Tâm sự của cô nàng độc thân quyến rũ
ó những buổi chiều một mình ngược chiều gió lạnh, em mới thấy những người có đôi ấm áp biết nhường nào!
Có lẽ em sẽ gọi anh là người đàn ông dũng cảm nhất vì anh dám yêu em! Không phải là em hung dữ, không phải em đanh đá chua ngoa, cũng không phải vì em là hạng gái cho không ai muốn, (mà ngược lại ai cũng muốn), cũng không phải là em có gì đặc biệt đáng kinh sợ, quái đản… Mà chỉ đơn giản em là một cô gái ba mươi tuổi độc thân và vô cùng quyến rũ mà thôi! Nhưng chưa có ai có đủ dũng cảm để có thể tự tin mà buộc chân em cả đời.
Em Quyến rũ và độc lập tới mức tất cả những người đàn ông có cảm tình với em đều đoán già đoán non rằng: Một người như cô ấy thì làm sao mà không có người yêu? Một người như cô ấy thì thiếu gì những người đàn ông ưu tú vây quanh! Hay một người như cô ấy thì làm sao để mắt tới một người bình thường như mình… Để rồi họ lặng lẽ rút lui với chút cảm tình ban đầu bị dập tắt chỉ vì nghĩ em quá cao xa ấy. Hoặc có thể họ chỉ dám mơ tưởng tới em trong những giây phút của riêng mình mà chẳng dám làm gì cho cái ước muốn đó có thể thành sự thật hoặc họ không đủ dũng cảm để có thể giữ nó là sự thật tới suốt đời. Cho nên nếu như anh, một người đàn ông sẽ yêu em, hẳn, anh là một người vô cùng dũng cảm đúng không?
Có lẽ sẽ có người cười mà bảo em lấy đâu ra sự tự tin ngút trời ấy? Lấy đâu ra sự quyến rũ chết người ấy? Lấy đâu ra cái sự độc lập tới chương mắt nhưng vô cùng đáng ngưỡng mộ ấy? Em chỉ xin thưa: Đó chính tình yêu! Chính tính yêu đã biến em trở thành một người phụ nữ có quyền lực như thế với chính mình. Và chính thời gian đã giúp em có thể hoàn thiện được điều đó.
Có lẽ sẽ có người cười mà bảo em lấy đâu ra sự tự tin ngút trời ấy? Lấy đâu ra sự quyến rũ chết người ấy? (ảnh minh họa)
Ngày mà người đàn ông đầu tiên em yêu tới phát điên phát dại nói chia tay chỉ vì: em quá trẻ con, chỉ vì em quá ủy mị, chỉ vì em quá phụ thuộc vào người đàn ông của mình, chỉ vì em không thể nào tự lo nổi cho bản thân thì làm sao chăm sóc được cho người khác… Sau những ngày lăn lên lộn xuống và khóc lóc tới mức nước mắt có thể đủ tắm cho chính mình. Em nhận ra: bản thân mình thật đáng thương và ngu muội. Làm đàn bà, đáng trách nhất là cứ nghĩ: Nếu không có người đàn ông mà mình yêu ấy ở bên thì nhất định mình sẽ không thể nào sống nổi.
Cho nên em tự nhủ: nhất định phải sống thật huy hoàng thật chói sáng cho người ấy nhìn vào đó mà hai mắt thèm muốn tới rớt ra, tiếc nuối tới xót xa như xát muối… Nhưng rồi đến khi em có được sự ngưỡng mộ, thứ tình cảm đạt đỉnh cao ấy thì không thấy tình cảm của người đàn ông nào ở ngưỡng thấp hơn là tình yêu nữa. Khi một người đàn ông đã mang lòng ngưỡng mộ một người đàn bà thì người đàn ông ấy khó có thể dám yêu người đàn bà ấy. Cho nên đỉnh cao khi nào cũng đi cùng với cô đơn. Em trở thành người đàn bà độc thân quyến rũ nhất ở cơ quan, ở nhóm bạn độc thân, ở khu gia đình mình ở, ở lớp học cũ… Cái danh hiệu nghe có vẻ cao ngạo những âm thầm đấy nước mắt phía sau. Và chưa có người đàn ông nào đủ dũng cảm để có thể lau nước mắt cho em! Dù cho có lẽ có đôi lần họ vụng trộm với em trong tâm tưởng của mình. Cho nên người đàn ông nào có thể biến cái vụng trộm ấy thành sự thật hẳn phải dũng cảm hơn người.
Video đang HOT
***
Có những buổi chiều một mình ngược chiều gió lạnh, mới thấy những người có đôi ấm áp biết nhường nào? Hóa ra, dù em có trang bị cho mình bao nhiêu kỹ năng, bao nhiêu hào nhoáng, bao nhiêu sự lạnh lùng thì tự tận trong sâu thăm con người, em vẫn chỉ là một cô gái vô cùng bình thường và khao khát những thứ ấm áp bình thường. Một ngọn lửa đốt bên lề đường với một ngọn lửa trong lò sưởi của một căn nhà sang trọng thì vẫn là ngọn lủa mà thôi. Đều bị tắt khi người ta dội nước và có thể bị bỏng khi người ta chạm vào. Và em bây giờ, chính là ngọn lửa và tự làm bỏng chính mình bằng việc tự đốt mình lên cho thật chói sáng và ngạo mạn.
Cho nên, giữa hơn bảy tỷ người trên trái đất, em vẫn tin có một người đàn ông dũng cảm đang đợi mình. (ảnh minh họa)
Nhưng ngay cả khi thật chói sáng, em vẫn là người đàn bà cô đơn. Cái sự cô đơn ấy chỉ khiến con tim mình cảm thấy chông chênh. Đỉnh cao nào cũng có bên kia dốc. Nếu như khi lên dốc người ta hào hứng và đầy động lực, thì khi xuống dốc, người ta rất cần người nắm lấy tay mình để đừng lao xuống quá nhanh. Cho nên em cần anh, người đàn ông dũng cảm nắm lấy tay em, bước từng bước xuống khỏi cái đỉnh dốc cô đơn của chính mình để trái tim em có thể cảm nhận được sự bình yên của những giây phút bằng phẳng, của cái dịu dàng khi có người lau cho mình những giọt nước mắt, và có người nhìn thấy sự yếu mềm nơi em! Cái sự bình yên mà em đã bỏ quên khi cứ một mình hiếu thắng leo dốc một mình!
Cho nên, giữa hơn bảy tỷ người trên trái đất, em vẫn tin có một người đàn ông dũng cảm đang đợi mình. Bởi trên đời này, cái gì chẳng có đôi có cặp kia mà. Em sẽ tự mình cởi chiếc áo độc thân để làm một người phụ nữ của một người đàn ông duy nhất. Hạnh phúc hẳn phải có hai người san sẻ mới vui! Nếu có gì phải sống một mình giữa cuộc đời này, em nghĩ, thứ đó nhất định không nên là đàn bà! Cho nên đàn bà nhất định phải tìm được người đàn ông của riêng mình. Chỉ có khác là, có người không phải chờ đợi, còn có người phải chờ đợi quá lâu người đàn ông của mình mà thôi!
Theo Khampha
Anh đừng hèn hạ bỏ cuộc chơi tình ái
Mỗi lần nói đến chuyện yêu đương, em lại thấy rùng mình. Em sợ mình một lần nữa sẽ gặp một người Sở Khanh như anh nhưng lại là người khiến em yêu thương mê muội.
Chính bản thân em không thể lý giải được tại sao mình mãi si mê một người đàn ông đã cướp đời con gái của mình rồi lại thờ ơ với mình. Nhiều lúc em thật sự muốn từ bỏ anh, muốn quên anh như một người chỉ gặp đôi lần, nhưng em không thể làm được...
Ngày anh yêu em, anh còn nhớ đã nói với em những gì không? Anh nói, em là người con gái tuyệt vời, là người anh yêu nhất trên đời và nhất định anh sẽ cho em có được cơ hội làm vợ em, làm người phụ nữ hạnh phúc nhất. Anh vẽ ra trước mắt em một tương lai trong mơ, một gia đình ấm êm làm em mê muội. Em cảm thấy bản thân mình thật sự hạnh phúc vì có anh...
Yêu nhau được hơn 1 năm, nhiều lần anh đưa em đi chơi rồi muốn em qua đêm cùng anh nhưng em đã từ chối. Anh bảo, đã yêu nhau rồi thì không cần câu nệ vì thời đại này, người ta cũng chẳng cần phải giữ gìn quá làm gì. Chỉ cần hai người yêu nhau thì không có vấn đề gì hết...
Em cũng nghe anh nịnh nọt nhiều, anh còn hờn dỗi nói rằng em không tin anh, không yêu anh, nếu tin anh thì đã không ngần ngại trao thân cho anh. Thế nên, đứa con gái ngu muội như em đã hi sinh bản thân mình, hiến dâng cho anh mà không hề toan tính...
Cái thai đang lớn dần trong bụng, em biết tin và đã hí hửng báo cho anh biết. Nhưng anh đã phản ứng khiến em cũng phải khiếp sợ. (ảnh minh họa)
Cũng từ đó, anh đâm ra lạnh lùng với em, không còn quan tâm, không còn nói lời yêu đương với em nữa... Anh chỉ thi thoảng gọi điện hỏi thăm em nhưng hẹn hò thì thưa dần. Anh luôn muốn được qua đêm với em mỗi lần anh buồn, anh say. Có lẽ đó là việc duy nhất anh làm kể từ khi em đã chính thức là người đàn bà của anh. Càng ngày em càng cảm thấy buồn. Em thương phận mình và linh cảm những kết cục chẳng lành cho cuộc tình này. Em bắt đầu run sợ. Em sợ một ngày nào đó, nếu như anh không còn ở bên cạnh nữa, em sẽ đối diện với sự thật này thế nào.
Em đã qua đêm với anh nhiều lần và cũng tìm cách tránh có bầu, em tự hủy hoại bản thân mình như thế đó anh biết không? Nhưng anh vẫn cứ nói với em rằng, có con anh sẽ có trách nhiệm em, nhất định anh sẽ không khiến em trở thành người cô đơn và không khiến em phải hối hận. Em tin vào tình yêu của anh, một lần nữa lại nghe theo anh. Và cuối cùng, em đã có bầu...
Cái thai đang lớn dần trong bụng, em biết tin và đã hí hửng báo cho anh biết. Nhưng anh đã phản ứng khiến em cũng phải khiếp sợ. Anh bảo em bỏ cái thai này, anh muốn em phải tự ý giải quyết vì lúc này, anh không thể có trách nhiệm với mẹ con em. Anh cần thêm thời gian, vậy trước đó tại sao anh lại dụ em mang bầu?
Em thật sự thất vọng về người đàn ông như anh, em đã từng yêu anh chân thành như vậy mà anh lại khiến em khổ sở như thế này sao anh? Anh biết em đau khổ thế nào không?
Anh đừng hèn hạ bỏ cuộc chơi tình ái này. Anh là đàn ông, em cũng đã yêu anh hết lòng, em chẳng làm gì có lỗi với anh thậm chí còn yêu thương anh. (ảnh minh họa)
Em vì quá yêu anh và tin vào anh nên đã quyết định dùng đứa con này để níu chân anh. Em tin anh không thể vô trách nhiệm như thế, nhưng chính là anh đang vô trách nhiệm thật... Anh chỉ là gã Sở Khanh, muốn chơi bời với em xong rồi ruồng bỏ, anh có quá đáng lắm không anh?
Em đang đau khổ vô cùng, em hi vọng đứa con này có thể giữ chân anh, để con có cha có mẹ dù em chẳng hi vọng gì nhiều ở tình yêu nơi anh. Mong rằng, có con rồi anh sẽ suy nghĩ lại...
Anh đừng hèn hạ bỏ cuộc chơi tình ái này. Anh là đàn ông, em cũng đã yêu anh hết lòng, em chẳng làm gì có lỗi với anh thậm chí còn yêu thương anh. Vậy tại sao anh lại ruồng bỏ em và con. Tại sanh lại biến em thành người phụ nữ cô đơn, điều mà trước anh đã hứa không bao giờ làm thế?
Hãy nghĩ lại đi anh, con là của anh, là của chúng ta. Con mang giọt máu của hai đứa mình và nhất định, con sẽ lớn lên, yêu kính bố mẹ. Anh có lăng nhăng rồi cũng sẽ có một người vợ, một gia đình, lúc đó liệu anh có sống yên khi đã bỏ rơi con không?
Anh hè hạ như vậy có xứng đáng là đàn ông không anh? Anh có xứng đáng là cha của đứa trẻ, có xứng đáng với con anh không? Đã làm rồi thì phải nhận trách nhiệm anh ạ, đừng bao giờ rũ bỏ mọi thứ như thế, chẳng xứng mặt làm một người chồng, một người cha sau này...
Theo Khampha
Tôi đã yêu một người nổi tiếng như thế... Tôi đã từng rất yêu anh nhưng giờ thì tôi nhận ra, đó chỉ là tình yêu mù quáng... Có hàng nghìn cách để bắt đầu một tình yêu . Tôi và anh đã bắt đầu chuyện tình cảm của mình theo cách lạ lùng nhất. Tình cờ 3 năm trước, khi ấy anh còn là một ca sĩ diễn viên trẻ đang...