên thương, không trách mắng mình nữa. Có lần mình khóc lớn quá, anh ôm mình bảo “Thôi, sự đã rồi. Chờ vết thương lành rồi anh đưa em đi khám và gỡ ra”. Mình ân hận lắm vì đã không nghe lời anh, lạm dụng PTTM rồi để đến mức thế này khiến anh và bố mẹ, người thân phải lo, phải mệt, phải buồn.
Giờ thì mình đã vượt qua được những ngày khủng hoảng tâm lý đó, cố gắng trấn tĩnh hơn. Cuối tuần trước, mình đi làm lại tóc, mong là người ta có thể tìm được kiểu tóc che đi gương mặt kinh khủng của mình.
Lúc đến tiệm làm tóc quen, nhân viên ở đó ai cũng nhìn mình bằng con mắt khiếp đảm. Mình còn nghe rõ hai đứa thợ phụ xì xào với nhau là “Mặt mụ kia gớm quá!”. Mình buồn lắm nhưng cũng đành nuốt nước mắt chịu đựng. Lỗi do mình gây ra chứ ai.
Hiện mình vẫn buồn nhưng cố không nghĩ đến gương mặt thô thiển để sống tiếp. Đây là bài học cực kỳ đắt giá cho mình. Mình đánh mất tự tin, đánh mất vẻ đẹp tự nhiên để chạy theo một chuẩn mực hoàn hảo nhân tạo.
Hôm nay mình ngồi ở nhà làm việc online (2 tháng nay, mình xấu hổ không dám lên công ty nên xin sếp cho làm việc online ở nhà) và viết những tâm sự thật nhất của mình.
Mình muốn khuyên các chị em ham hố làm đẹp hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi PTTM và đừng quá lạm dụng, lún sâu vào nó. Một bộ tóc bị hỏng đã thấy ức chế lắm rồi, nhưng tóc còn dài ra, còn sửa được dễ dàng, chứ PTTM hỏng thì hậu quả rất khủng khiếp, sửa lại tốn tiền và đau đớn lắm.
Mình rất ân hận. Mình thèm được quay trở lại cái vẻ đáng yêu duyên dáng của mình ngày xưa. Giá như mình chưa từng PTTM. Bây giờ, mình sợ soi gương lắm mọi người ơi!
Theo VNE
Hai nửa hy sinh
Khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh, anh thường ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi cho cô.
Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. "Vệ tinh" xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh - một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.
Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.
Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: "Em hơi mệt thôi!" rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: "Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé." Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: "Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?" Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.
Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.
Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: "Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt". Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.
Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.
Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.
"Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em..."
Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời...
Theo VNE
Cà phê kem Sáng thức dậy, việc đầu tiên là nó gửi một tin nhắn cho anh. Đã ba ngày nay tin nhắn cứ đều đặn gửi đi, nhưng đợi mãi nó cũng không nhận được một tín hiệu trả lời. Nó hiểu cảm giác hiện tại của anh, biết rằng mình đã làm anh buồn nhiều lắm. Nhưng quá khứ có lúc giống như một...