Tâm sự cho cuộc tình đã xa
Một ngày nữa lại trôi qua, tôi gom góp những buồn vui lẫn lộn làm ký ức cho một cuộc tình. Thêm một ngày tôi lại nhận về thêm một nỗi đau, khoảng cách cứ dài ra, tình yêu lại mờ xa vào dĩ vãng.
Hình minh họa cho cuộc tình đã xa
Vòng quay của cuộc đời cứ xô đẩy tôi đi, không bến bờ yêu thương cũng không một nơi chốn bình yên để tôi về sau một ngày làm việc mệt mỏi. Ngày vẫn đến, đêm vẫn đến… tôi cười, tôi hát trong nỗi buồn thầm lặng xót xa. “Số phận” và “duyên nợ” đã đeo đẳng tôi suốt một thời xuân trẻ, hai mươi mấy mùa đông đi qua, hai mươi mấy mùa lá rụng để lại trong tôi những vết xước lạnh lùng… Hạnh phúc đối với tôi sao xa xôi quá, cứ mãi kiếm tìm và hy vọng nhưng biết bao giờ hạnh phúc mới trở lại bên tôi?
Bây giờ tôi đã bước sang cái tuổi 25, mới hôm qua tôi vẫn thấy mình còn xuân trẻ, sao bây giờ tôi lại bỗng nhìn mình với ánh mắt rưng rưng, tôi đã không còn trẻ để cứ mãi mơ về những hạnh phúc xa xôi, những mơ màng của một thời hoa mộng. Tôi cũng quen rồi những buổi chiều một mình tôi lẻ bóng, ngày lại ngày tôi đi về lặng lẽ với thời gian, không còn ai bên cạnh, cũng không ai sẻ chia những buồn vui của cuộc đời… Không còn những tháng ngày tôi phải cố tập “quên” và “quen”, tập quên đi một hình bóng, một ký ức, một cuộc tình, tập quen với nỗi nhớ, nỗi buồn và sự trống trải cô đơn khi không còn anh. Không quên thì cũng phải quên, không quen thì mình cũng sẽ quen phải không anh?
Cuối cùng thì tôi vẫn chỉ mình tôi, tôi kiêu kỳ, tôi ngang bướng, tôi mạnh mẽ nhưng để làm gì khi mỗi lúc đêm về tôi lặng lẽ gói trọn một niềm riêng? Cái vỏ ngoài gai góc đã làm tôi xót xa đau đớn hơn nhiều. Sự yếu mềm của một người con gái đã bao lần cho tôi thấm hiểu cái số phận nhiều cay đắng của riêng tôi. Một đứa con gái xinh xắn, dễ thương trong mắt mọi người lại chịu nhiều đắng cay trong tình cảm, hạnh phúc vẫn cứ mãi là một ẩn số trong tôi.
Video đang HOT
Đêm nay tôi lại nhớ anh, nỗi nhớ làm tôi se sắt, hồi tưởng về một thời đã qua, một thời yêu…một thời tôi lặng lẽ bên anh, một thời tôi đã khóc…Vậy đó mà mình đã xa nhau, lặng lẽ, nhẹ nhàng như ngày nào mình đã đến. Ưh thì cũng chỉ là tình yêu, yêu rồi xa cũng đâu có gì lạ hay to lớn, chỉ là mình không duyên phận thôi phải không anh? Hãy cứ đổ lỗi cho hai chữ “duyên phận” khi mình không thể đến được với nhau. Nếu như thời gian có quay lại tôi tin tôi sẽ không dại khờ để mất anh thêm một lần nữa. Cuộc đời là như thế, cái gì khi có trong tay mình không hề biết trân trọng, khi mất đi rồi mới thấy hối tiếc, phải không anh?
Chỉ là chia tay thôi, chỉ là không còn anh nữa thôi mà sao mọi thứ xung quanh tôi lại thay đổi nhiều đến thế… Người yêu ơi, mất anh rồi tôi mới thấy tôi yêu anh và cần anh biết bao. Dù kết quả của cuộc tình này không được như những gì mình cùng mơ ước nhưng hãy nhớ về nhau như một kỷ niệm đẹp trong đời. Hãy tin rằng trên cuộc đời này, ở một nơi nào đó vẫn còn một người con gái nhớ về anh, yêu anh và thầm lặng bên cuộc đời anh.
Theo VNE
Đau lòng với mối tình đồng tính thầm lặng
Đêm đó chị ôm tôi vào lòng tâm sự, thì ra ba ép chị lấy chồng, người ấy không ai xa lạ chính là anh chàng người yêu cũ. Nếu chị không đồng ý ba sẽ từ chị và cấm không được phép về nhà. Tôi chết lặng, biết sẽ mất chị mãi mãi.
Tôi sinh ra, lớn lên tại miền Trung nắng gió, thời học cấp 3 cũng cảm mến và thương một anh học cùng trường, cả hai chỉ dừng lại ở mức nói chuyện, chở nhau đi những quán gần trường vào giờ nghỉ tiết. Thời đó làm gì có chuyện đi chơi đêm và hò hẹn như những cặp trai gái bây giờ. Cho đến một hôm, trường tôi chuyển về cô giáo dạy Sử mới ra trường, với bộ dạng ngây ngô và bỡ ngỡ khi đứng lớp làm tôi không nhịn được cười, lớp tôi thường trêu chọc, nhìn cô ngượng ngùng đến phát tội.
Nhóm tôi chơi thân ba đứa, dần dần nhóm kết thân với cô, kể chuyện và tâm sự những chuyện trong lớp để cô đỡ bối rối, những buổi cuối tuần chúng tôi và cô tập trung ra quán gần trường ăn kem, chè, thật vui vẻ. Các buổi tôi gặp riêng cô thường xuyên hơn, nhà tôi lúc ấy có chiếc xe 78, cuối tuần chạy xe ra ký túc xá của trường đèo cô đi khắp phố phường, tôi chợt nhận ra mình yêu cô. Từ khi đó tôi để ý đến cô nhiều hơn, những buổi đến lớp tôi nhìn cô giảng bài, say sưa nghe cô nói và ngắm nhìn khi cô đi khỏi lớp.
Tôi và cô vẫn vui vẻ cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp 3, không dám thổ lộ tình cảm của mình vì sợ cô khinh thường, hoặc nếu cô không chấp nhận tôi sẽ mất cô mãi mãi. Tôi âm thầm theo dõi cô suốt thời gian ấy, rất hạnh phúc khi được cô vuốt tóc hay một cái ôm nhẹ ngang eo. Ngày sinh nhật năm cuối cấp cô tổ chức cho tôi, lúc tiệc tàn cô nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, những cử chỉ ấy làm tôi say sưa và có khi ngộ nhận cô cũng yêu mình.
Khi tôi vào Sài Gòn học, tôi vẫn nhớ và mong gặp lại cô, thời ấy tôi không có điện thoại nên thỉnh thoảng cũng viết thư về trường gửi cô, vài tháng tôi về nhà đều chạy ù ra trường để được gặp, nghe cô nói rồi lặng lẽ chia tay, tiếp tục lên Sài Gòn. Gần một năm sau cô đã chuyển trường, tôi mất liên lạc từ đó.
Nói thêm về anh bạn của tôi, lúc tôi gặp cô thì thời gian dành cho anh ấy không còn, dần dần không gặp nữa. Anh cũng có bạn gái cùng lớp, thật lòng tôi chỉ có cảm giác khi ở bên cô. Tốt nghiệp ra trường tôi vào làm việc công ty nước ngoài, biết chị, người tuyển dụng tôi vào công ty. Gần 2 năm làm việc tôi và chị trở thành bạn thân. Tôi làm chi nhánh còn chị làm văn phòng, chỉ gặp nhau khi có việc tôi về văn phòng hay chị xuống chi nhánh. Bù lại chúng tôi thường điện thoại và nhắn tin cho nhau mỗi đêm.
Từ lúc đi làm tôi có nhiều anh chàng theo đuổi. Tôi dễ nhìn, theo nhận xét mọi người thuộc dạng xinh xắn, chẳng hiểu sao tôi không có tình cảm với anh nào cả. Đến khi gặp và thương chị, phải chăng tôi là người đồng tính? Làm việc được vài năm tôi có ít vốn, các anh chị cho vay thêm nên mua được nhà ở Sài Gòn, căn nhà cũng khang trang nhưng chỉ mình tôi ở. Sau đó tôi được công ty chuyển về văn phòng để theo dõi dự án lớn, cũng vì thế thời gian gặp chị nhiều hơn.
Tôi và chị đi cùng nhau như hai tình nhân, bất cứ dịp nào chúng tôi cũng sánh bước bên nhau, mọi người công ty đùa "hai đứa nhanh tìm lang quân, già ế mà cứ đi cùng nhau thế chẳng lẽ les". Ngày nọ có anh chàng đến công ty tìm chị, khi tôi hỏi chị nói anh là người yêu cũ dưới quê, chia tay nhau lâu rồi, nay anh có việc lên đây nên tìm. Từ đó trong đầu tôi ganh ghét và ghen mỗi khi có anh nào đó nói chuyện với chị.
Cuộc sống chị hơi khó khăn, còn phải lo cho cậu em trai đang học đại học, ở nhà thuê. Những hôm chị sang nhà tôi chơi rồi ngủ lại, tôi đề cập đến việc chị dọn về sống cùng cho bớt chi phí, vì điều kiện tôi tốt hơn chị, tôi sẽ lo lắng và giảm áp lực chi phí cho chị, chị không đồng ý.
Tôi yêu chị, yêu say đắm từ đôi mắt, mái tóc, có những hôm đứng cùng nhau trong nhà bếp tôi muốn quàng tay ôm lấy chị, nhưng không dám vì sợ chị sẽ bỏ tôi. Cứ thế tôi vẫn âm thầm chăm sóc và lo lắng cho chị. Chị rất yếu lòng, không mạnh mẽ, dễ bị tổn thương khi xảy ra chuyện, điều này càng làm tôi yêu chị nhiều hơn.
Rồi một hôm chị chạy sang nhà ôm tôi khóc như chưa từng được khóc. Tôi hơi ngỡ ngàng nhưng không hỏi, sau hồi lâu chị vào lấy rượu ngồi uống. Tôi không biết thế nào nên đành uống cùng chị. Chị vừa uống vừa khóc, tôi an ủi và lần đầu tiên hôn lên má chị. Chị đón nhận và sẵn sàng đáp lại, tôi không hiểu chị hành động theo phản xạ hay rượu làm chị như vậy, nhưng đều đó đối với tôi thật hạnh phúc.
Đêm đó chị ôm tôi vào lòng tâm sự, thì ra ba ép chị lấy chồng, người ấy không ai xa lạ chính là anh chàng người yêu cũ. Nếu chị không đồng ý ba sẽ từ chị và cấm không được phép về nhà. Chị đau khổ không biết thế nào. Tôi chết lặng, biết sẽ mất chị mãi mãi.
Tôi có nên nói thẳng tình cảm dành cho chị, mong chị bên tôi mãi mãi? Hay tôi lặng im để chị ra đi như cô giáo trước đó của mình? Giờ tôi phải làm sao, phải chăng tôi đã ngộ nhận trong hai mối quan hệ này?
Theo VNE
Lãng mạn từ những điều thầm lặng... Bố gọi điện thì thào: "Mẹ bị huyết áp cao nên có gì không vui đừng tâm sự nhiều với mẹ làm mẹ lo lắng. Có gì con cứ nói với bố". Mình biết, bố đang đứng ở góc nào đấy nói thật nhỏ để mẹ không nghe thấy. Mẹ gọi điện thì thầm: "Bố mới về hưu, đang quen công việc tự...