Tâm sự của một người đàn ông có vợ ngoại tình
Viết cho người vợ , đã từng là tất cả của tôi
Tôi là một người đàn ông ngoài ba mươi , có vợ xinh – theo như lời bạn bè và những người xung quanh nhận xét .Cuộc sống có thêm niềm vui kể từ ngày công chúa nhỏ ra đời. Tóm lại , nhìn từ bên ngoài vào ai cũng nói chúng tôi hạnh phúc . Nào ngờ , cái sự thật phũ phàng được gói bọc tỉ mỉ bên trong cái vỏ hạnh phúc đã phá nát tất cả mọi thứ tôi có .
La một nhân viên văn phòng bình thường , cuộc sống sáng cắp xe đi chiều cắp xe về được diễn ra đều đặn . Tôi không bao giờ la cà quán xá . Thứ nhất, ở những nơi như thế tôi thấy không có gì hay ho . Thứ hai , tôi muốn về chơi với con , phụ vợ nấu ăn . Đối với tôi , hạnh phúc là có một người vợ hiền , đảm đang , có đứa con ngoan ngoãn . Nếu được như vậy dù tôi có phải cày cục ngày đêm vất vả như thế nào tôi cũng vui vẻ chấp nhận .
Về phía vợ tôi , sau khi sinh con 6 tháng , cô đã lập tức trở lại với công việc dù tôi đã đôi lần can ngăn . Tôi muốn con gái được gần gũi mẹ . Thay vì suốt ngày ở với bà ngoại . Vả lại , vợ tôi đi làm thì con gái ăn uống chủ yếu là sữa ngoài . Nhìn con gầy gò bản thân tôi làm bố không khỏi xót xa .
Con gái giờ đã hơn 2 tuổi , suốt ngày bi ba bi bô . Có vẻ nó quấn tôi hơn mẹ . Cũng phải , mẹ có bao giờ gần gũi con đâu . Lúc nào nó quấy , nó khóc , vợ tôi lại cáu bẳn với nó , quát nó khóc toáng lên mới thôi . Tôi thật không hiểu nổi tại sao vợ mình lại thờ ơ , khắc nghiệt với chính con đẻ của mình . Vài lần tôi góp ý , bảo vợ nên tình cảm với con hơn . Nhưng cô vợ tôi lại giãy lên .
-Anh có biết công việc của em bận rộn , đầu tắt mặt tối . Về nhà cơm nước hầu hạ bố con anh . Còn con cứ khóc lóc suốt ngày ai mà chịu được ?
Mỗi lần như thế tôi lại phải dịu giọng . Dù sao vợ cũng làm việc nhiều thời gian hơn mình . Chắc vợ cũng chịu nhiều áp lực từ công việc . Tôi có thể vì cái gia đình này mà chịu chấp nhận hạ cái ” tôi ” của mình xuống đáy . Tôi nghĩ chỉ cần mình mềm mỏng , chắc chắn vợ sẽ thay đổi thái độ . Nhưng có lẽ , tôi đã sai …
Gia đình tôi quê gốc ở Hưng Yên . Thỉnh thoảng mẹ tôi lên chơi , phần vì muốn giúp đỡ vợ chồng tôi chăm nom con cái , phần vì muốn nhà có thêm người , vợ chồng tôi có ý thức hơn trong việc sinh hoạt . Là người nhà quê nhưng cách suy nghĩ và ứng xử của mẹ tôi rất thoáng . Nghĩa là bà không bao giờ soi mói con dâu , lúc nào cũng nhỏ nhẹ để giữ hoà khí trong gia đình .
Mẹ bảo với vợ chồng tôi bữa sáng cứ để bà lo . Chắc bà thấy bữa sáng của chúng tôi lúc thì ăn bún , lúc ăn phở thì sốt ruột tiền nên đề nghị vợ chồng tôi ăn ở nhà . Vừa tiết kiệm tiền , vừa hợp vệ sinh . Tôi thấy điều đó là hợp lý nên đồng ý ngay . Vợ tôi có vẻ không thích, tôi sợ cô ấy nghĩ sai về mẹ nên nhiều khi lại an ủi kiểu
Video đang HOT
- thôi , em chịu khó ăn ở nhà một thời gian , mẹ ở đây một vài tháng thôi . Lúc nào mẹ về thì em muốn ăn gì làm gì anh cũng chiều em hết
Chỉ cần những câu nói cưng nựng như thế vợ tôi mới chịu thoả hiệp mà nghe theo mẹ tôi .” Thực ra , vợ tôi không phải thứ đàn bà ghê gớm . Có điều , cô ấy sống không tình cảm cho lắm nên ít người gần gũi . ” nhiều khi tôi vẫn tự trấn an mình như thế
Sáng sáng , mẹ tôi chuẩn bị bánh mỳ ốp na an kèm dưa góp . Hoặc là mua bún từ sáng sớm về nấu bát canh cua . Mẹ tôi biết vợ chồng trẻ ăn đồ ăn dễ bị ngán nên hay thay đổi thực đơn cho phong phú .Tôi ăn ngon lành , béo ra trông thấy . Còn vợ chỉ gảy gót vài miếng rồi đứng lên đi làm luôn . Những lúc như thế , mẹ tôi buồn hẳn đi , ánh mắt không còn háo hức như những ngày đầu . Tôi biết , bà đang suy nghĩ ,chính xác là bà thấy tủi thân .Nhìn mẹ , tôi bắt đầu thấy giận cái thái độ của vợ . Chiều đi làm về , tôi kéo vợ vào phòng thẳng thắn nói những gì tôi thấy và tôi không hài lòng :
-Em xem lại thái độ của mình đi , mẹ hết lòng vì vợ chồng mình ,chuẩn bị từ sáng sớm sao cho vợ chồng mình có bữa sáng chỉn chu . Em không thích ăn hay không hợp khẩu vị thì cứ cố ăn vài miếng cho mẹ vui . Sao em cứ chọc chọc ngoáy ngoáy vào đồ ăn khiến mẹ buồn thế? Em có thương người mẹ này không ?
Có lẽ tôi quá thương mẹ nên lúc này mới không kiềm chế được cảm xúc . To tiếng với vợ là điều mà tôi không hề muốn nghĩ chứ đừng nói là muốn làm . Nhưng giờ tôi thấy vợ hơi vô tâm , tới mức nó trở thành quá đáng . Vợ tôi trân mắt nhìn chồng , mặt chưa hết shock . Chắc tại quá bất ngờ vì ông chồng khù khờ , luôn bị vợ đe nẹt nay lại được thể ra oai quát mắng vợ . Cô ấy đi , đóng cửa một cái ” Sầm “
Tôi vỗ trán lấy lại tỉnh táo , chắc vợ sẽ giận tôi vài ngày mất . Nhưng mặc kệ , dù cô ấy có đối xử với tôi thế nào tôi cũng chịu được . Còn với mẹ thì không !
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây , đúng hơn là mọi thứ mới chỉ bắt đầu
Con gái tôi giờ đã đủ tuổi gửi lớp , vợ chồng đỡ bận bịu hơn . Chiều ai về sớm thì phụ trách đi đón con . Tôi đã nói gì về con bé chưa nhỉ . Không phải khoe mẽ gì đâu . Con gái tôi thừa hưởng các nét đẹp từ mẹ . Sống mũi cao thanh thoát , đôi môi mọng đỏ và hơn nữa là làn da trắng muốt . Nhiều lúc ghen tị với vợ vì con gái lấy hết cái đẹp từ mẹ , còn tôi thì không ! Nhưng không sao , giống mẹ mà xinh thì còn có cơ hội nuôi chó béc – giê . Nhiều lúc tôi hay trêu vợ như thế ! Con bé có cái tên cũng khá chảnh choẹ : Dương Nhật Linh .
Về phía vợ tôi , cô ấy dạo này có vẻ bận hơn . Cũng phải , trợ lý giám đốc có lúc nào thảnh thơi đâu nào . Nghĩ nhiều lúc thương vợ nên tôi bắt đầu quán xuyến luôn cả việc nhà . Bỏ hẳn thú vui đánh tenis mỗi buổi chiều . Giờ đây trong tôi chỉ có gia đình , chỉ gia đình mà thôi !
Theo iblog
Đêm chồng vắng nhà, tôi đã phạm lỗi tày đình
Sẵn men rượu, Việt bắt đầu có hành vi khiếm nhã với tôi. Ban đầu tôi chống cự rất mạnh nhưng rồi chẳng biết vì sao, tôi dần ngả theo anh.
Tôi và chồng kết hôn với nhau đến nay cũng đã 6 năm. Anh là người đàn ông tốt, rất yêu thương và quan tâm tôi từ những ngày còn yêu. Anh vẫn cứ mãi như vậy, vẫn cứ ân cần chu đáo như thế trong cuộc sống thường ngày. Bốn năm đầu tiên, hai vợ chồng tôi dự định kế hoạch hóa vì muốn lo cho kinh tế ổn định và trả hết nợ mua nhà.
Thế nhưng, đến năm thứ 2, khi số tiền nợ nhà mới trả được một phần, chồng tôi đã nài nỉ sinh em bé. Anh nói nhìn những đứa con đáng yêu của bạn bè và họ hàng, anh thèm lắm. Anh còn khăng khăng rằng đứa con sẽ là động lực để chúng tôi gắn bó và vượt qua khó khăn.
Nghe chồng nói thấy hợp lý mà cái chính là tôi cũng thèm được bế ẵm chăm sóc một đứa trẻ từ lâu nên đã đồng ý với quyết định của chồng. Vợ chồng tôi đã tẩm bổ và 'thả cửa' hết cỡ để có con.
Thế nhưng, ông trời đâu có chiều lòng người. Một năm sau hàng loạt sự cố gắng, tin vui vẫn chưa đến. Cứ ngỡ có điều gì đó không ổn, hai vợ chồng tôi đã kéo nhau đến bệnh viện để khám. Bác sĩ thông báo rằng hai vợ chồng tôi hoàn toàn khỏe mạnh, cố gắng tẩm bổ, tư tưởng thoải mái rồi cũng sẽ mang thai.
Ảnh minh họa
Ngày ngày, chồng tôi mua rất nhiều đồ bổ để cải thiện tình hình. Cứ hễ ai mách cái gì tốt là anh không ngại đường xá đi mua về cho tôi. Anh còn dậy sớm thức khuya để sắc thuốc bắc tẩm bổ cho tôi. Quả nhiên mấy tháng sau tôi có tin vui thật nhưng rồi chỉ trong một lần bất cẩn khi mang thai tháng thứ hai, con bỏ chúng tôi mà đi. Sau đó vài tháng, tôi mang thai tiếp. Nhưng cũng chỉ được vài tuần, con cũng không ở lại. Có lẽ vợ chồng tôi chưa đủ tốt để mà có được các con.
Chồng tôi chăm chỉ đi làm từ thiện, giúp đỡ mọi người xung quanh, đi chùa chiền cầu mong bình an. Những điều mà trước đây anh chưa bao giờ làm thì giờ anh đều làm hết, làm rất thành tâm. Từ sau khi đứa con thứ hai rời bỏ, vợ chồng tôi có chạy chữa tứ phương, thuốc này thuốc kia tẩm bổ nhưng kỳ kinh hàng tháng vẫn cứ đều đều.
Chồng tôi năm nay đã 33 tuổi, tôi thì cũng 29, hai cái tuổi mà có lẽ đã không nhiều thời gian để mà đủng đỉnh trước việc có con nữa. Gia đình hai bên thúc giục thường xuyên càng làm cho vợ chồng tôi thêm căng thẳng. Nhìn ánh mắt thèm khát của chồng khi nhìn những đứa trẻ mà lòng tôi quặn thắt đến vô cùng. Tôi tự hứa với bản thân sẽ cố gắng, cố gắng để biến ước nguyện của hai chúng tôi thành sự thật.
Mấy tháng trước, bạn thân của chồng tôi tên Việt vì mâu thuẫn với vợ nên đến nhà tôi ở nhờ vài ngày. Vốn là chỗ thân thiết nên chồng tôi rất sẵn lòng. Hai vợ chồng đối xử với Việt như anh em trong nhà, chu đáo mà cũng không quá khách sáo. Ở được 1 tuần thì anh Việt và vợ làm lành nên về nhà. Nhưng thỉnh thoảng lại tới nhà tôi chơi và tự nhiên như hồi còn ở nhờ.
Hai tháng trước, chồng tôi phải đi công tác Hà Giang 3 ngày. Sau khi anh đi được 1 ngày thì anh Việt tới chơi, nói chuyện hỏi han. Vì nể mặt chồng, lại cũng từng trò chuyện vài lần trong tuần anh ở nhờ nên tôi cũng tiếp chuyện. Anh Việt than thở chuyện vợ anh cặp bồ, hai vợ chồng cãi nhau như cơm bữa. Tôi an ủi anh vài câu rồi anh ta cũng ra về.
Không ngờ, 21h hôm đó, anh ta đi đâu đó uống rượu say rồi lại bấm chuông cửa nhà tôi. Lúc này tôi đã chuẩn bị đi ngủ nên chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng, vì khách sáo nên tôi khoác thêm cái áo choàng ngoài, định hỏi xem anh đến có việc gì không?
Ảnh minh họa
Không ngờ Việt say rượu, đòi vào nhà ngồi. Vào nhà rồi sẵn men rượu, anh bắt đầu có hành vi khiếm nhã với tôi. Ban đầu tôi chống cự rất mạnh nhưng sau rồi chẳng biết vì sao, tôi dần dần ngả theo anh. Tôi buông thả lúc nào không biết, chỉ biết lần đầu tiên động chạm thể xác với một người đàn ông khác ngoài chồng, mang đến cho tôi cảm giác rất lạ.
Sau buổi tối đó, tôi cảm thấy cả người nặng trịch tội lỗi. Tôi hối hận vô cùng, thấy mình thật nhơ nhớp, không dám đối diện với chồng. Việt có lẽ cũng xấu hổ nên xin lỗi tôi và không đến nhà tôi nữa.
Tôi gọi điện nói dối chồng là ốm nên về quê mẹ vài ngày. Chồng đi công tác về liền đến đón tôi. Anh tỏ ra thương tôi bao nhiêu thì tôi càng mặc cảm tội lỗi bấy nhiêu. Nhưng rồi tôi gạt đi mọi thứ, nghĩ rằng sẽ bù đắp lại cho anh. Sẽ đối xử tốt với anh thêm nữa. Chúng tôi lại sống như trước đây.
Một tháng, rồi 2 tháng tôi thấy người khác lạ và kết quả ngoài sức tưởng tượng, tôi mang thai. Niềm vui hạnh phúc làm sao khi sau bao tháng ngày tôi đã lại được làm mẹ. Bản năng mách bảo tôi đứa bé là con của Việt chứ không phải của chồng tôi.
Từ khi biết mình có con đến giờ tôi vừa mừng vừa lo, lúc nào cũng sống trong thấp thỏm lo âu. Nhiều lần tôi muốn nói hết ra với chồng rồi tùy anh quyết định. Nhưng nhìn anh vui sướng, chăm sóc nâng niu tôi, tôi biết anh khó mà chấp nhận được chuyện này. Nếu giấu kín chồng, sau này khi anh biết, anh có hận tôi không? Rồi còn Việt, nếu anh ta biết mình có con, anh ta có nói gì với chồng tôi? Bao nhiêu câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu khiến tôi mất ngủ.
Nếu bảo tôi âm thầm bỏ con đi thì tôi không làm được. Còn nếu giữ lại, tôi phải ăn nói với chồng thế nào đây?
Theo Tinngan
Món quà Noel bất ngờ từ chồng Nhìn cái vẻ cuống cuồng của chồng quỳ lạy van xin tha thứ, mà tôi chỉ muốn đánh anh một trận cho hả giận. Nhưng rồi, tôi vội vàng bế con ra khỏi nơi nhơ bẩn đó. Tôi và anh kết hôn đã được gần mười năm và có với nhau đứa con trai gần bảy tuổi. Anh là kỹ sư xây dựng...