Tâm sự chuyện chăm vợ đẻ
Thế là cái ngày con chào đời cũng đã đến, bao nỗi vất vả, gian nan của mẹ, nỗi lo lắng của cha đã được đền đáp.
Cuộc đời binh nghiệp kể cũng có nhiều cái hay con à. Khác với nhiều ông bố khác, ba có tới những 20 ngày phép để giành chăm sóc cho hai mẹ con. Cái ngày ấy cuối cùng cũng đã đến. Ba chỉ muốn giành những ngày ít ỏi này ở bên hai mẹ con mong bù đắp những ngày ba bận công tác xa nhà để mẹ con một mình bụng mang dạ chửa trong căn nhà nhỏ tự lo toan mọi việc. Hy vọng những ngày ở bên hai mẹ con, chăm sóc từ bữa ăn giấc ngủ cũng đủ để mẹ con hiểu “ba rất rất thương hai mẹ con”.
Kỳ vượt cạn vô cùng khó khăn của mẹ và con cuối cùng cũng thành công, ba như chút đi một nửa gánh nặng. Con trai ra đời giữa những ngày nắng nóng, cân nặng chỉ vẻn vẹn có 2,9 kg, bé hơn rất nhiều so với các bé trong phòng. Ba chỉ nhủ thầm trong lòng hy vọng với bàn tay chăm sóc của mẹ, con sẽ phổng phao hơn.
Ngày đầu ở viện, ba xí ngay cho mình một chiếc ghế băng để tối còn có chỗ ngủ, những ngày này trong viện đông cứng người, chiếc quạt trần phe phẩy không đủ gió để đuổi một con ruồi bay qua, hơi người cộng với sức nóng giữa trời tháng 6 ngột ngạt đến khó thở. Hai mẹ con may được sở hữu một chiếc giường ngay phía đầu hè nên có vẻ thông thoáng hơn. Khi ba thấy một bé ở giường đối diện được mẹ cho ăn đến cữ thứ 2 sữa mà con vẫn nằm ngủ tít, chẳng ý ới gì, ba chỉ lo con đói, nhiều lúc ba còn nghĩ quẩn nữa chứ nhưng chỉ thoáng qua thôi vì bà ngoại cũng bảo do con chưa quen với môi trường mới…Công việc đầu tiên ở viện của bố là sáng đưa cơm, chiều đưa cơm rồi cứ nghe mẹ ới một tiếng kiểu gì cũng có mặt. Ba thấy mẹ cũng sợ con đói nên tỉ mỉ ngồi lặn từng giọt sữa non đưa vào miệng cho con. Mắt con nhắm là vậy nhưng sữa cứ đưa vào miệng thì con lại nuốt ngon lành. Thỉnh thoảng con còn làm điệu máy máy cái môi nữa chứ. Chắc mụ dậy con đấy nhỉ. Tối đầu tiên ở viện chưa quen cộng thêm phải chạy đây chạy đó thế là ba ngủ trên ghế băng như ngủ trên đệm nhà, ba đánh liền một giấc say sưa đến khi tiếng khóc của con ré lên làm ba giật mình lăn luôn xuống đất cái rầm một cái. Chạy lại bên giường thấy mẹ đang thay tã vì con ị cứt su nhiều quá. Ba vội vàng đòi làm thay nhưng không thắng nổi mẹ, mẹ con bảo ba lên nhìn để học tập trước đã, việc thực hành sẽ còn dài dài.
Thế là cái ngày con chào đời cũng đã đến, bao nỗi vất vả, gian nan của mẹ, nỗi lo lắng của cha đã được đền đáp. (ảnh minh hoạ)
Ngày thứ hai ở viện con vẫn chưa chịu ăn nhiều, ba mẹ ngồi ngắm con ngủ mà chẳng biết làm sao, tiếc nhất là những giọt sữa non phải nặn bỏ đi khi mà hai bầu ti của mẹ con cứ căng lên theo giờ. Bác sĩ nói, phải nặn sữa cũ đi để sữa mới còn về nếu không sẽ bị áp se, đóng kén sữa thì khổ lắm. Thế là ba hết dùng máy hút sữa đến dùng đôi bàn tay thô ráp ra sức nặn sữa bỏ đi. Hai bầu ngực của mẹ con căng lên chông thấy, ấy thế mà chỉ một loáng sáu đã rút hẳn, chiếc khăn màn ướt đẫm sữa non, nước mắt của mẹ con cũng trào ra vì vừa đau vừa tiếc sữa.
Ngày thứ ba con vẫn vậy, ba mẹ vì sợ ở viện nóng bức khiến con khó chịu nên đành xin về trước hai ngày để thay đổi môi trường cho con. Nhưng cũng phải mất đến mười ngày con không buồn ăn uống gì, cứ thế lăn ra ngủ chỉ khi mẹ nhét đầu ti vào miệng con con mới chịu mấp máy môi bú chụt chụt mấy cái rồi lại thôi. Mẹ sợ sữa mẹ có vẫn đề nên đã pha sữa bột xong kết quả chẳng như ý muốn, con vẫn chỉ ngủ…ngủ…ngủ. Mà hay lắm cứ ban ngày con mới ngủ còn ban đêm thì thì đôi mắt tròn to đen nháy cứ mở to nhìn ngắm quanh nhà trong ánh điện ngủ mờ ảo. Ai cũng đùa bảo đồng hồ sinh học của con chưa thật khớp với bà mẹ. Hình như con thấy ba hiền nên nạt ba thì phải, con nhất định không chịu nằm cứ bắt ba bế suốt, cái miệng thì cứ “ẹ…ẹ” tỏ vẻ khó chịu mỗi khi ba đặt xuống giường. Ba đã phải thức suốt 3 tháng 10 ngày để bế con mỗi tối, những viên gạch nát nền nhà được ba đếm không biết bao nhiêu lần, những câu hát ầu ơ ba cóp nhặt đã được vận dụng tối đa, lần đầu khi ba hát ru có vẻ còn bỡ ngỡ chỉ dám hát nhỏ chẳng dám hát to thế mà cũng lọt qua được khe cửa làm mất cả giấc ngủ nhà hàng xóm. Chỉ có con là ngủ ngon lành vì tiếng ầu ơ ngượng ngịu của ba. Cũng may những ngày tiếp theo ba được anh em tạo điều kiện không phải trực đơn vị mỗi tối nên ba đã có nhiều thời gian bên con hơn. Con cũng đã quen hơi của ba nên mỗi lần con khóc chỉ cần nghe tiếng ba nựng thì con đã nín ngay rồi.
Ai cũng bảo sao con là con trai mà khóc nhiều đến vậy, 3 tháng 10 ngày con nạt ba đòi ba bế, cứ khoảng 12h đêm con lại khóc đến tận 1h đêm mới chịu ngủ. Mọi người bảo đấy là “khóc dạ đề” phải hết cữ con mới hết khóc. Thương vợ thương con đủ 3 tháng 10 ngày ba thức đêm bồng con cho con say giấc. Ai cũng khen ba chăm vợ giỏi, mẹ con thì cứ béo quay ra còn con cũng lớn nhanh như thổi ý. Tháng đầu con chỉ lên có 800 g thôi, cộng cả lúc mới sinh con mới được có 3,7 kg có khi chỉ bằng một bé mới sinh. Cả tháng ròng ba vất vả chăm con vậy mà cân nặng chẳng nhích nổi tẹo nào nên ba đã lên chiến thuật ép mẹ ăn thật nhiều. Lúc rảnh rỗi khi con lăn ve ra ngủ, ba vội vàng lên mạng học hỏi các bậc tiền bối về cách chăm sóc cho hai mẹ con, những món ngon lợi sữa như sú giò linh đu đủ, cháo sú giò, gà hầm, chân chó đen, củ chuối xào…được ba trổ tài hết sức.
Video đang HOT
Mới đầu bà nội, ngoại cũng giành làm nhưng ba bảo những ngày nghỉ phép ba muốn làm tất mọi việc để giành thời gian cho bà nghỉ ngơi tiếp sức khi ba quay lại đơn vị. Nên hai mươi ngày phép ba vừa nấu ăn vừa giặt quần áo cho hai mẹ con, tối tối lại giành ẵm con cho mẹ con ngủ. Thú thật với con nhiều khi ba cũng thấm mệt lắm, có lần ngồi ẵm con mà ba ngủ gật lúc nào không biết đến khi con khóc thét lên vì tè dầm ướt đẫm cả áo lẫn quần ba mới giật mình. Chăm hai mẹ con mà ba gầy đi mất mấy ký, đến cơ quan làm việc nhiều lúc mắt cứ díu lại may mà mấy chú trong phòng thông cảm tạo điều kiện chứ không thì…
Thú thực nhiều khi chăm con bố cũng thấy mệt lắm lắm… (ảnh minh hoạ)
Không phụ công chăm sóc của ba, những món ăn lợi sữa tuy ngấy đến tận cổ nhưng mẹ con cũng cố ăn để lấy sữa cho con bú. Cũng may con chỉ thức đêm và khóc mấy tháng cữ, bù lại từ tháng thứ hai con chịu khó ti mẹ ngon lành. Sữa mẹ con được cái mát và đặc nên sau kế hoạch đổi chiến thuật của ba cộng với quyết tâm của mẹ, con đã được đón nhận những dinh dưỡng bổ dưỡng từ nguồn sữa mẹ trong 6 tháng đầu đời. Kết quả của 6 tháng nuôi con bằng sữa mẹ: Mẹ tăng 10 kg, ba giảm 3 kg còn con thì trên cả tuyệt vời: tháng đầu con lên 800 g 10 ngày tháng thứ 2 con lên 1,1 kg 10 ngày tiếp theo con lên 1,1 kg (điều này thật 100% vì 10 ngày tháng thứ hai bà nội xin đón con từ bà ngoại về chăm sóc và hai bà đã đem cân ra thử ^ ^) đến tháng thứ 3 con lên 1kg…Tổng cộng 6 tháng con cân nặng 9 kg (tính cả lúc con sinh). Và hết cữ con cũng không còn khóc đêm nữa, con cứ thế lăn ra ngủ nên mẹ con cũng rảnh rang và ba cũng được mẹ chuyển một phần việc mới đó là kế nhiệm công việc giặt đồ từ tay bà ngoại. Cứ sáng sớm ba dậy tập thể dục với một chậu vừa khăn sữa, vừa tã, quần…sau đó mới được đi làm con à…
Những ngày ở nhà cùng hai mẹ con, chia sẻ những công việc vẫn được coi là của chị em phụ nữ, ba mới hiểu được những công việc không tên sao nhiều đến vậy. Có làm những công việc này ba mới hiểu sự hy sinh thầm lặng, những sớm hôm tảo tần của bà nội những ngày chăm sóc ba cách đây mấy chục năm về trước. Từ đây, ba nguyện chia sẻ cùng mẹ con, cùng gánh vác những công việc nhà để gia đình ta mãi là một gia đình đầm ấm, hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày lên giảng đường, tối làm... gái bao
Nhưng rồi bước ngoặt cuộc đời cũng đã đến với tôi khi một lần, tôi đã tình cờ phục vụ cậu bạn học cùng giảng đường...
Khi viết ra câu chuyện này, tôi đã là một cán bộ được đánh giá là có uy tín. Hằng ngày tôi đều đến công sở và cống hiến cho cơ quan. Tôi dồn hết tâm lực cho công việc, mong sẽ quên đi quá khứ buồn đau của một thời tưởng đã rất xa...
Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình truyền thống giáo dục. Ông nội trước kia vốn là nhà nho nổi tiếng của vùng đất học. Bố là hiệu trưởng của trường THPT danh tiếng và mẹ là cán bộ nhà nước, công tác trong kho bạc nhà nước của huyện.
Tôi lớn lên trong sự thương yêu của gia đình và sống trong sự thừa thãi vật chất. Những năm tháng tuổi thơ của tôi đi qua êm đềm, có câu hát ru à ơi những trưa hè của ngoại. Rồi mọi chuỵên đã bắt đầu đảo lộn khi tôi bước chân vào giảng đường đại học.
Năm thứ nhất đại học tôi nhận được tin: Anh trai tôi vì mải làm giàu đã bỏ nghề dạy học sang kinh doanh và đã sa vào buôn lậu hàng qua biên giới và đã bị bắt. Cũng trong thời gian đó, bố bị một số đồng nghiệp đâm đơn tố cáo vì những quyết toán chi tiêu không minh bạch.
Sau khi có kết luận cuối cùng của thanh tra sở, bố tôi bị cách chức và thuyên chuyển công tác lên miền núi. Tất cả bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn trước mắt tôi. Hình ảnh về người bố mẫu mực, người anh trai hết lòng vì gia đình bỗng chốc trở thành nỗi đau đớn và sự thất vọng ê chề.
Tôi bất lực nhìn bố và anh rơi vào chuyện kiện tụng và tù tội. Tôi chạy trốn mọi thứ bằng việc đến công viên Bách Thảo (Hà Nội). Ngày nào tôi cũng ra đấy ngồi một mình cho đến tối mịt mới trở về ký túc xá. Tại đây, tôi đã gặp Tuấn, người đàn ông đầu đời.
Tuấn là công tử của một gia đình đại gia có tiếng ở Hà thành. Tuấn học Đại học Bách khoa Hà Nội năm cuối. Sau này Tuấn kể lại, một lần vào công viên cùng bạn gái, nhìn thấy một cô gái quê với nét mặt lúc nào cũng buồn rười rượi đã khiến anh ta chú ý và rồi quyết tâm chinh phục tôi. Trái tim tuyệt vọng của tôi đã nhanh chóng bị thu phục bởi sự ga lăng và nhiệt tình của Tuấn.
Sau một tuần quen nhau, tôi đã nhận lời yêu một cách vội vã như tìm thấy một điểm tựa. Tôi đã theo Tuấn lê la khắp các vũ trường ở Hà Nội. Ở những nơi này, lần đầu tiên tôi được biết đến thế nào là hương vị của "trái cấm", biết thế nào là cảm giác ngây ngất của thuốc lắc... tôi đánh mất tất cả và trượt dài trên vết xe đổ của bản thân.
Một tháng sau, Tuấn tuyên bố chán tôi và nhường tôi cho một cậu bạn khác! Những tưởng tôi có thể chết đi khi bị tình phụ nhưng rồi để đổi lại những đêm lắc quay cuồng, và thậm chí là để thoả mãn dục vọng của bản năng, tôi nhắm mắt lao thân. Cứ thế tôi bị chuyền tay từ người này sang người khác như một món hàng rẻ rúng.
Rồi một ngày kia cũng đến, ngày mà cả bọn đàn ông bỏ chạy hết vì tôi không còn hấp dẫn nữa. Cay đắng và nhục nhã, tôi quyết tâm làm lại cuộc đời nhưng những cơn đói thuốc, những đòi hỏi của bản năng giằng xé, vật vã hằng đêm.
Để có nhiều tiền trang trải cho cuộc sống, tôi đã làm một việc hết sức xấu hổ: Biến mình trở thành gái gọi cao cấp! Hằng ngày tôi vẫn lên giảng đường học tập nhưng lúc màn đêm vừa buông xuống tôi lại bắt đầu bay...
Nhưng rồi bước ngoặt cuộc đời cũng đã đến với tôi khi một lần, tôi đã tình cờ phục vụ cậu bạn học cùng giảng đường! Mọi chuyện vỡ lở và những ngày cuối cùng trên giảng đường là những ngày tôi sống giữa búa rìu dư luận, giữa những ánh mắt soi mói, khinh miệt của bạn bè và cả với những người trước đó đã từng ôm ấp tôi.
Nhưng rồi tương lai đã độ lượng hơn khi tôi cũng hoàn thành được khóa luận tốt nghiệp một cách khó khăn và xin được việc làm ổn định.
Mặc dù quá khứ buồn đau vẫn như một vết cứa xót xa của tâm hồn, một sự xát muối trong trái tim nhưng tôi đang từng ngày từng giờ cố gắng để làm lại tất cả.
Quá khứ đã là dĩ vãng, hiện tại và tương lai mới là tất cả, quan trọng là con người ta biết đứng đậy sau mỗi lần vấp ngã. Tôi luôn tâm niệm điều đó và dường như thời gian đang là phương thuốc thần tiên xoa dịu dần nỗi đau trong tâm hồn tôi.
Thực sự tôi đã trải qua một cơn ác mộng. Từ đáy của đau khổ và nhục nhã tôi nhận ra rằng, ranh giới giữa trong sáng và đen tối, giữa sang và hèn, sai và đúng đôi khi rất mong manh. Tôi chỉ một lần mềm yếu mà phải trải biết bao sai lầm khổ đau. Nếu biết vượt qua cái ranh giới mong manh của yếu đuối, buồn khổ ấy thì chắc tôi đã đứng vững trên bờ vực.
Cuộc sống đáng quý vô ngần, tôi mong các bạn tuổi teen hãy luôn cố gắng có giới hạn, ranh giới để luôn đứng vững ở phía cái đúng, đừng rơi vào những sai lầm đáng tiếc như tôi trước đây.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giông bão cuộc đời Em lang thang giữa miền tang tóc, gánh cùng đời cơn ác mộng chẳng có phút bình yên... Tốt nghiệp Đại học Sư phạm năm 1999, với tấm bằng khá chuyên ngành Văn, tôi trở về quê hương công tác. Hai năm sau, tôi nhận lời lên xe hoa với anh. Chúng tôi quen nhau qua sự mai mối của chính mẹ anh...